• 108

Chương 9


Số từ: 5265
-1
Tập đoàn Quất Tử.
Chung Vô Nhan gập tài liệu lại, nhìn Tiểu Tuyền nét mặt kỳ quặc bước vào:

Cô rất đúng giờ.

Phải, còn một khắc nữa là đến giờ tan sở của ngày thứ ba.
Tiểu Tuyền ngồi xuống ghế, hai tay lần mò chiếc túi vải siêu lớn, ánh mắt sáng lấp lánh:

Sếp à, nếu tôi thỉnh cầu chị đừng công bố những bức ảnh đời thường của Huân ra ngoài, tôi sẽ chuyên cần làm việc, tôi sẽ tìm ra những tin tức đáng giá khác…

Chung Vô Nhan khoát tay:

Dừng.

Tiểu Tuyền ngậm miệng.
Ánh mắt Chung Vô Nhan lạnh băng:

Tôi cứ tưởng cô sẽ trở thành một phóng viên kiệt xuất, nên mới cho cô một cơ hội cuối cùng. Nào ngờ cô chỉ muốn lần lữa với tôi.

Tiểu Tuyền bất lực vò chặt chiếc túi.
Chung Vô Nhan cười lạnh lùng:

Làm phóng viên thì phải vô tình vô nghĩa, trong mắt phóng viên không nên có bạn bè, chỉ cần có đủ tin nóng. Cô đã có tình cảm với Hạ Dạ Huân, đó là sự bắt đầu thất bại của cô.


Thất bại ư?
Tiểu Tuyền nghiêng đầu nghĩ ngợi:
Tìm thấy người mình yêu là thất bại sao?
.

Cái phụ nữ cần là sự nghiệp.

Tiểu Tuyền gật đầu:

Nói rất hay, một người phụ nữ hậu đậu thì sẽ sống rất mất tự tin. Mà một người phụ nữ không có tự tin thì đàn ông cũng sẽ không tán thưởng lâu dài được.

Chung Vô Nhan cau mày.
Quả nhiên là phụ nữ đang yêu, lúc nào cũng nghĩ đến những từ như
yêu thích
,
tán thưởng
v.v…
Tiểu Tuyền đột ngột nhìn chằm chằm Chung Vô Nhan, nói:

Sếp à, chị có biết tôi trước nay vẫn luôn thích và tán thưởng chị không?

Chung Vô Nhan đôi lông mày càng nhíu chặt.

Lúc chị chín tuổi song thân đã mất, từng lang thang đầu đường xó chợ để mưu sinh, lại có thể kiếm được một số vốn lớn để tiến quân vào lĩnh vực truyền thông. Tuần san Quất Tử chị tạo lập nên vừa bắt đầu đã đi tiên phong, cho dù là những tin tức đời tư đen tối nhơ bẩn đến đâu, chị cũng can đảm phơi bày nó ra, để mọi người nhìn thấy sự thật xấu xa ghê tởm nấp sau vẻ ngoài đẹp đẽ nổi bật. Một tuần san Quất Tử dũng cảm như thế đã trụ vững, lại có thể phát triển đến quy mô như ngày nay, tôi luôn khâm phục chị có một khả năng xuất chúng như thế!

Vẻ mặt Chung Vô Nhan lãnh đạm.

Không cần nịnh nọt, tôi chỉ là một người kiếm tiền, những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân tôi nhất định sẽ đăng tải lên trang đầu tờ báo.

Tiểu Tuyền cười khổ:

Không suy xét nữa ư?


Phải.


Tôi nói gì cũng vô ích?


Cô có thể ra ngoài được rồi.

Chung Vô Nhan mở hồ sơ ra, tựa hồ Tiểu Tuyền không còn tồn tại. Ánh nắng chiếu vào vết sẹo bên má phải của cô ta, diệu vợi và lạnh lẽo.
Tiểu Tuyền liếc nhìn, đột ngột lên tiếng:

Thực ra, tôi luôn thấy hứng thú với vết sẹo trên gương mặt chị.

Chung Vô Nhan không ngẩng đầu lên.

Có thể do bản tính trời sinh của phóng viên lá cải chăng…
Tiểu Tuyên cười.
Có một hôm tôi gặp một người trên mặt cũng có vết sẹo cực kỳ giống chị, có điều là sâu hơn chị nhiều. Thế là, tôi bỗng có một liên tưởng kỳ diệu.

