• 2,045

CHƯƠNG 27


Số từ: 2961
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Phổ Phổ và Đinh Hạo ngồi vào hàng ghế sau, Trương Đông Thăng quay đầu nhìn bọn nó mỉm cười thân thiện, hỏi:
Các cháu tên là gì?

Phổ Phổ nhìn anh ta một cái, trầm mặc giây lát, thốt ra hai chữ:
Phổ Phổ
.
Đinh Hạo thấy nó lên tiếng, cũng trả lời:
Cháu tên Đinh Hạo
.

Còn cậu bạn kia thì sao?

Đinh Hạo nói:
Chu Triều Dương
.
Trương Đông Thăng tươi cười, tiếp tục hỏi tiếp:
Các cháu đều học cấp hai à?

Đinh Hạo gật đầu, Phổ Phổ không phản ứng gì cả.

Các cháu học ở trường nào?

Phổ Phổ tiếp tục trầm mặc không lên tiếng.
Đinh Hạo trả lời:
Không có trường học.


Không có trường học?
Trương Đông Thăng tưởng rằng bọn nó cảnh giác đối với anh ta nên cố ý không nói, nên lại hỏi:
Nhà các cháu ở đâu?


Bọn cháu bây giờ ở...

Đinh Hạo lại định trả lời, bị Phổ Phổ kéo lại, lập tức im bặt, bộ dạng tỏ vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Trương Đông Thăng:
Không liên quan gì đến chú!


Được rồi!
Trương Đông Thăng mím môi, cảm giác đứa con gái có độ tuổi nhỏ nhất là đứa đáng ghét nhất.
Tiếp đến, anh ta lại cố tình muốn dò hỏi thêm thông tin về ba đứa tiểu quỷ này, nhưng Phổ Phổ từ đầu đến cuối vẫn rất cảnh giác, ngậm chặt miệng, cho nên anh ta cũng đành phải từ bỏ.
Đợi sau khi Chu Triều Dương quay lại, Trương Đông Thăng lái xe đưa bọn chúng đến một quán cà phê vắng vẻ cách đó vài ki-lô-mét. Tìm một vị trí góc khuất, bảo bọn chúng ngồi xuống:
Ba người bạn nhỏ muốn ăn gì, uống gì, cứ gọi thoải mái.

Sau khi đi đến quán cà phê, Đinh Hạo cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nghe anh ta hỏi như vậy, ngay lập tức liền hào hứng:
Có những thứ gì ngon nhỉ?

Trương Đông Thăng đẩy menu đến trước mặt bọn chúng, cả ba đứa chọn một đống đồ ăn uống, dù sao bọn chúng cũng không cần phải trả tiền.
Trương Đông Thăng thấy bộ dạng của bọn họ, nghĩ bụng trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con, suy nghĩ giây lát, cười tít mắt nhìn bọn chúng, nói:
Hôm đó vừa vặn các cháu lên trên chòi nghỉ ở trên núi chơi à?

Chu Triều Dương nói:
Đúng vậy, nếu không thì đã không quay được video rồi.

Trương Đông Thăng khẽ nheo mắt:
Các cháu phát hiện được đoạn đó vào lúc nào?

Chu Triều Dương nói:
Chiều hôm đó sau khi trở về nhà thì đã nhìn thấy rồi.


Ừm... vậy thì, sự việc này ngoài ba người cháu, có còn ai biết không?


Không còn ai nữa.


Bố mẹ các cháu thì sao?

Chu Triều Dương nói:
Họ đều không biết!

Ánh mắt Trương Đông Thăng dừng lại mấy giây trên khuôn mặt của Chu Triều Dương, hình như đang phán đoán xem những lời cậu nói có đúng hay không, mấy giây sau, lại nói:
Tại sao các cháu lại không nói với bố mẹ?


Mẹ cháu không có nhà.


Thế bố cháu thì sao?

Chu Triều Dương do dự giây lát, nói:
Tóm lại, bố cháu cũng không biết.



