• 2,045

CHƯƠNG 62


Số từ: 2218
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Trương Đông Thăng hét gọi cậu quay lại, nhưng nghe tiếng bước chân không những không dừng lại, mà còn đi xuống nhanh hơn.
Anh ta gọi mấy tiếng, lúc này đây Chu Triều Dương đã đi đến cánh cổng sắt của tòa chung cư.
Trương Đông Thăng nổi giận chửi thề một câu, đành phải lao xuống theo, đuổi kịp Chu Triều Dương ở vị trí cách phía bên ngoài tầng một mấy chục mét, kéo người cậu quay lại, buồn bực nhìn cậu:
Quay trở lại nói chuyện xem sao đã chứ?


Không có gì đáng để nói cả, chú không khuyên được cháu đâu, cháu đã nghĩ mấy tuần nay rồi.


Vậy chú và cháu trò chuyện thêm một lát.


Không cần!

Trương Đông Thăng bực bội hét lên:
Vậy thì chúng ta thương lượng thêm một chút thì được chứ?


Chú đồng ý rồi à?


Cháu nghe chú nói...
.

Thế thì thôi đi!


Được được!
Trương Đông Thăng nói vẻ miễn cưỡng:
Đây không phải là việc chỉ nói một câu là có thể xử lý thành công được, chúng ta cần phải tính kế xem cần làm thế nào, cháu thấy sao?

Chu Triều Dương mặt lạnh tanh gật đầu, theo anh ta quay trở lại trên lầu.
Ngồi trên ghế, Trương Đông Thăng rút một điếu thuốc lá, nói:
Cháu muốn chú giết bọn họ, bọn họ là ai chú còn chưa biết, sao mà giết được chứ? Cháu đừng tưởng giết người rất dễ, vợ chú và bố mẹ vợ đều là những người thân cùng chung sống cùng dưới một mái nhà, thường ngày gần gũi tiếp xúc, thì khá dễ thực hiện. Chú và bố cháu, cả vợ anh ta, chúng ta đều là những người xa lạ, họ chắc chắn sẽ cảnh giác đối với chú, sao có thể để cho chú có cơ hội để ra tay. Hơn nữa giết người cũng không thể giết giữa ban ngày ban mặt chốn đông người được, chú sao có thể có cơ hội tiếp xúc riêng với hai người bọn họ được chứ?

Chu Triều Dương lạnh lùng nói:
Thì ra chú lo lắng điều này, việc này rất dễ, thường ngày cơ hội không nhiều, lần này cơ hội đã đến rồi. Ba ngày nữa, cũng chính là thứ tư tuần sau, bọn họ sẽ ra thăm mộ đứa con của họ. Cháu biết địa điểm nghĩa trang, là
nghĩa trang Đại Hà ở ngoại ô phía đông, vị trí ở nơi đó rất vắng vẻ, bên cạnh đều là núi. Vào ngày hè, ở nghĩa trang không có ai cả, đi thăm mộ vào mùa này chắc chắn sẽ đi vào sáng sớm, nghĩa trang là nơi thần không biết quỷ không hay. Đây chính là cơ hội tốt nhất.

Trương Đông Thăng lạnh lùng nhìn cậu, anh ta vốn muốn thể hiện ra là anh ta không phải không muốn giúp giết người mà là năng lực có hạn, không làm được. Anh ta vốn không thể nào ngờ được Chu Triều Dương không những có suy nghĩ giết người thật, thậm chí còn nghĩ thay cho anh ta là thực hiện ở đâu nữa.
Anh ta chau mày nói:
Nhưng chú vẫn là người lạ đối với bọn họ, hai người bọn họ đi thăm mộ nhìn thấy chú - một người đàn ông lạ bước tới, liệu có thể không đề cao tâm lý cảnh giác sao? Chú lại không biết võ thuật, lại cũng không phải là binh lính đặc chủng, một mình chú cho dù có cầm dao hay thứ gì đó cũng không thể giết được hai bọn họ mà.

Chu Triều Dương lạnh lùng nói:
Chú chẳng phải là biết hạ độc sao?

Trương Đông Thăng lắc đầu:
Chú làm sao có thể khiến cho họ ăn đồ có thuốc độc được chứ?


Có cách.


Có cách gì?

Phổ Phổ đột nhiên tiếp lời:
Cháu có thể khiến cho họ ăn.


Cháu ư?
, Trương Đông Thăng kinh ngạc nhìn nó,
Cháu cũng muốn giúp đỡ nữa sao?

Phổ Phổ gật đầu:
Đúng vậy.


Cháu làm như vậy là hại nó, nó sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, cũng sẽ hận cháu.

Chu Triều Dương vội nói:
Không thể nào! Nó là bạn cháu, là người bạn tốt nhất của cháu, cháu vĩnh viễn không bao giờ hối hận, tất cả đều là do cháu nghĩ ra.

