• 159

Chương 8: Em quỳ


Cẩn thận khóa xe và để nó trong một gốc khuất, Trầm Khung âm thầm đi theo sau mục tiêu. Sau khi kết thúc việc theo dõi, hai tên đàn ông bước ra khỏi quán nước và lặng lẻ đi vào trong một con hẻm.

Im lặng bám theo, băng qua những gốc hẻm, hai tên này cuối cùng cũng bước vào trong một căn nhà âm u tại sâu bên trong con hẻm.

Núp tại một gốc khuất, Trầm Khung có thể nghe được ngoài hai tên đó ra thì còn có vài tên đồng bọn khác.

-Ơn trời nó đây rồi! Cuối cùng, cái ổ của bọn nó. Trời ạ! Hết mộc rêu phong trên ghế thì lại chuyển sang chơi trò mê cung. Em quỳ!

Trầm Khung sau khi nhận ra là đã đến nơi thì không khởi mừng ra nước mắt mà đưa tay lên cảm tạ trời đất và thầm thán phục cái sự kiên nhẫn của bản thân. Sau câu
Em quỳ!
, Trầm Khung thiếu điều như muốn ngồi xuống mà lạy cho hai cái tên đầu trâu mặt ngựa, cô hồn các đảng, lạy cho cả bọn nhà tụi này giúp bọn nó dắt tay nhau mau chóng siêu thoát để hẳn đỡ có ngày phải thổ huyết, đột quỵ, nhồi máu cơ tim hay vỡ mạch máu não mà chết.

Nhưng mấy tên này cũng đúng thật là nhàm chán, cả bọn gặp nhau thì liền chào nhau như mấy thằng đụt rồi hỏi thâm này nọ và nói về các chuyện khác mà không liên quan gì đến công việc của bọn chúng.

Trầm Khung nhẩm đếm và đúng là có mười tên, vừa khớp với năm trường đại học và cao đẳng trong vùng.

Ngồi một mình trong một gốc hẻm cùng với một đàn muỗi đang vo ve quanh mình khiến Trầm Khung không khỏi phân vân giữa việc đi về hay là tìm xăng mà đốt quách cái phòng của bọn nó cho rồi. Nhưng khi hắn đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt thì một âm thanh
rẹt
khiến Trầm Khung thoát khỏi nguy cơ vỡ mạch máu não. Hắn biết đó là âm thanh kéo rèm cửa và nó xuất phát từ căn phòng đó.

Trong một gốc tối, Trầm Khung khẻ lộ một con mắt ra và thấy một tên đang lúp ló bên cửa sổ, với khả năng nhìn của Trầm Khung thì hành động của tên này không qua được mắt của hắn. Chính xác thì tên kia đang quan sát bên ngoài, điều này cho thấy chúng sắp nói đến chuyện chính.

-Ổn!

Một tên sau khi lúp ló bên cửa sổ thì quay người lại và nói.

-Chỉ thị mới thế nào?

Một tên khác lên tiếng.

-Chỉ thị ngày mai là các tổ đổi địa điểm quan sát với nhau, còn về tổ nào vị trí nào thì có tự quyết định.

Một tên khác nhìn vào tờ giấy nhỏ trên tay và đọc.

-Có thêm thông tin về đối tượng không? Chỉ có bộ quần áo, kiểu tốc với vốc người thế này thì khó tìm quá. Bọn sinh viên bây giờ nhìn cứ na ná nhau, con này giống con kia thì sao mà tìm.

Một tên khác có chút khó chịu lên tiếng.

-Im lặng! Việc của chúng ta là chấp hành mệnh lệnh. Tất cả phải nhớ lấy điêu đó.

Một tên khác lên tiếng mắng tên kia làm hắn chẳng nói gì hơn ngoài việc hừm một cái. Sau đó thì cảm đám bọn chúng lại thảo luận về những gì đã nhìn thấy, có bao nhiêu người trong có nét giống vân vân.

Sau khi nghe những người này nói chuyện, Trầm Khung đã thu thập đủ thông tin mình muốn biết và quay về căn phòng trọ của mình.


Tại trong phòng, Trầm Khung cảm thấy an tâm hơn một ít. Nói sao thì bọn chúng vẫn chưa biết chi tiết về hắn và ngay cả khuôn mặt của hắn thì bọn chúng cũng chỉ biết sơ sơ nên khó mà nhận ra chính xác hắn giữa nơi đông người.

Nhưng dù sao thì theo những gì bọn chúng nói, rồi cũng sẽ có lúc bọn chúng tìm được hắn nên Trầm Khung lúc này dù không muốn nhưng cũng phải chuẩn bị trước tinh thần cho việc thôi và mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.

Trầm Khung thật sự không biết mình nên làm gì cả, hắn cảm thấy bơ vơ và lạc lõng. Một tương lai mơ hồ trước mặt hắn khiến hắn cảm thấy cô đơn và lạc lẫm.

-Hài!

Trầm Khung thở dài một hơi và bắt đầu đi ngủ vì dù sao thì lúc mọi chuyện chưa đổ bể thì hắn vẫn là một sinh viên và nhiệm vụ của hắn là đi học cho đến khi hắn không thể, chỉ như thế hắn mới cảm thấy đỡ có lỗi với sự hy vọng của cha mẹ. Nghĩ đến đây, Trầm Khung đột nhiên có chút hận người con gái kia đã kéo cuộc sống hắn vào mớ hổn tạp này.