Chung Vô Nhan như đang lắng nghe.
Tiểu Tuyền lắc đầu:
Nghe nói, anh ta là người lăn lộn giang hồ, chị lại kinh doanh chính đáng, không thể có liên hệ với nhau được… Nhưng, tôi rất tò mò, nên đã đi tìm tòi khắp nơi… Nào ngờ… Tôi lại…
.
Thân người Chung Vô Nhan cứng lại, ánh mắt như dao nhìn cô chằm chằm!
Tiểu Tuyền cười hì hì:

Tôi lại phát hiện ra, Quỷ Đường của Liệt Viêm Đường và bà chủ Chung của Tập đoàn Quất Tử có mối quan hệ khá là lằng nhằng…

Chung Vô Nhan lạnh lùng:

Chỉ dựa vào mấy câu này mà cô muốn dọa dẫm tôi à?

Tiểu Tuyền mỉm cười:

Muốn đăng tin
hot
thì chỉ dựa vào suy đoán là không thể. Có điều, hi hi…

Cô móc từ trong túi ra mấy tờ giấy in, đặt trước mặt Chung Vô Nhan, cười rất kỳ dị:
Chị xem thử những thứ này đã đủ chưa? Hì hì, chị chắc chắn không nghĩ tôi chỉ có một bản thôi chứ?
.
Chung Vô Nhan tiện tay lật thử, lập tức sắc mặt thay đổi:

Sao cô…

Tiểu Tuyền cười với vẻ ăn năn:

Hì hì, tôi là phóng viên thiên tài một tay chị đào tạo ra cơ mà, lên trời xuống đất có gì mà tôi tìm không ra đâu! Ha, ai mà ngờ bà chủ Chung lạnh lùng mạnh mẽ giỏi giang đã… lại còn đã…
Cô lại đưa cho Chung Vô Nhan một tấm hình đã hơi ố vàng.
Một cậu bé đáng yêu biết bao, không biết cha mẹ nó tại sao…

Một cậu bé trên tấm hình.
Mái tóc đen dựng đứng, khóe môi mím rất chặt.
Chung Vô Nhan thất thanh hỏi:

Nó đang ở đâu?

Tiểu Tuyền sững sờ:

Bà chủ Chung vô tình vô nghĩa cũng biết quan tâm đến một đứa trẻ ư?


Tiểu Tuyền!

Giọng nói Chung Vô Nhan nguy hiểm và nặng nề.
Tiểu Tuyên cười nhẹ nhõm:

Không biết nếu dùng nó để giật tin
hot
thì, danh tiếng của tôi sẽ càng lẫy lừng hơn nhỉ? Cho dù Tập đoàn Quất Tử không cần tin này, thì những báo đài khác cũng sẽ giành nhau đăng tải thôi.


Cô muốn thế nào?


Làm phóng viên thì cần vô tình vô nghĩa mà, đó chẳng phải quan niệm của chị hay sao? Thế nên, sếp à, đừng nên trách tôi, lật tung đời tư người khác có thể vô tư không kiêng nể gì, thì bí mật của mình đương nhiên cũng có thể lấy ra để làm thú tiêu khiển cho kẻ khác mà thôi.
Tiểu Tuyền cười khà khà.

Nói điều kiện của cô!

Đôi mắt Chung Vô Nhan nheo lại.
Tiểu Tuyền vỗ tay:
Ôi đây là chị đang thỉnh cầu tôi đặt điều kiện đấy, hì hì, cái tôi cần cũng rất đơn giản…
.
Ánh mắt cô như ngọn lửa chiếu thẳng vào Chung Vô Nhan:

Bảo vệ Huân! Không để bất kỳ tin tức, bất kỳ bài báo nào tổn thương đến anh ấy! Chỉ cần chị làm được chuyện này, tôi sẽ lấy tính mạng mình ra thề rằng, bí mật của chị tuyệt đối sẽ không bao giờ được hé lộ.

-2

Thế là tớ đã thành công!

Tiểu Tuyền trong quán nước lộ thiên trên phố, lắc lắc ly trà sữa trân châu, đắc ý kể lại những chuyện vừa xảy ra với Minh Hiểu Khê.

Cũng tức là, cậu đang uy hiếp chị ta?
Minh Hiểu Khê dùng thìa nhỏ xúc kem.

Phải.

Minh Hiểu Khê cười cười, không nói gì.

Này, chắc không tính là làm tổn thương chị ta chứ, tớ có nói ra đâu!
Tiểu Tuyền căng thẳng hét lên:
Cậu xem, tóm lại là bí mật gì của chị ta, đến cậu tớ cũng không nói. Nên, không tính là tớ làm hại chị ta, cậu không thể bảo rằng tớ không giữ chữ tín
.
Minh Hiểu Khê trừng mắt:

Nói nhỏ chút thôi, người khác lại tưởng tớ đang bắt nạt cậu.