. Trương Đông Thăng mím môi, vẻ không cam tâm, chuyển sang hỏi Phổ Phổ và Đinh Hạo:
Bố mẹ các cháu thì sao?

Đinh Hạo hừ một tiếng không nói gì, Phổ Phổ lạnh tanh nói:
Đều chết rồi!


Đều chết rồi?
Trương Đông Thăng hỏi vẻ nửa tin nửa ngờ,
Vậy thì thường ngày các cháu phải sống như thế nào? Ba đứa các cháu có mối quan hệ gì?

Phổ Phổ lạnh nhạt trả lời:
Việc này không liên quan một chút nào đến chú cả!

Trong ánh mắt Trương Đông Thăng khẽ lướt qua sự giận dữ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại trở nên dịu dàng, lại hỏi tiếp:
Sau khi các cháu nhìn thấy đoạn video đó, lại không giao máy ảnh cho cảnh sát?

Phổ Phổ cười khẩy, nói thẳng luôn:
Bởi vì chuẩn bị bán cho chú.

Trương Đông Thăng ngẩn người, mỉm cười:
Các cháu tại sao lại muốn bán máy ảnh cho chú như vậy? Các cháu làm sao biết được chú sẽ mua?

Phổ Phổ lạnh lùng nói:
Chú đi xe BMW, chú rất giàu có, nếu như chú không mua máy ảnh, sau khi chúng cháu giao cho cảnh sát, chú có giàu có hơn nữa thì chỉ có một chữ
chết
mà thôi.

Một đứa tiểu quỷ mà thật không ngờ dám đưa ra những lời nói uy hiếp táo tợn với anh ta như vậy, Trương Đông Thăng lập tức nổi giận đùng đùng, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn nó, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Đinh Hạo giật mình sợ hãi, cánh gà đang cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống, cả cơ thể theo bản năng rụt vào trong ghế sofa.
Phổ Phổ thì không hề sợ hãi, ngồi thẳng người, nhìn lại anh ta.
Đối diện với bầu không khí này, Chu Triều Dương lấy hết dũng khí, cũng ngồi thẳng người, hỏi thăm dò:
Rốt cuộc chú có muốn mua máy ảnh hay không?

Trương Đông Thăng khẽ nheo mắt lại, quay sang Chu Triều Dương, dần dần cũng thu gương mặt tức giận lại, nói:
Chú đưa các cháu mỗi đứa hai nghìn tệ, các cháu đưa máy ảnh cho chú, thế nào?

Chu Triều Dương lắc đầu, nói:
Ít quá, không đủ!


Vậy thì các cháu muốn bao nhiêu?

Ba đứa lúc trước không hề nghĩ được rằng hôm nay lại có thể gặp được kẻ sát nhân ở trên đường, cho nên cũng không thảo luận cụ thể cần phải đòi ông ta bao nhiêu tiền.
Chu Triều Dương đành nói:
Chúng cháu thương lượng một chút.

Cậu gọi hai đứa ra một góc, hạ giọng hỏi:
Các cậu cảm thấy lấy bao nhiêu thì phù hợp?

Đinh Hạo suy ngẫm một lát, nói:
Dù thế nào cũng phải mỗi người năm nghìn tệ nhỉ, như vậy thì tớ và Phổ Phổ có được một vạn, như thế cũng tạm được rồi.

Chu Triều Dương nói:
Tiền tớ không cần, tất cả đưa cho các cậu, tớ không có chỗ để.

Đinh Hạo mở to mắt nói:
Nhiều tiền như vậy mà cậu không cần sao?


Nếu như tớ bị mẹ tớ phát hiện ra có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng tớ ăn trộm, hai người các cậu có thể sống yên ổn, tớ cũng rất vui.

Đinh Hạo nói đầy cảm động nói:
Nhưng cậu đưa hết tiền cho bọn tớ, như vậy trong lòng tớ cảm thấy rất ái ngại.


Không sao đâu, dù sao tớ cũng có nhà, còn các cậu thì lại không có gì để dựa dẫm cả.
Chu Triều Dương khoang mắt chợt đỏ,
Chúng ta là bạn tốt, có phải vậy không?

Trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng, băng giá của Phổ Phổ cũng thấp thoáng hiện lên ánh hồng:
Phải rồi, anh Triều Dương, Hạo Tử, chúng ta mãi mãi là bạn tốt!

Đinh Hạo lại tỏ ra bộ dạng là anh cả, tươi cười vỗ vai hai đứa, nói:
Được rồi, chúng ta đi nói chuyện với người đó đi, tin rằng mỗi người năm nghìn tệ, ông ta chắc chắn sẽ đưa.

Chu Triều Dương hỏi vẻ ngần ngại:
Liệu có ít quá không?


Ít à? Tất cả một vạn rưỡi, rất nhiều rồi mà.

Phổ Phổ suy nghĩ một chút, nói:
Đối với chúng ta có lẽ là rất nhiều, nhưng đối với ông ta có thể là rất ít, anh Triều Dương cảm thấy hai đứa bọn em nếu không có thu nhập, cần phải sống đến năm 18 tuổi thì cần bao nhiêu tiền?

Chu Triều Dương suy ngẫm một lát:
Nếu như Hạo Tử mãi không tìm được công việc, hai đứa bọn em..., để anh tính của anh, mỗi tháng tất cả các loại chi phí bình quân phải tiêu là năm trăm tệ, một năm là sáu nghìn, cộng thêm với những loại chi phí khác, một năm khoảng hơn một vạn, sau này lên đại học chắc chắn càng cần nhiều hơn. Nếu tính như vậy, hai đứa bọn em sống đến năm 18 tuổi, mỗi người cần khoảng năm, sáu vạn tệ.

Phổ Phổ nói:
Anh còn có nhà, bọn em không có nơi nào ở, tính ra còn phải nhiều hơn.

Chu Triều Dương gật đầu:
Việc thuê nhà cũng chiếm một số tiền lớn.

Phổ Phổ lạnh lùng suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu nói:
Em nghĩ rồi, chúng ta cứ nói mỗi người mười vạn tệ.


Mỗi người mười vạn tệ?
Đinh Hạo hít vào một hơi thở sâu, trợn tròn mắt,
Tất cả là ba mươi vạn tệ! Trời ơi, số tiền trong tay anh từng cầm nhiều nhất chính là ví tiền của lão mập khốn kiếp đó, tất cả là hơn bốn nghìn tệ. Ba mươi vạn tệ, ông ta sao có thể dùng ba mươi vạn tệ để mua cái máy ảnh chứ?

Bởi vì Chu Vĩnh Bình rất giàu có cho nên Chu Triều Dương có khái niệm rõ ràng hơn về tiền so với hai đứa kia, cậu suy nghĩ một lát, nói:
Tớ cảm thấy yêu cầu của Phổ Phổ không quá đáng, ông ta sẽ đồng ý, riêng chiếc xe của ông ta cũng mấy chục vạn tệ rồi.

Phổ Phổ nói:
Cứ quyết định như vậy đi!

Trong khi Đinh Hạo vẫn còn trợn mắt, há miệng, ba đứa trẻ quay lại ghế ngồi.
Trương Đông Thăng cười nói:
Thế nào, các cháu thương lượng ra sao rồi?

Phổ Phổ lạnh lùng gật đầu:
Đã thương lượng xong rồi.


Vậy thì, đưa các cháu bao nhiêu tiền để bán chiếc máy ảnh cho chú?

Phổ Phổ nói:
Mỗi người mười vạn tệ.

Ngụm cà phê trong miệng Trương Đông Thăng xém chút nữa phụt ra ngoài, nghiến chặt răng nói:
Chúng mày có nhầm không, mỗi đứa mười vạn tệ?

Phổ Phổ trả lời rất bình tĩnh:
Đúng vậy, chính là mỗi người mười vạn tệ, không được ít hơn.


