CHƯƠNG 3
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1141 chữ
- 2020-05-09 01:32:18
Số từ: 1128
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Trong phòng học lớp 7D, trên chiếc bàn học ở mé bên phải hàng đầu tiên khắc dòng chữ
Cần cù chịu khó, đứng trên vạn người
. Sau khi hết tiết học đầu tiên của buổi tự học buổi tối, Chu Triều Dương đang phủ phục trên bàn, chuyên tâm làm bài tập trong sách tham khảo môn Toán, để chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ ngày mai.
Thực ra môn Toán của cậu đã đủ giỏi lắm rồi, gần như đều đạt được điểm tuyệt đối, nhưng cậu đặc biệt thích môn Toán, giải những bài toán khó không đơn thuần chỉ vì thi cử, mà là một thứ cảm giác vui sướng, cho nên cậu vẫn dành thời gian cuối cùng trước kỳ thi cho môn Toán.
Còn về mấy môn khác như Lý, Hóa, Sinh, cậu đều khá tin tưởng sẽ lấy được điểm tuyệt đối. Ba môn Ngữ văn, Anh và Chính trị thì cũng không thi được nhiều điểm hơn nữa, đối với kỳ thi diễn ra trong ngày mai và ngày kia, cậu vốn đã rất tự tin.
Đột nhiên, một bàn tay đập
bốp
xuống bàn của cậu, khiến cho Chu Triều Dương đang chăm chú giải toán giật nảy mình. Ngẩng đầu lên nhìn, một bạn nữ tóc ngắn mắt một mí đang lạnh lùng trợn trừng mắt nhìn cậu.
Chu Triều Dương cũng bực bội lườm lại cô bạn một cái:
Diệp Trì Mẫn, cậu uống nhầm thuốc gì chứ?
Cô Lục tìm cậu
, trong ánh mắt của đối phương mang theo thần sắc khiêu khích, lạnh lùng nói ra câu này.
Chu Triều Dương đứng dậy, cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn lại cô bạn, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ, bởi vì cậu là nam sinh thấp nhất ở trong lớp, ngay cả Diệp Trì Mẫn là nữ sinh cũng vẫn cao hơn cậu, cậu trừng mắt nhìn lại đối phương vẫn cần phải hơi ngước lên, như vậy thì thật là bẽ mặt.
Chu Triều Dương bực bội
hừ
một tiếng, nhân lúc đường ruột hơi lợn cợn bèn hướng về cô bạn lén đánh trung tiện, mấy giây sau, cậu bịt mũi và kêu lên vẻ khoa trương:
Diệp Trì Mẫn, cậu đánh rắm mà cũng không báo trước một tiếng à?
Diệp Trì Mẫn khẽ nhíu lông mày, bật ra hai chữ:
Đồ khùng!
Chu Triều Dương cười ha ha rồi làm mặt quỷ trêu chọc Diệp Trì Mẫn, sau đó đứng thẳng người, ung dung bước về phía văn phòng làm việc của thầy cô. Nhưng vừa mới bước vào văn phòng thì cậu đã ủ dột ngay.
Cô Lục giáo viên chủ nhiệm hơn 40 tuổi, vừa cao vừa gầy, rất nghiêm khắc, ít khi nói cười, gần như tất cả mọi học sinh đều sợ cô.
Chu Triều Dương cũng không ngoại lệ, mặc dù thành tích của cậu rất tốt, nhưng môn tiếng Anh của cậu hơi kém, cô giáo Lục vừa vặn lại dạy đúng môn tiếng Anh. Điều quan trọng hơn nữa là trên mặt cô Lục lúc này đây hiện rõ dấu hiệu bực bội bất mãn của chứng tiền mãn kinh.
Chu Triều Dương vừa nhìn thấy nét mặt của cô liền cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, khí thế vừa mới đối diện với Diệp Trì Mẫn đã hoàn toàn biến mất, cậu co rụt cổ lại theo bản năng, giống như một con rùa, hỏi vẻ thấp thỏm:
Cô Lục, cô tìm em ạ?
Cô Lục khóe mép cong lên, vẫn tiếp tục công việc sửa bài tập, bộ dạng chẳng buồn để tâm.
Hai tay Chu Triều Dương vân vê quần, bắt đầu cảm thấy căng thẳng bất an, sau khi suy nghĩ một lượt, mình dạo này không hề gây ra chuyện gì cả, không hiểu sao cô Lục lại như vậy? Miệng cô có vấn đề gì sao? Thừa hơi rỗi việc sao? Hay là ly hôn sao?
Chờ đợi năm, sáu phút, cô Lục cuối cùng đã chấm hết một chồng vở bài tập, lúc này mới ngẩng đầu lên, lườm cậu một cái, giọng nói bình thản:
Tại sao em lại đập vỡ máy ảnh kỹ thuật số của Diệp Trì Mẫn?
Diệp Trì Mẫn là cô phóng viên nhỏ của Đài Phát thanh của trường học, cho nên thường xuyên đem máy ảnh đến trường.
Chu Triều Dương chau mày, mặt ngơ ngác:
Cái gì... cái gì mà ống kính máy ảnh ạ?
Có phải là em cố tình đập vỡ ống kính máy ảnh của em ấy không?
Chu Triều Dương không hiểu gì cả, lên tiếng:
Em động vào máy ảnh của cậu ấy khi nào chứ? Em chưa bao giờ động vào mà!
Em vẫn còn không chịu thừa nhận sao?
Em... không động vào mà.
Chu Triều Dương đặc biệt nhăn nhúm khuôn mặt, thể hiện ra sự vô tội của mình.
Còn nói không à?
Cô Lục mặt biến sắc:
Diệp Trì Mẫn nhìn thấy em lấy máy ảnh ở trên bàn của em ấy, đập vào tường, em ấy giành lại chiếc máy nhưng ống kính đã bị nứt rồi.
Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ. Em sao lại phải động vào máy ảnh của cậu ấy chứ, em chưa bao giờ động vào mà.
Chu Triều Dương chỉ cảm thấy cuộc nói chuyện này thực quá kỳ lạ, tại sao bỗng dưng lại mọc đâu ra ống kính máy ảnh chứ?
Cô Lục nhìn cậu với vẻ phẫn nộ:
Em không được chối, Diệp Trì Mẫn đã nói rồi, em ấy không cần em phải đền, em ấy rộng lượng như vậy mà em lại vẫn cứ nói dối!
Em... em...
, Chu Triều Dương vô duyên vô cớ bị nghi oan, cuống đến độ nước mắt chực trào ra, đây hoàn toàn là một việc tự bịa đặt, suốt cả một ngày cậu đều làm bài tập, chưa bao giờ động đến cái máy ảnh khỉ gió của Diệp Trì Mẫn, chuyện này là thế nào chứ?
Cô Lục nhìn cậu một lúc, sắc mặt dần mềm mỏng hơn:
Em quay về tự ôn bài đi, ngày mai và ngày kia thi cuối kỳ, sự việc này tạm thời dừng ở đây, sau này em đừng có đụng vào đồ của những bạn khác nữa!
Chu Triều Dương vẫn còn muốn minh oan cho mình nhưng rồi lại từ bỏ, vô duyên vô cớ xảy ra sự việc này, cậu hoàn toàn không hiểu ra sao cả, tranh luận với cô Lục thì có tác dụng gì chứ? Chỉ có thể quay về hỏi con bé tác ta Diệp Trì Mẫn đã.