Tiểu Tuyền vội bịt miệng.

Tớ đã nói gì đâu, tại sao lại căng thẳng thế hử?
Minh Hiểu Khê nghĩ ngợi:
Cậu làm tốt lắm. Nếu có người muốn làm hại người mà cậu quan tâm, thì phải chiến đấu với người đó! Chẳng lẽ cứ để người ta bắt nạt mình à? Có điều, nếu như Chung Vô Nhan không đồng ý điều kiện cậu đưa ra, cậu thực sự sẽ công bố bí mật của chị ta ra chứ?
.
Vấn đề này…
Tiểu Tuyền đảo đảo mắt, cười nói:
Ôi dào, sao tớ lại để tình huống đó xảy ra được? Đánh rắn phải đập đầu, một nhát là chí mạng, hơn nữa chuyện chị ta muốn biết lại nằm trong tay tớ, sao lại không thể chịu thua được?
.
Minh Hiểu Khê đưa ngón tay cái ra, tán thưởng:

Tuyệt!

Tiểu Tuyền cười rất đắc ý:

Được Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất khen ngợi, đúng là vinh hạnh hết chỗ chê!

Hai cô gái xấu tính cười nghiêng ngả.
Một lúc sau, Tiểu Tuyền cắn trân châu, nói:

Hiểu Khê, cám ơn Đồng hộ tớ, chị ấy đã giúp tớ nhiều quá.


Ừ.

Minh Hiểu Khê gật đầu, Đồng là một cô gái bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại tốt đến không thể tốt hơn với bạn bè.

Còn nữa, cám ơn cậu đã giúp tớ tìm vệ sĩ cho Huân.


Hôm ấy tớ có việc nên không đến được… Thế nào, Thanh Mộc giỏi đó chứ, không nói nhiều mà thân thủ lại rất tuyệt, làm việc gì cũng nghiêm túc, Đồng nói anh ấy là người khiến mọi người an tâm nhất Liệt Viêm Đường…


Đợi đã!
Tiểu Tuyền kinh ngạc mở to mắt.
Cậu nói anh ấy tên gì?


Thanh Mộc.
Minh Hiểu Khê giật mình.
Đầu Tiểu Tuyền ùng một tiếng:

Tiêu rồi, người đến không phải tên đó…

Minh Hiểu Khê đờ ra.

Cậu ta nói tên là Lan Địch.
Tiểu Tuyền chụp mạnh lấy tay Hiểu Khê.
Cậu ta có phải là gián điệp bang Hải Hưng phái đến không?


Lan Địch?
Ánh mắt Minh Hiểu Khê lóe lên ánh sáng ranh mãnh, sau đó là bất lực.
Lại là cậu ta? Thôi yên tâm đi, cậu ta không phải gián điệp, mà là…


Là gì?


Một đứa ngốc ham chơi.
Lan Địch suốt ngày dạo tới dạo lui trong Liệt Viêm Đường, rảnh rỗi nên cứ đến làm phiền người khác. Chắc đến tám phần là cậu ta nghe trộm được chuyện này nên mới nghĩ cách thay thế Thanh Mộc.
Tiểu Tuyền lo lắng:

Một thằng ngốc có bảo vệ nổi Huân không?

Minh Hiểu Khê xấu hổ quá:

Xin lỗi nhé, Tiểu Tuyền, là do tớ bất cẩn quá nên mới để Lan Địch lợi dụng.
Tên Lan Địch đáng ghét, thấy cậu ta là phải đấm lệch mũi mới được! Cô càng nghĩ càng thấy lo, Lan Địch là tên chuyên gây họa, nhưng đừng có mà… Cô lôi điện thoại ra.
Bây giờ tớ gọi điện cho Lan Địch!

Tiểu Tuyền mệt mỏi dựa vào ghế, hoang mang nhìn dòng xe cộ và người bộ hành tấp nập trên đường phố.
Tên ngốc ư?
Mà còn lại là một tên ngốc ham chơi?
Huân của cô bị một người như thế bảo vệ, có khi nào gặp nguy hiểm không? Đáng sợ hơn cả là, cô cứ ngỡ Lan Địch thật sự ghê gớm như cậu ta nói, nên đã buông lỏng sự cảnh giác, để mặc Huân được tự do như thường ngày.
A, Huân…
Trong lúc đang lo lắng…
Một chiếc Benz màu xanh ngọc lao vút qua trước mặt cô.
Cửa xe hơi quay xuống để lộ một kẽ hở, một ánh sáng màu tím violet đang chống cự, Tiểu Tuyền thoáng chốc thấy mắt mình như bị hoa lên, vì cô bỗng cảm thấy Huân đang cố gọi cô! Nhưng rõ ràng không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy Huân đâu cả! Chỉ là một thoáng mà thôi!
Nhưng nỗi bất an cứ mỗi lúc một lớn, cô vô thức ghi nhớ biển số xe…
Số đuôi là 7474…

Cậu nói gì hả?