Phổ Phổ nhìn Chu Triều Dương với vẻ xúc động.
Trương Đông Thăng lộ ra nét mặt kinh hoàng nhìn hai đứa bọn nó. Anh ta khó có thể tưởng tượng rốt cuộc Chu Triều Dương đã dùng cách gì để thuyết phục Phổ Phổ. Anh ta càng không thể ngờ được hai đứa tiểu quỷ này không chỉ nghĩ ra được giết người ở đâu, ngay cả việc làm thế nào cũng đều đã nghĩ xong xuôi cả, như thể là đã thiết kế dàn dựng rất lâu rồi. Hôm nay chắc chắn dồn ép anh ta, không để cho anh ta bất cứ lý do nào để có thể từ chối. Anh ta bỗng chốc cảm thấy sự lạnh giá vây quanh.
Anh ta cắn răng nói:
Khoảng thời gian trước khi bọn họ xảy ra chuyện vẫn luôn giày vò cháu, cháu nói xem khi hai người bọn họ chết thì cảnh sát có thể không nghi ngờ cháu được sao?

Chu Triều Dương lắc đầu:
Sẽ không nghi ngờ cháu đâu, bởi vì thứ tư tuần sau cháu đang đi học, trường học của bọn cháu phải học bù.


Gì cơ? Chính cháu không đi, chỉ có chú đi sao?

Chu Triều Dương gật đầu:
Đúng vậy, nếu như cháu đi, thì đúng như chú nói, cảnh sát sẽ nghi ngờ cháu. Nhưng cảnh sát vốn không hề biết mối quan hệ giữa cháu và chú, hoàn toàn không biết chú.


Nhưng cảnh sát biết cháu có hai người bạn này.


Không ai biết mối quan hệ giữa cháu và hai bạn ấy cả.


Cảnh sát chắc chắn sẽ đến điều tra cháu, đến lúc đó cháu sẽ khai ra.


Cần phải ứng phó như thế nào, cháu đã nghĩ kỹ rồi, quyết không khai ra đâu!


Cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cảnh sát rất dễ phát hiện ra sự sơ hở trong câu trả lời của cháu.


Không phải chỉ có mình chú biết diễn kịch trước mặt cảnh sát, cháu cũng biết! Hôm đó cháu đang học ở trường, chỉ cần khẳng định chắc chắn là không biết, cảnh sát dựa vào đâu mà nghi ngờ cháu được chứ?

Trương Đông Thăng nghiến răng không nói được lời nào.
Chu Triều Dương nói:
Chú à, nếu như chú giúp cháu làm xong việc này, chúng cháu có bí mật của chú, chú cũng có bí mật của chúng cháu. Như vậy, giữa chúng ta đã có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, bọn cháu cũng không còn lấy máy ảnh để uy hiếp chú nữa.

Trương Đông Thăng lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
Việc này chỉ mình chú và Phổ Phổ làm thì không hoàn thành nổi.


Vì sao?


Phổ Phổ quá yếu, nếu như đến lúc đó xảy ra sự cố thì sao, chú không ứng phó được. Còn nữa, sau khi giết người xử lý thi thể thì sao? Phổ Phổ làm gì có sức lực mà khiêng chứ? Trừ khi các cháu có thể thuyết phục được Đinh Hạo đi cùng, nó cao lớn, có thể khiêng được người.

Anh ta ngay từ trước đã nhận ra, trong ba đứa, Chu Triều Dương và Phổ Phổ là độc ác nhất, ngược lại Đinh Hạo là đứa cao lớn nhất thì lại khá lương thiện. Lần trước nó đã kịch liệt phản đối Chu Triều Dương giết bố cậu, bây giờ muốn cậu ta đi giúp đỡ việc giết chết bố Chu Triều Dương, cậu ta chắc chắn không đồng ý, cũng không dám đồng ý, chỉ cần cậu ta không đi, vậy thì Trương Đông Thăng sẽ có lý do để từ chối giết người, nói là bởi vì Đinh Hạo không muốn đi, mình anh ta và Phổ Phổ thì không hoàn thành được.
Phổ Phổ gật đầu nói:
Được, đúng theo lời chú nói, cháu và Hạo Tử sẽ đi cùng với chú.


Ưm? Hạo Tử cũng đi giết người sao?

Phổ Phổ trả lời anh ta với vẻ chắc chắn:
Anh ấy chắc chắn sẽ đi.

Chu Triều Dương nói:
Chú à, chú không cần nghĩ ra lý do nào nữa đâu, ba ngày sau, xong việc rồi, cháu sẽ trả máy ảnh lại cho chú, còn nếu chú không chịu làm, vậy thì cháu sẽ giao máy ảnh cho cảnh sát. Hy vọng đây là lần cuối cùng uy hiếp chú.