Chúng mày cần nhiều tiền thế để làm gì? Chúng mày không sợ bị người khác trong gia đình phát hiện ra sao? Chúng mày chỉ là những đứa trẻ nhỏ, có được bao nhiêu tiền như vậy, chúng mày giải thích số tiền này từ đâu đến như thế nào?

Phổ Phổ nói:
Việc này thì chú không cần lo, chúng cháu sẽ không để cho những người khác biết được đâu.

Chu Triều Dương liền nói tiếp:
Phải rồi, chú cứ yên tâm, sau khi đưa tiền cho chúng cháu, chúng cháu nhất định sẽ đưa máy ảnh cho chú, đảm bảo vĩnh viễn không bao giờ nói sự việc này cho bất kỳ ai.

Trương Đông Thăng cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, tiếp đó ngửa người về phía sau, tay che miệng, nheo mắt nhìn ba đứa tiểu quỷ này.
Ba mươi vạn tệ! Đừng nói là anh ta vốn không có nhiều tiền như vậy, tiền của anh ta đều do Từ Tịnh quản lý. Mà cho dù anh ta có nhiều tiền như vậy, anh ta cũng quyết không lấy ra để làm cuộc trao đổi với ba đứa tiểu quỷ này. Bởi vì ba đứa tiểu quỷ tiêu tiền linh tinh, bị người nhà hay là người nào đó biết, nếu hỏi ra được là do anh ta đưa, lại hỏi thêm tại sao lại đưa bao nhiêu tiền như thế, lập tức bại lộ ngay tội trạng.
Hồi lâu sau, Trương Đông Thăng thở hắt ra:
Thế này đi, chú đưa cho các cháu mỗi đứa một vạn tệ, các cháu tiêu hết hoặc là giấu đi, người trong nhà cũng không dễ phát hiện.

Đinh Hạo nhìn hai đứa kia nói:
Tớ cảm thấy như thế cũng được rồi nhỉ.

Trương Đông Thăng nhìn Đinh Hạo cười cười, cảm thấy đứa trẻ lớn nhất lại dễ nói chuyện nhất.
Phổ Phổ mặc kệ Đinh Hạo, chỉ trực tiếp lắc đầu:
Mỗi người mười vạn, thiếu một xu thì sẽ đưa máy ảnh cho cảnh sát.

Nét mặt hòa nhã trên gương mặt Trương Đông Thăng ngay trong khoảnh khắc đó liền biến mất, nheo mắt lại, nhìn Phổ Phổ như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu như không phải là nơi chốn công cộng, anh ta hận một nỗi không thể giết chết ngay Phổ Phổ.
Chu Triều Dương đối diện với ánh mắt của kẻ sát nhân này, lòng bàn tay cũng run rẩy.
Chỉ có duy nhất Phổ Phổ biểu hiện ra bộ dạng không hề sợ hãi.
Trương Đông Thăng cười khẩy, nói:
Nếu chúng mày đã muốn như vậy, được rồi, vậy chúng mày cứ giao máy ảnh cho đồn công an đi, không cần bán cho tao nữa, tao không cần, cũng chẳng mua nổi.

Chu Triều Dương nói vẻ thận trọng:
Chú mua không nổi, xe của chú đã đáng giá mấy chục vạn tệ rồi?

Trương Đông Thăng hừ một tiếng:
Đó không phải là xe của tao, là xe của người khác. Chúng mày không cần nói với tao nữa, tao chỉ có thể đưa ra được mỗi đứa một vạn tệ, nhiều hơn một xu thì không cần, chúng mày thích tìm ai thì tìm.
Anh ta quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ mấy đứa trẻ.
Đinh Hạo vội nói:
Một vạn thì một vạn, thỏa thuận xong. Phổ Phổ, em thấy thế nào?


Anh câm miệng!
Phổ Phổ chửi Đinh Hạo một câu, không muốn nói thêm với anh chàng không chấp hành theo như kế hoạch bọn họ đã định sẵn, trực tiếp đứng dậy, nói:
Anh Triều Dương, chúng ta đi thôi, chúng ta đến đồn công an, có thể chú công an còn cho chúng ta tiền thưởng, nói không chừng cũng được mấy vạn tệ.