Minh Hiểu Khê hét lên thất thanh vào điện thoại…

Bắt cóc?

Tiểu Tuyền nhảy xổ lên như tên lửa, đôi mắt trợn tròn nhìn Minh Hiểu Khê đang bàng hoàng đến nỗi trán rịn mồ hôi.
Bắt cóc?
Huân bị bắt cóc?
Trực giác chết tiệt của cô lúc nào cũng đúng!
Không đúng! Trực giác! Chiếc xe ban nãy! Sắc tím violet thoáng lướt qua!

Mercedes Benz màu xanh ngọc?
Minh Hiểu Khê chỉ muốn bóp chết tên Lan Địch bên kia điện thoại rồi ăn tươi nuốt sống cậu ta!
Trong tích tắc…
Tiểu Tuyền kinh ngạc mồ hôi ướt đẫm, cô kéo cánh tay Minh Hiểu Khê đến chỗ dựng chiếc mô tô!
Minh Hiểu Khê vừa chạy vừa gào lên với chiếc di động:

Nói tôi biết biển số xe… 7474?


Chiếc mô tô gầm lên!
Minh Hiểu Khê vặn tay ga hết cỡ, từng đợt gió thốc tới khiến mắt cô và Tiểu Tuyền đau rát phải nheo cả lại!
Chiếc mô tô đến con đường người xe nườm nượp, như một con rồng bạo chúa đang nổi giận lao vút đi nhanh như điện chớp!
Minh Hiểu Khê đã từng diễn tập xe bay khiến bọn bạn phải cam tâm chịu thua, trong tiếng gió gào thét lướt qua, tim như bị bóp nghẹt lại! Do cô lơ đãng hời hợt, khiến Lan Địch thừa cơ chen vào, làm cho Hạ Dạ Huân lâm vào cảnh nguy hiểm, khiến cho Tiểu Tuyền thót tim lo lắng!
Thế thì…
Hãy để cô cứu vãn vậy!
Trước mặt là một ngã tư!
Lòng bàn tay Minh Hiểu Khê rịn mồ hôi, phải đuổi theo hướng nào đây!
Tiểu Tuyền cắt chặt môi, nhắm nghiền mắt, hét lên…

Rẽ trái!

Chiếc mô tô lướt nhanh như bay!
Tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – Trực giác!
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, tuyệt đối tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót!

Tấm rèm của khung cửa sổ lớn chạm đất được kéo kín.
Trong căn nhà ngay giữa ban ngày lại âm u như đêm tối.
Bảy tám gã đàn ông khoanh tay, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Huân ngã soài trên đất một cách xảo quyệt.
Một gã đàn ông to con trên mặt có xăm hình bươm bướm tiến đến, cúi xuống nhìn anh:

Hạ Dạ Huân! Do cậu không biết điều trước, đưa cậu một số tiền lớn như thế để quay phim, thế mà kiêu căng hợm hĩnh quá thể, dám từ chối ta đây! Ngôi sao lớn nhất thì hay hớm lắm hả, cũng bị ta bắt đến đây thôi? Nói cho cậu biết, bộ phim đó cậu đóng chắc rồi! Không muốn đóng cũng phải đóng!

Hạ Dạ Huân cố gượng đứng dậy, ánh mắt lạnh băng:

Mày là đồ !

Tên bươm bướm cười giễu:

Thế hả? Vậy hôm nay ta đây sẽ cho cậu thấy là thế nào!


Phụt!

Hạ Dạ Huân nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn!
Tên bươm bướm nổi giận, gầm lên:

Đưa thuốc lại đây!

Một chiếc lọ đầy thuốc ngủ được đưa đến tay hắn, hắn dốc ra một lúc mười mấy viên, nhét thẳng vào miệng Hạ Dạ Huân đang liều mạng chống cự, cười vẻ xảo quyệt:

Chuẩn bị máy quay phim! Hạ Dạ Huân, đợi sau khi cậu mềm nhũn ra rồi, thì tôi muốn quay thế nào thì quay thế đó, xem cậu còn khả năng nào để làm phách với tôi nữa?


