CHƯƠNG 34
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1764 chữ
- 2020-05-09 01:32:17
Số từ: 1751
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Anh cảm thấy vừa rồi người đàn ông đó thực sự muốn giết bọn mình à?
Trên xe buýt, Phổ Phổ và Chu Triều Dương ngồi cùng một hàng, thì thầm nói chuyện.
Đúng rồi
, Chu Triều Dương gật đầu, thì thầm chỉ để cho hai đứa mới có thể nghe được:
Nếu như cả ba đứa bọn mình cùng đến, còn mang theo cả máy ảnh, ông ta chắc chắn sẽ giết chúng ta, và lấy máy ảnh.
Ông ta cướp máy ảnh đi là được rồi, tại sao nhất định phải giết chết chúng ta?
Có một số bí mật vĩnh viễn không thể để cho người khác biết được, nếu không thì sẽ không bao giờ có được một giấc ngủ yên ổn. Dù sao chúng ta cũng nhìn thấy tận mắt hắn giết người.
Nhưng ông ta chỉ có một mình, chưa chắc đã giết được cả ba người chúng ta chứ?
Hắn có dao.
Chu Triều Dương bất giác sờ vào con dao găm ở trong cặp sách, nói:
Ông ta cố tình để con dao ở phía dưới bàn, vị trí cán dao để ngay cạnh tay ông ta, còn dùng cả tạp chí để che bên trên, thực sự quá nham hiểm.
Cậu nghĩ một lát, lại nói:
Nhưng cũng có khả năng ông ta không định lấy dao giết chết chúng ta, dao chỉ là phương án dự phòng của ông ta.
Phổ Phổ hỏi:
Là ý gì vậy?
Anh nghĩ ban đầu có khả năng là ông ta muốn đầu độc. Em thấy đấy khi chúng ta vừa mới bước vào, nhìn thấy ở trên bàn đặt một chai nước hoa quả đã được mở ra, em muốn uống thì ông ta lại cất nước hoa quả đi, nói là nước hoa quả đã mở ra mấy ngày nên đã hỏng rồi, cho em uống Coca. Nhưng chính miệng ông ta nói hôm qua ông ta mới vào ở trong căn hộ này, căn hộ lại là nhà mới, vừa nhìn đã biết ngay là chưa có ai ở, thế thì tại sao lại có được chai nước hoa quả đã bị mở mấy ngày rồi chứ? Nếu như hôm qua mới mở, thì đồ uống này chưa thể hỏng được, đương nhiên vẫn có thể uống tiếp được. Anh đoán là bởi vì khi chúng ta vừa mới vào, ông ta nhìn thấy chúng ta chỉ có hai người, em lại nói thẳng với ông ta nếu như chúng ta không quay trở ra, Hạo Tử sẽ báo cảnh sát. Hơn nữa chúng ta cũng không mang theo máy ảnh, nên ông ta đã từ bỏ kế hoạch giết chết chúng ta. Vừa rồi khi ông ta đưa chúng ta đi xem căn hộ, chẳng phải đã hỏi tới mấy lần, chúng ta xem căn hộ kéo dài thời gian, Hạo Tử liệu có lo lắng hay không. Thực ra điều ông ta lo lắng chính là chúng ta có hẹn trước với Hạo Tử thời gian quay về, nếu như vượt quá khoảng thời gian mà không về, Hạo Tử liệu có trực tiếp báo cảnh sát hay không.
Phổ Phổ suy ngẫm, nói:
Ý của anh là nếu như cả ba người chúng ta cùng đến và mang theo máy ảnh, ông ta sẽ cho chúng ta uống nước ngọt để đầu độc chết chúng ta, nếu như không đầu độc chết thì sẽ dùng dao để giết chết chúng ta à?
Thuốc độc sau khi uống vào thì cả ba đứa không chết cùng lúc, nếu như có một đứa bắt đầu bị đau bụng, còn chưa trúng độc muốn bỏ chạy thì ông ta sẽ dùng dao để giết chết.
Mặt Phổ Phổ dần biến sắc, nhìn về phía trước, chậm rãi thốt ra mấy chữ:
Vừa rồi nguy hiểm quá!
Chu Triều Dương gật đầu:
Ban đầu trong điện thoại ông ta nói đã chuẩn bị xong tiền rồi, gọi chúng ta đến để thực hiện cuộc trao đổi. Trên thực tế, ông ta vốn không chuẩn bị tiền, ông ta chỉ muốn lừa chúng ta đến đó, cầm máy ảnh để trao đổi với ông ta. Khi đến nhà ông ta, phát hiện ra căn hộ này vốn chưa từng có ai ở, ông ta cũng thừa nhận căn hộ mới, hôm qua vừa mới chuyển tới, làm gì có việc trùng hợp như vậy chứ? Ông ta chính là muốn giết người ở đây, sau đó thu dọn sạch sẽ mà không ai hay biết. Khu dân cư ông ta ở rất mới, có rất ít gia đình sinh sống, ông ta có giết người trong phòng, người ở bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Còn nữa, mấy hôm trước lần đầu tiên ông ta nhìn thấy chúng ta, biết được trong tay chúng ta có chiếc máy ảnh, ông ta vô cùng tức giận, mấy lần liền còn lộ ra ánh mắt hung dữ, để dọa dẫm chúng ta. Hôm nay thì sao, mấy lần em đôi co với ông ta, ông ta cũng chỉ cười hi ha, không hề có bộ dạng tức giận, đây có lẽ chính là giấu dao trong nụ cười, rõ ràng trong lòng rất căm hận em, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bộ dạng đối xử với em rất tốt.