Nó kéo Chu Triều Dương chuẩn bị bước đi, Đinh Hạo đứng ở bên cạnh đuổi theo, cuống quýt nói:
Đừng mà, tất cả ba vạn tệ thì cũng rất tốt rồi.

Phổ Phổ và Chu Triều Dương đều mặc kệ cậu ta.
Thấy bọn chúng thực sự chuẩn bị đi, Trương Đông Thăng đành phải gọi lại:
Đợi một chút, chúng mày hãy quay trở lại ngồi đã!

Ba đứa lại quay trở lại, Phổ Phổ cười khẩy nói:
Chú chẳng phải nói là hơn một xu cũng không cần mà, chúng cháu thiếu một xu cũng không bán. Còn có chuyện gì chứ?

Trương Đông Thăng vô cùng tức giận, nhưng đối diện với đối thủ chèn ép như vậy, anh ta cũng vô cùng bất lực, nói:
Mấy ngày hôm nay nhà chú đang lo chuyện tang lễ, chú hiện tại cũng không có nhiều tiền như vậy. Đợi mấy ngày nữa được không?

Phổ Phổ nói:
Được, nhưng phải nhanh một chút.


Được, đợi chú lo xong việc trong nhà, dồn đủ tiền sẽ đưa cho các cháu. Các cháu không có thẻ ngân hàng nhỉ? Đến lúc đó, chú trực tiếp lấy tiền mặt đưa cho các cháu. Các cháu ở đâu? Làm thế nào để chú có thể liên hệ với các cháu?

Đinh Hạo nói:
Bây giờ chúng cháu đang ở...
.
Chu Triều Dương rất lo lắng tên sát nhân sau khi biết được địa chỉ nhà mình thì hậu họa sẽ vô cùng, vội vàng ngăn cản cậu ta, vội nói:
Không thể nói cho ông ta được!

Trương Đông Thăng nói:
Vậy thì làm thế nào để chú liên hệ được với các cháu? Nhà cháu có điện thoại không?

Chu Triều Dương không dám để cho ông ta biết bất cứ thông tin gì liên quan đến gia đình mình, bèn nói:
Chú không cần liên hệ với bọn cháu, bọn cháu sẽ tự liên hệ với chú, số điện thoại của chú thế nào, mấy hôm nữa sẽ liên lạc với chú.

Trương Đông Thăng thoáng chần chừ giây lát, lấy ra một tờ giấy nhớ, viết ra số di động đưa cho bọn chúng, nói:
Nhà chú ngày mai tiến hành tang lễ. Các cháu ngày kia có thể gọi điện cho chú.

Chu Triều Dương nói:
Được.


Nhưng trong khoảng thời gian này, việc giữa chúng ta liên quan đến chiếc máy ảnh, các cháu nhất định phải bảo mật, không được nói với bất kỳ ai, bao gồm cả bố mẹ của các cháu.


Bọn cháu chắc chắn không nói đâu.


Được, vậy thì hôm nay cứ như vậy đã, có cần chú đưa các cháu về nhà không?

Chu Triều Dương lắc đầu:
Không cần, Phổ Phổ, Hạo Tử, chúng ta đi thôi.

Khi bọn chúng vừa mới đi được mấy bước, Đinh Hạo liền quay lại nói với người đàn ông:
Chú có thể đưa tạm cho chúng cháu một ít tiền tiêu vặt không?

Trương Đông Thăng nhìn nó, hỏi:
Cháu cần bao nhiêu?


Mấy trăm tệ.

Trương Đông Thăng mím môi, bất lực lôi từ trong ví ra sáu trăm tệ đưa cho cậu ta, cậu ta nói tiếng cảm ơn, vui vẻ bước đi.
Nhìn bóng lưng ba đứa bé, Trương Đông Thăng nằm trong ghế sofa, miệng chu lên, bàn tay nắm chặt lại.
Ba đứa tiểu quỷ dám đến tống tiền anh ta? Hừ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đứa Trẻ Hư.