Trong một căn nhà ẩn khuất ở ngoại ô.
Chiếc Benz màu xanh ngọc có số đuôi 7474 đậu im lìm bên ngoài.
Tiểu Tuyền và Minh Hiểu Khê đưa mắt nhìn nhau.

Chắc là đây rồi.

Minh Hiểu Khê cuống cuồng lôi di động ra:
Mau báo cảnh sát
.

Đừng!

Tiểu Tuyền ngăn bạn mình lại, lên tiếng với vẻ do dự:
Huân là ngôi sao, nếu báo cảnh sát thì mọi việc sẽ vỡ lở ra, rất có khả năng bị xào nấu thành scandal, sẽ tổn hại đến anh ấy
.
Minh Hiểu Khê nhìn cô:

Cậu quyết định rồi ư?

Tiểu Tuyền ánh mắt thoáng một tia sáng:

Chuyện của giới xã hội đen, tốt nhất hãy để xã hội đen giải quyết.

Minh Hiểu Khê gật đầu.
Vì Tiểu Tuyền, cô sẽ tìm người ấy.

Còn nữa…
Tiểu Tuyền nhìn chằm chằm Minh Hiểu Khê.
Tớ nghi ngờ bọn họ sẽ cưỡng ép Huân chụp những thứ đại loại như ảnh sex, vậy nên bắt buộc phải xông vào ngay để cứu anh ấy! Có điều… sẽ rất nguy hiểm…

Minh Hiểu Khê cười chọc cô:
Nếu không có tớ giúp thì cậu có thể cứu Huân ra khỏi đây không?
. Cô đi về phía ngôi nhà đó.
Tiểu Tuyền đuổi theo phía sau:

Thực sự rất nguy hiểm mà, tớ không mong cậu…

Một chiếc súng cao su nhỏ.
Minh Hiểu Khê biến hóa ra một chiếc súng cao su nhỏ gọn chắc chắn, bắt đầu cúi xuống nhặt mấy viên đá trên đất:

Nhanh lên, nhặt nhiều một chút!

Tiểu Tuyền kinh ngạc:

Đây là vũ khí của cậu á? Sao mà yếu đuối thế này?

Minh Hiểu Khê lườm cô một cái:

Tớ là Minh Hiểu Khê bách chiến bách thắng đó! Nếu không thể giúp cậu cứu Huân ra, tớ sẽ tìm một miếng đậu phụ đập đầu chết ngay trước mặt cậu!


Bọn kia bắt đầu cười ranh mãnh xé quần áo của Hạ Dạ Huân ra!
Hạ Dạ Huân cố gắng chống cự, nhưng anh nào phải là đối thủ của bọn đàn ông sống vì đánh nhau này, y phục của anh bị xé thành từng mảng từng mảng! Hơn nữa trong người dần có cảm giác bải hoải, tứ chi cũng trở nên mềm nhũn, đầu óc nặng nề buồn ngủ, giống như đang chìm trong một màn sương mù, không còn minh mẫn nữa.
Tầm nhìn của anh cũng bắt đầu nhòa nhạt…
Không được! Chút tỉnh táo còn lại đang gào thét dữ dội, anh không thể ngủ thiếp đi được, nếu mất đi ý thức, nếu để bọn họ được thể làm tới, nếu cứ mặc cho họ muốn làm gì thì làm, cuộc đời anh mãi mãi sẽ ngập trong tủi nhục!
Lúc này, rèm cửa bị kéo ra thành một khe nhỏ.
Viên đá căng ra trên chiếc súng cao su…

Cốp…


Cốp…


Cốp…

Ba viên đá liên tiếp lao vun vút rất dũng mãnh nhằm vào thái dương của ba gã đàn ông!

Bịch!


Bịch!


Bịch!

Ba tên đó lăn ra bất tỉnh!
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột!
Những gã đàn ông khác vẫn chưa phản ứng kịp, thì một viên đá khác đã lao đến như tên bắn!

Bốp!

Tên thứ tư thoáng chốc lăn đùng ra!

Tránh ra mau!