Sáng hôm sau, Trầm Khung vẫn đến trường như thường lệ. Nhưng lúc này thì hành động của hắn có chút khác lạ, hắn chọn đi bộ thay vì đi xe đạp vì đi xe đạp dễ tạo sự chú ý hơn. Hắn mặc đồng phục của trường dù trường không ép buộc để tạo hình ảnh trùng lập và na ná với những người mặc đồng phục khác. Hắn lựa chọn vào trường lúc đông người để không tạo cho đối phương điểm chú ý và tất nhiên là hắn luôn mang trên mặt mình cái khẩug trang và đội nón cho đến khi vào lớp và chọn ngồi ngay vào một gốc khuất thì mới cởi ra.

Dù có bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu suy nghĩ thì lúc này Trầm Khung cũng chỉ muốn tập trung vào việc học và nghe giản. Hắn chắc chắn mình không phải là học sinh châm chỉ và ngoan ngoãn, chỉ đơn giản là lúc này hắn muốn nhờ vào việc tập trung học để quên đi những suy nghĩ, những trăn trở và áp lục mà hắn phải chịu hắn từng phút, từng giờ.

Lúc này Trầm Khung ước cuộc sống của mình có thể trở lại trước kia, không phải suy nghĩ về nhiều chuyện, về tương lai và lo sợ người ta phát hiện ra mình.
-Trầm Khung!

Buổi học kết thúc, một tiếng nam gọi tên của Trầm Khung vang lên từ trong phòng nhưng Trầm Khung lúc này cũng chả màng để ý mà chỉ muốn về phòng cho nhanh. Hắn nhanh chóng áp dụng quy tắc đám đông và mon men ra một quan cơm để giải quyết nhu cầu bửa trưa rồi lại quay về phòng và lăng ra nằm.

Đêm hôm qua, dù Trầm Khung đi ngủ khá sớm nhưng có biết bao suy nghĩ trong đầu khiến hắn khó mà ngủ được. Gần cả đêm hắn cứ trằn trọc trong lo sợ và lại những suy nghĩ vu vơ cho đến khi hắn mệt nhoài và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nằm thẳng người trên tắm chiếu quen thuộc, Trầm Khung nhắm mắt lại và thật nhanh hắn chìm vào giấc ngủ.



Trong không gian tâm tối, tiếng
ù ù ù
van lên liên tục và không dức. Nhìn về phía âm thanh, một mặt trời bị nhốt trong cái long màu đen đang nhẹ nhàn xoay tròn.

Nhìn thấy cảnh này, Trầm Khung biết mình lại đi vào thế giới màu đen bên trong cơ thể mình.

Lặng nhìn cái thứ to lớn kia xoay tròn, Trầm Khung lúc này cảm thấy nó thật hiền hòa và chẳng khác gì mặt trời thật ngoài kia cả. Nhưng dù có nói sao thì Trầm Khung cũng không thể quên lúc mặt trời này nổi điên và chỉ chút xíu nữa đã hóa hắn thành tro.

Ngắm nhìn mặt trời, Trầm Khung lại nhớ đến làng sương xanh trắng trong nhẹ nhàn bay bên trong cơ thể của hắn. Lúc này Trầm Khung mới để ý và phát hiện làng sương này luôn bay theo một vị tuyết nhất định, ví dụ như mạch máu hay dây thần kinh, chúng không bao giờ bay loạn trong cơ thể hắn được, cũng giống như việc chúng bị giam trong đan điền thì nay lại bị giam trong mạch máu và dây thần kinh của hắn.

Trầm Khung thử điều khiển làng sương bay nhanh hơn và kết quả không có gì ngạc nhiên. Tất nhiên là làng sương ấy bay nhanh hơn nhưng kèm theo đó là cơ thể của Trầm Khung cũng nóng lên.

Trầm Khung thử chuyển làng sương trở lai bên trong đan điền và mọi chuyện vẫn trơn truông không có vấn đề gì hay thậm chí là chỉ cần điều khiển là làng sương lại bay ra khỏi đan điền và đâu lại vào đấy.

Việc này khiến Trầm Khung không khỏi phải suy nghĩ một lúc lâu. Làng sương này xuất hiện trong cơ thể thì Trầm Khung cảm nhận được mọi thứ dường như trở nên tốt hơn như nhìn tốt, nghe tốt, tiêu hóa tốt, vân vân.

-Liệu công dụng của nó chỉ có nhiêu đây?

Trầm Khung không khỏi tự thầm hỏi mình một câu, dù sao thì hắn cũng nhớ lại lúc lần đầu nhìn thấy mặt trời kia, một cảm giác áp bức, ghen tức khiến hắn không khỏi nói ra một câu ngớ ngẩn. Điều này khiến hắn khẳng định làng sương xanh trắng kia không chỉ có công dụng đó, Trầm Khung luôn cảm thấy nó bao hàm một thứ to lớn hơn, phúc tạp hơn.

Cũng giống như điện vậy, thời xưa khi con người còn chưa biết cách tạo ra điện thì nó ngoài việc tồn tại dưới dạng những tia sét để dọa người hay phá hoại thì không có công dụng gì khác. Nhưng kể từ khi con người tạo ra điện, mọi thứ đã thay đổi một cách khó tin, nghĩ đến đây Trầm Khung lại nhớ về những người thuộc nhiều thập kỷ trước, lúc đó người ta cũng đâu nghĩ là sẽ có tivi, điện thoại thông minh, vân vân …
-Chắc chắn là phải có công dụng gì khác. Chẳng qua chỉ là mình chưa nghĩ đến.
Trầm Khung tự nhủ
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Du Giới.