CHƯƠNG 67
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 1022 chữ
- 2020-05-09 01:32:28
Số từ: 1009
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Tối thứ bảy, Châu Xuân Hồng nhìn thấy cửa phòng con trai đóng chặt, ở khe hở dưới cửa vẫn lọt ra ánh sáng, biết con trai vẫn đang học bài.
Con trai học tập rất chăm chỉ, lần nào cũng đều đứng thứ nhất toàn khối, tất cả các giáo viên giảng dạy đều hết lời khen ngợi cậu. Đặc biệt là thầy giáo dạy Toán, nói với khả năng hiện nay của Chu Triều Dương, không chỉ học xong hết toàn bộ chương trình môn Toán của cấp hai, ngay cả đề thi Olympic của cấp ba, cậu cũng đã bắt đầu làm rồi. nếu như phát huy theo đúng khả năng, giải nhất trong cuộc khi Toán lớp 8 trong toàn quốc là việc không hề khó khăn. Nếu như cậu đạt được giải nhất toàn quốc, chắc chắn sẽ được vào thẳng trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố.
Mỗi lần nghĩ đến, bản thân cô là một người phụ nữ bình thường, trình độ văn hóa không cao, thu nhập hạn chế, còn đã ly hôn nữa, mà lại có thể nuôi dạy được ra một cậu con trai xuất sắc như thế này, trong lòng cô tràn ngập nỗi vui mừng hân hoan và tự hào.
Mọi người đều cảm thấy Chu Triều Dương đúng là báu vật, thế nhưng chỉ có bố cậu - Chu Vĩnh Bình thì lại không buồn để tâm, chỉ chăm chăm lo nghĩ đến gia đình hiện nay của anh ta. Nghĩ đến đây, cô không kìm được hừ một tiếng, trong lòng trào dâng suy nghĩ cần phải quan tâm yêu thương đến cậu con trai hơn nữa.
Điều nuối tiếc duy nhất chính là dáng người con trai giống cô, thấp lùn.
Mấy năm nay, con trai cũng thường để lộ ra nỗi phiền não vì dáng người thấp bé, chắc đã đến tuổi dậy thì, ai cũng đều đặc biệt chú ý đến ngoại hình của mình.
Châu Xuân Hồng lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa tươi nguyên chất, rót đầy cốc, đưa vào cho con trai.
Cô mở cửa, nhìn thấy con trai đang ngồi trên ghế quay lưng về phía cô, cúi đầu cắm cúi viết lia lịa, còn không bật quạt máy, trên tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi.
Triều Dương, con uống sữa đi, nghỉ ngơi một chút!
Cô vừa lên tiếng, Chu Triều Dương đột nhiên giật nảy mình, căng thẳng quay người lại, nhìn thấy mẹ cậu, thở phào:
Mẹ, sao mẹ vào không có chút tiếng động nào thế, làm con giật nảy mình.
Châu Xuân Hồng cười vẻ ái ngại:
Tại con chăm chú quá, không nghe thấy. Con đang giải toán à?
Cô nhìn lướt qua, thấy trên cuốn sổ dày đặc chữ,
Con đang viết văn à?
Chu Triều Dương khẽ đáp lời, khẽ khàng gập cuốn sổ lại.
Con uống sữa đi, bổ sung canxi.
Vâng, mẹ cứ đặt đó đi, lát nữa con sẽ uống.
Sao con không bật quạt, như vậy có nóng không con? Ghế bị con ngồi ướt sượt rồi kìa!
Tiếng quạt quay ồn quá.
Trước đây con có thấy ồn đâu?
Dạo này rất nhiều bài tập, còn nhiều bài con còn chưa động đến.
Châu Xuân Hồng gật đầu, lại hỏi:
Mấy hôm nay con ở nhà, có nhận được cuộc điện thoại nào của bố con không?
Chu Triều Dương thoáng ngẩn người, nói:
Không ạ, chẳng gọi cuộc nào cả, sao vậy mẹ?
Châu Xuân Hồng bĩu môi, nói vẻ tỉnh bơ:
Bà nội con hôm nay gọi điện thoại cho mẹ, nói là Chu Vĩnh Bình đã mất tích rồi, con nói xem, có buồn cười không chứ?
Mất… mất tích rồi?
Đúng vậy, nói là mấy hôm nay, anh ta và cô ta đều mất tích, người trong xưởng không tìm được bọn họ, có mấy việc quan trọng cũng phải bị đình trệ, nói di động của cả hai người đều tắt máy, bà nội con còn hỏi mẹ liệu có thể liên lạc được với họ không.
Ưm… sao lại hỏi mẹ chứ?
Thì cứ nói thế thôi, Chu Vĩnh Bình và cô ta đi đến xó xỉnh nào thì sao mà mẹ biết được chứ? Thực quá buồn cười, mặc xác họ rúc vào đâu đều không liên quan gì đến mẹ cả.
Chu Triều Dương nghĩ một lát, hỏi:
Họ mất tích mấy hôm rồi ạ?
Mấy hôm liền rồi, hình như bắt đầu từ thứ tư là đã không liên lạc được với bọn họ rồi.
Hôm đó họ đi đâu vậy nhỉ?
Ai mà biết được chứ?
Chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Mặc kệ anh ta xảy ra chuyện gì, dù sao thì bố con cũng không quan tâm đến con, mẹ nói này, con cũng đừng quan tâm đến anh ta, sau cùng, chẳng xảy ra chuyện gì cả, còn khiến cho cô ta cười nhạo.
Chu Triều Dương gật đầu.
Châu Xuân Hồng nói:
Được rồi, con cũng làm xong bài nhanh lên rồi đi ngủ, ngày mai hiếm hoi lắm con mới được nghỉ một ngày, sau khi con lên lớp 8, sẽ được nghỉ càng ít, đừng để mệt quá sức.
Mẹ, con biết rồi, mẹ ra ngoài đi!
Châu Xuân Hồng vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy Chu Triều Dương vội vàng đóng cửa lại, cô cảm thấy hơi lạ.
Đến nửa đêm, Châu Xuân Hồng thức dậy đi vệ sinh, phát hiện ra trong phòng con trai vẫn sáng đèn, cô nhìn đồng hồ, thật không ngờ đã 1 giờ đêm rồi, thấp thoáng nghe thấy tiếng con trai viết sột soạt trên giấy. Cô không kìm được, đứng bên ngoài cửa nói:
Triều Dương, con ngủ sớm đi, ngày mai viết cũng thế mà.
Vâng, con ngủ ngay đây.
Thấy phòng con trai nhanh chóng tắt đèn, Châu Xuân Hồng lúc này mới quay về phòng mình ngủ tiếp.