Gã Bươm bướm cuống quýt hét lên, ba tên còn lại vội vã tản mác trốn tránh, ánh mắt gườm gườm giận dữ nhìn về phía những viên đá xé gió bay tới!
Ngoài cửa sổ có hai cô gái.
Một cô tóc đỏ chói mắt, hai tay bưng những viên đá, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Hạ Dạ Huân y phục đã bị xé rách.
Một cô tay cầm chiếc súng cao su, sức sống tràn trề như một yêu tinh, trên gương mặt tinh nhanh luôn nở nụ cười, nhưng không giấu nổi vẻ thất vọng tiếc nuối khi không kịp làm cả bọn cùng lăn ra bất tỉnh. Cô nhìn thấy gã Bươm bướm, kinh ngạc một phen, rồi gào lớn:

Ê, Bươm bướm nhỏ, lâu quá không gặp!

Bươm bướm nhỏ trừng mắt nhìn cô gái đó:
Minh – Hiểu – Khê?
. Lại là cô nàng này! Chẳng lẽ cô ta là khắc tinh trong cuộc đời gã? Cô ta đã từng phá hỏng bao chuyện tốt của gã rồi!
Minh Hiểu Khê hếch cằm lên, sững sờ:

Í, ông còn nhớ tôi à! Trí nhớ tốt quá! Nể tình trước kia chúng ta từng quen biết nhau, bây giờ ông có thể đi được rồi đó!

Bươm bướm nhỏ bùng lên giận dữ:

Cô mò vào đây tìm chết mà lại còn kiêu căng! Các anh em, diệt nó cho tao!
Tay gã phất lên, bao vây lấy Minh Hiểu Khê từ các hướng khác nhau!
Minh Hiểu Khê thu súng lại, vận động làm nóng tay chân, cười với vẻ ngang tàng:

Vậy thì tới đây, đừng bảo là bổn cô nương không cho các người cơ hội bỏ chạy đấy nhé!


Lên!

Một trận quyết đấu bắt đầu!
Tiểu Tuyền nhân cơ hội đó lẻn đến bên Huân sắc mặt nhợt nhạt, vực anh dậy, cảm thấy toàn bộ sức lực của anh đều dựa vào người mình.

Huân! Huân!

Cô lay lắc anh.
Huân cảm thấy một trận lắc lư dữ dội, thân người mềm nhũn không có chút sức lực nào, đầu óc mơ màng nặng nề, vào khoảnh khắc đôi mắt dần dần khép lại, anh như nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc…

Huân! Anh sao thế? Em là Tiểu Tuyền đây!

Tiểu Tuyền…
Huân cố gắng mở to mắt, một mái tóc đỏ như lửa, ánh mắt lo lắng quan tâm, là Tiểu Tuyền của anh, cô đến rồi, anh nhìn cô, cảm giác căng thẳng trong lòng dần dần được thả lỏng…

Tiểu Tuyền…

Tiểu Tuyền cuống quýt lay lắc Huân như đang trong cơn mộng du, hỏi liên tục:

Nói mau, bọn họ làm gì anh rồi? Có chụp hình khỏa thân của anh không? Có bắt ép anh làm chuyện quá đáng không?


Không.
Huân vất vả nói.
Tiểu Tuyền căng thẳng quan sát anh, thấy y phục của anh bị xé nát rách tươm, có điều vẫn còn vẹn nguyên trên người, trên da thịt cũng có vết bầm tím vì bị trói giữ, cũng may mà không có vết thương nào nghiêm trọng, xem ra cô và Hiểu Khê vẫn đến kịp lúc.
Giọng của Huân rất yếu ớt:

Tiểu Tuyền, anh…

Tiểu Tuyền cười hi hi:

Quần áo anh rách hết rồi, bị em nhìn thấy rất khó chịu phải không? Không sao, em không biết xấu hổ đâu!

Đang nói thì, một tấm rèm cửa bay đến phía cô!
Minh Hiểu Khê vừa đấm vào cằm một gã, vừa gào lên với Tiểu Tuyền một cách không-thể-chịu-nổi:

Đồ háo sắc, mau che cho anh ấy! Nếu không mắt tớ sẽ mọc gai đó!

Tiểu Tuyền trợn mắt với bạn mình.
Hiểu Khê xấu, sao lại vừa đánh nhau vừa nhìn trộm Huân của cô?
Cô vội vã dùng tấm rèm cửa che lại kín kẽ cho Huân, Huân là của cô, không cho người khác nhìn!
Huân dựa vào trong lòng cô, đôi mắt lại dần dần khép chặt:

Tiểu Tuyền, anh…


Rốt cuộc là anh bị sao hả?
Tiểu Tuyền cuối cùng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.

Anh…
Huân lên tiếng đứt quãng, phút giây này vì có cô bên cạnh nên mới thấy ấm áp và an toàn.
Anh… bị ép uống thuốc ngủ… có lẽ phải ngủ một lúc…


Thuốc ngủ?
Ánh mắt Tiểu Tuyền đầy dấu chấm hỏi.