Phổ Phổ nghe xong lời phân tích của cậu, nhìn cậu đầy vẻ khâm phục:
Anh Triều Dương, anh thông minh quá. Những âm mưu này của ông ta đều bị anh phát hiện ra.
Chu Triều Dương ngại ngùng gãi đầu:
Cũng không có gì, chỉ là ông ta đã coi thường bọn mình quá. Bọn mình thông minh hơn một chút so với sự tưởng tượng của ông ta.
Vậy thì chúng ta có thực hiện cuộc trao đổi với ông ta tiếp nữa không?
Còn, chỉ cần chúng ta vẫn làm như hôm nay, người và máy ảnh không cùng xuất hiện thì ông ta sẽ không ra tay với chúng ta. Đến lúc đó lấy được tiền thì chúng ta không gặp riêng ông ta nữa, hắn sẽ không thể làm gì chúng ta được.
Phổ Phổ gật đầu, sau đó chau mày nói:
Nhưng em và Hạo Tử vào sống trong căn hộ của ông ta, liệu có nguy hiểm gì không?
Chu Triều Dương nói vẻ khẳng định:
Không đâu, chỉ cần không để cho ông ta biết nhà của anh ở đâu, thì không sao cả. Ông ta không biết anh sống ở đâu, lại cũng không biết máy ảnh ở đâu, đương nhiên không dám làm gì bọn em. Cho nên điều quan trọng nhất là ông ta tới tìm bọn em, nhất định không được để ông ta dò hỏi ra tình hình của ba đứa bọn mình, không được để cho ông ta biết một chút thông tin gì cả.
Phổ Phổ mỉm cười gật đầu:
Anh yên tâm đi, em chắc chắn là không nói, về nhà dặn dò Hạo Tử thật kỹ, chỉ cần anh ấy không bị
dò hỏi nói ra là được, em chỉ sợ anh ấy quá ngu ngốc thôi.
Chu Triều Dương cười ha ha, lại nói:
Nhưng việc hôm nay người đàn ông đó vốn định giết chết bọn mình, không thể để cho Hạo Tử biết được, nếu không cậu ấy không dám đến sống trong căn hộ của ông ta đâu, hơn nữa không khéo cậu ấy bị ông ta dọa nạt thì lại lỡ miệng nói ra mất.
Ừm, em hiểu, chúng ta cứ nói với Hạo Tử rằng người đàn ông đó chưa chuẩn bị xong tiền, tạm thời đưa trước một ít tiền phí sinh hoạt.
Chu Triều Dương gật đầu:
Tiền phí sinh hoạt ông ta đưa, em và Hạo Tử có thể mua mấy bộ quần áo, có thể mua chút đồ ăn ngon, bọn em cũng cần phải tự khao một chút.
Phổ Phổ nhìn cậu với vẻ cảm kích:
Hay là cũng mua cho anh bộ quần áo đi, em và Hạo Tử đã sống ở nhà anh mấy ngày liền rồi.
Chu Triều Dương lắc đầu:
Không cần đâu, mẹ anh nhìn thấy anh mua đồ mới, không biết tiền từ đâu tới, không nói rõ được đâu.
Ưm, vậy cũng phải.
Còn nữa, vừa rồi anh tìm thấy một sợi len ở trong căn hộ sắp tới bọn em sẽ ở, anh kẹp nó ở khe cửa tủ quần áo. Sau này, khi đóng mở cánh cửa tủ, phải nhớ kẹp sợi len đó lại, nếu như phát hiện ra sợi len bị rơi xuống, chứng tỏ người đàn ông đã lẻn vào, lục lọi đồ, bọn em cũng cần phải đề phòng hơn.
Giống như là sợi len anh kẹp ở trên cửa phòng mẹ anh phải không?
Chu Triều Dương rùng mình nhìn Phổ Phổ, nhưng trong mắt nó không hề có sự trách móc.
Cậu cúi đầu, ấp úng nói:
Xin lỗi... anh lúc đầu...
Phổ Phổ ngắt lời cậu:
Em biết, hai người lạ đến nhà anh, là ai thì cũng sẽ đề phòng thôi. Việc này tên Hạo Tử ngốc nghếch không biết, em không nói cho anh ấy biết đâu.
Ồ
, Chu Triều Dương nói.
Hai đứa xuống xe ở trạm xe buýt cách nhà một trạm, rồi lại đi vòng vèo ở những con đường nhỏ, chạy trở về nhà.
Chu Triều Dương cố tình không dùng chìa khóa mở cửa, mà gõ cửa, Đinh Hạo quả nhiên làm đúng theo như lời dặn dò của hai đứa lúc ra đi, cảnh giác đứng ở phía trong cửa hỏi ai đấy, sau khi nghe thấy giọng của các bạn, mới vui mừng mở cửa ra, vội vàng kéo hai đứa vào phòng. Hai đứa nói với cậu ta về việc xảy ra theo đúng nội dung đã bàn bạc lúc trước. Đinh Hạo tỏ ra hơi thất vọng đối với việc chưa nhận được tiền, sau đó biết được có căn hộ để ở, lấy được của người đàn ông đó một nghìn tệ phí sinh hoạt, bỗng chốc vui mừng hớn hở, cùng Phổ Phổ thu dọn hành lý vốn chả có bao nhiêu, tạm biệt Chu Triều Dương, đi đến nhà mới. Điều đáng tiếc duy nhất là không thể nào mang được chiếc máy vi tính đi, Đinh Hạo cảm thấy vô cùng rầu rĩ.