Điếu thuốc của Trương Đông Thăng đã đốt cháy hết, nhưng hình như anh ta không hề phát giác ra, ngón tay anh ta nắm chặt đầu thuốc, dừng ở giữa không trung, nhíu chặt lông mày, không hề nhúc nhích.
Thời gian trôi qua đúng mười lăm phút mà anh ta cũng không nói gì, Chu Triều Dương và Phổ Phổ cũng trầm mặc nhìn anh ta.
Suốt nãy giờ anh ta vẫn đang do dự, liệu bây giờ có nên ra tay trực tiếp giết chết hai đứa tiểu quỷ này, rồi đi tìm Đinh Hạo đồng thời lấy được chiếc máy ảnh hay không.
Nhưng anh ta nghĩ đi nghĩ lại bèn từ bỏ, tên tiểu quỷ Chu Triều Dương này hôm nay đến đây rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước. Ngay từ đầu đã nói thẳng ra luôn, hôm nay có giết chết bọn chúng thì cũng chẳng có tác dụng gì, không có gì chắc chắn sau khi giết bọn chúng thì có thể giết chết được Đinh Hạo và lấy được máy ảnh.
Chu Triều Dương tên tiểu quỷ này nói bây giờ tình hình của nó đã không thể tồi tệ hơn được nữa, còn mình sau khi giết chết cả nhà Từ Tịnh, bây giờ hoàn toàn thay đổi sang một cuộc sống khác. Nếu như không làm theo lời của tên tiểu quỷ này, cuộc sống mà mình khó khăn lắm mới giành giật được sẽ lập tức tiêu tan, và khi bị cảnh sát bắt được thì chắc chắn mình sẽ bị định tội tử hình.
Ngược lại, nếu giúp Chu Triều Dương giết hai người kia, vậy thì chắc chắn có thể giành được sự tin tưởng của bọn tiểu quỷ này. Cả hai bên đều nắm được thóp của đối phương, sẽ không sợ bọn chúng lôi máy ảnh ra để uy hiếp mình nữa.
Đương nhiên làm như vậy cũng sẽ có nguy hiểm, nếu như vụ án bố nó và vợ của anh ta bị lộ tẩy, cho dù hôm đó Chu Triều Dương đang đi học, không có thời gian để phạm tội, nhưng cảnh sát cũng sẽ đi điều tra người có
liên quan được lợi
. Trương Đông Thăng hoàn toàn không có lòng tin đối với việc tên tiểu quỷ này liệu có thể diễn kịch thành công trước mặt cảnh sát hay không. Trương Đông Thăng không có gì chắc chắn cả. Nếu như cậu ta đóng kịch bị thất bại, bắt buộc sẽ khai tất cả mọi chuyện ra.
Cho nên, nếu thực sự giết người thì bắt buộc không thể để cho vụ án mạng của bố nó và vợ của ông ta bị lộ tẩy, cũng có nghĩa là cần hủy xác, xóa dấu vết. Như vậy thì trong con mắt của người khác chỉ là mất tích, chứ không phải là bị hại. Phía cảnh sát trước nay vẫn không coi trọng những vụ án mất tích, cũng không đi điều tra Chu Triều Dương. Hơn nữa nghe Chu Triều Dương nói bố nó và vợ anh ta đi đến nghĩa trang Đại Hà để thắp hương, như vậy thì ra tay chắc cũng khá thuận lợi. Sau khi giết người sẽ chôn vào trong mộ trống ở trên núi, bị người ta phát hiện ra là vụ án mạng thì cũng phải đến mấy tháng sau, thậm chí mấy năm sau, đến lúc đó ba đứa tiểu quỷ chắc chắn cũng đã bị anh ta xử lý sạch sẽ rồi. Như vậy thì vụ án này càng không thể nào nghi ngờ anh ta được.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc, cuối cùng Trương Đông Thăng gật đầu, tạm thời đồng ý.
Sau khi rời khỏi nhà người đàn ông đó, Chu Triều Dương nói:
Bây giờ vẫn còn một vấn đề.

Phổ Phổ hỏi:
Là gì vậy?


Người đàn ông đó yêu cầu Hạo Tử cũng phải đi cùng, cần phải thuyết phục Hạo Tử như thế nào đây?


Anh ấy sẽ đồng ý.

Chu Triều Dương lắc đầu:
Cậu ấy sẽ không đồng ý đâu, cậu ấy thực ra rất nhát gan.

Ánh mắt Phổ Phổ nhìn thẳng về phía trước:
Lần này anh ấy không đồng ý thì cũng phải đồng ý, việc này liên quan tới tương lai sau này của ba đứa bọn mình.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đứa Trẻ Hư.