Ừ…

Huân như đã thiếp đi.
Tiểu Tuyền ngẫm nghĩ một lúc rồi lại căng thẳng hỏi tiếp:

Trời ơi! Bọn họ bắt anh uống bao nhiêu viên? Anh có thấy khó chịu không? Có cần đi bệnh viện không?

Không ai đáp lại.
Huân đã thiếp đi rất yên lành trong vòng tay cô như chàng hoàng tử ngủ say, hơi thở đều đặn và bình ổn.

Huân!

Tiểu Tuyền ôm lấy anh, tay chân bắt đầu lóng ngóng. Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây? Bọn khốn vô liêm sỉ! Đồ đê tiện! Tại sao lại bắt ép Huân uống thuốc ngủ, lỡ như quá liều, hại Huân xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Bên kia, Minh Hiểu Khê đã kết thúc trận chiến.
Cô vỗ vỗ hai tay, đắc ý nhìn lướt qua một đám gục ngã nằm la liệt trên đất. Bươm bướm nhỏ đã bị cô đánh đập thê thảm nhất, trên trán sưng lên một hàng u thật là đẹp mắt, có vẻ như đám bị đá bắn là bị thương nhẹ nhất. Ha ha, không thể trách cô mà, cô đã cho họ cơ hội rồi, ai bảo bọn họ không biết tự lượng sức mình không biết trân trọng cơ hội hiếm có làm chi?
Cô đang đắc ý thì…
Cửa ngôi nhà ầm một tiếng bị đạp mở tung ra!
Một chàng trai tuyệt mỹ tóc đen áo đen bước vào, phía sau có một người áo đen theo sát gót, còn có Lan Địch vẻ mặt lúng túng thảm thương.
Người của Liệt Viêm Đường đã đến!
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt. Tại sao lại giống trong phim thế, người đến cứu giúp lúc nào cũng xuất hiện sau khi anh hùng đã kết thúc trận chiến? Ừ, có lẽ vì để cho anh hùng một cơ hội biểu hiện chăng.
Mục Lưu Băng đứng trước mặt cô, đôi mắt đong đầy buồn thương.

Có bị thương không?

Anh nhìn cô, như muốn ghi nhớ vào tận tâm khảm.
Minh Hiểu Khê quay đầu đi, cô không dám nhìn anh, ánh mắt anh luôn khiến trái tim cô tan vỡ. Nhìn về phía Tiểu Tuyền ở bên kia đang ôm Hạ Dạ Huân căng thẳng không yên, cô cười nói:

Sao em lại bị thương được? Em là bách chiến…

Không nói nổi nữa.
Thế nào gọi là Minh Hiểu Khê bách chiến bách thắng, trước mặt Mục Lưu Băng là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Đối với anh, cô chỉ là một cô gái ngốc nghếch, tay chân lóng ngóng, đầu óc vùi vào đất cát mà thôi.
Tiểu Tuyền căng thẳng ôm lấy Huân, nói với Mục Lưu Băng với vẻ cảm kích:

Học trưởng Mục, cám ơn anh đã đến!

Mục Lưu Băng vẫn nhìn Minh Hiểu Khê chăm chú, trong thế giới của anh chưa từng có người thứ hai. Tiểu Tuyền đã quá quen với phản ứng này của Mục Lưu Băng rồi, cô nở nụ cười với Minh Hiểu Khê, nói:

Hiểu Khê, tớ phải đi trước đây, những chuyện còn lại giao cho cậu đó.


Được.

Minh Hiểu Khê trả lời.

Đợi đã!

Lan Địch chặn trước mặt Tiểu Tuyền và Huân, đôi mắt to xanh thẳm lấp lánh.
Tiểu Tuyền và Minh Hiều Khê đều trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ bất mãn!
Đây chính là người đã khiến mọi chuyện phiền phức xảy ra!
Lan Địch bĩu môi:

Được thôi! Hai người không cần trừng mắt với tôi kinh khủng như thế! Tôi biết, họa tôi gây ra phải bị trả giá mà!

Lời nói chưa dứt…
Binh một tiếng.
Cậu đấm một phát lên sống mũi chính mình, hai dòng máu tươi từ từ rỉ ra…
Lan Địch liếc nhìn Minh Hiểu Khê vẻ cam chịu:

Cậu trước giờ vẫn thích đấm vào mũi tôi mà, lần này vui rồi chứ.

Minh Hiểu Khê và Tiểu Tuyền cùng lúc quay đi.
Một tên nhóc ấu trĩ!
Chịu không nổi!

Hoàng hôn lãng mạn chiếu tỏa vào phòng bệnh từ kính cửa sổ của bệnh viện.
Tiểu Tuyền ngồi bên giường, cúi đầu ngắm Huân đang say ngủ, không biết anh đã bị ép uống bao nhiêu viên thuốc ngủ, nên cô đành phải đưa anh vào bệnh viện. Cũng may sau khi được kiểm tra và xử lý kịp thời, bác sĩ đã bảo với cô, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần anh tỉnh dậy là ổn.
Lúc này anh đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh.
Giống như hoàng tử say ngủ trong truyện cổ tích.
Rèm mi cong dài, gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thế nhưng cho dù đang chìm sâu trong giấc ngủ, tay của anh vẫn yếu ớt nắm lấy tay cô, dường như đó là chút níu giữ cuối cùng trong ý thức của anh.
Tiểu Tuyền ngắm nhìn anh thật lâu.
Cô khe khẽ xiết chặt tay anh, trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác thương xót và dịu dàng chưa từng có, cô bỗng thấy mình không còn giống mình nữa – con người trời không sợ, đất không sợ, mưu kế ranh ma. Tại sao giờ đây chỉ cần lặng lẽ ngồi bên anh là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi?

Huân… Huân…

Cô phủ người xuống, kề sát tai anh khe khẽ gọi. Cô cũng không rõ tại sao lại muốn gọi anh như thế, dù gì anh cũng có nghe thấy đâu, dù gì cử chỉ sến quá mức này của cô anh cũng sẽ không hay biết.



Huân nằm trên giường bệnh lại như nghe thấy! Cơ thể anh động đậy với vẻ bất an, như muốn vật lộn để tỉnh dậy, tay anh xiết chặt tay cô, đôi mắt cố sức mấp máy để mở ra, thế nhưng chút tác dụng còn lại của thuốc ngủ khiến những cố gắng của anh trở nên vô cùng vất vả.

Huân, anh tỉnh chưa?

Tiểu Tuyền hứng chí hét lên. Bác sĩ nói chỉ cần anh tỉnh dậy là ổn, vậy chắc anh đã không sao rồi?

Tiểu Tuyền…

Huân vật vã gọi…

Là em đây, em đang ở bên anh nè!
Cô đáp lại liền mấy tiếng, nụ cười chợt trở nên xấu hổ. Ai da, giống như cảnh trong phim ấy, đúng là lãng mạn quá.

Tiểu Tuyền…

Anh mơ hồ gọi, không thể tỉnh dậy, giống như đang lang thang trong giấc mộng.
Tiểu Tuyền chớp chớp mắt, tinh nghịch cười:

Này, anh cứ gọi Tiểu Tuyền mãi, Tiểu Tuyền rốt cuộc là ai vậy?


Tiểu Tuyền…

Huân vật vã trong ranh giới giữa tỉnh và mê, khóe môi lại có nét cười, nụ cười như phát ra từ đáy lòng.

Tiểu Tuyền hư…

Mặt Tiểu Tuyền bỗng chốc dài ra! Hừ, gì chứ!

Nhưng…
Giọng Huân đứt quãng mơ hồ,
… Tôi lại thích cô ấy…

Tiểu Tuyền đờ người.

… Tôi thích cô ấy… cho dù cuối cùng cô ấy… sẽ đẩy tôi xuống địa ngục… chỉ cần cô ở bên cạnh tôi… thì đã thấy rất vui sướng… rất hạnh phúc…

Cô đờ đẫn nhìn anh, trái tim vừa nóng rát vừa cháy bỏng, một hồi lâu sau, cô mới khẽ hỏi:

Anh thích điều gì ở cô ấy?


… Thích… chỉ là thích cô ấy… rất thích… chỉ cần nhìn thấy cô… đã hạnh phúc…
Anh nửa tỉnh nửa mê lảm nhảm.
Lồng ngực Tiểu Tuyền dịu dàng ấm áp.
Cô cúi người xuống, khẽ khàng ôm lấy anh.

Nói cho anh biết một bí mật.
Cô dịu dàng hôn lên vành tai anh, khe khẽ nói:
Em cũng rất thích anh
.
Thế là, vào một buổi hoàng hôn ánh chiều tà đẹp như tranh vẽ.
Tiểu Tuyền đã quyết định, cô phải càng yêu thương người con trai này hơn nữa, cô phải bảo vệ anh, cô muốn mình và anh sống bên nhau thật hạnh phúc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dư Vị Trà Chiều.