CHƯƠNG 74
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 2955 chữ
- 2020-05-09 01:32:29
Số từ: 2942
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Đợt học hè nhanh chóng kết thúc, mấy hôm nữa là vào học chính thức, cũng tức là lớp 8 quan trọng nhất đã đến rồi.
Mấy ngày học cuối của tuần học hè thứ hai, Chu Triều Dương không đến trường, xin nghỉ học ở nhà, Châu Xuân Hồng cũng xin nghỉ một tuần, ở nhà giải quyết tất cả mọi việc.
Mặc dù tình hình kinh tế gia đình nhà họ đã có một sự thay đổi lớn, nhưng Châu Xuân Hồng là một người an phận, không bo bo ôm lấy tài sản để ngồi miệng ăn núi lở. Cô nói số tiền này đều để dành, để sau khi con trai tốt nghiệp đại học sẽ mua nhà, mua xe, còn phần dư ra đến lúc đó để con trai tự mình quyết định.
Sau khi cô xin nghỉ một tuần liền quay trở lại làm việc ở khu du lịch.
Hôm nay, Chu Triều Dương lại gặp Phổ Phổ, hẹn sáng ngày mai đến trả máy ảnh cho người đàn ông đó.
Đêm khuya, Chu Triều Dương ở nhà một mình, sau khi phủ phục xuống bàn viết trọn cả một tối, cậu dừng bút. Sau khi thực hiện một số động tác dành cho cánh tay đang mỏi nhừ, bèn gấp cuốn sổ nhật ký lại. Tiếp đó cậu đặt cuốn sổ nhật ký ngay ngắn trở lại giá sách, rồi lại thu dọn bàn học, xếp tất cả sách tham khảo vào lại một chồng, lấy cuốn
Bí quyết tăng chiều cao
bản in lậu xấu xí đó ra, đặt lên trên chồng sách.
Cậu nằm trong ghế, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, rồi lại mở mắt ra, rút từ trong ngăn kéo ra chiếc máy ảnh và hai tấm thẻ nhớ. Một tấm thẻ trong số đó đương nhiên là thẻ nhớ vốn có sẵn trong máy ảnh, một tấm thẻ nhớ là chiều nay cậu mới mua.
Cậu nhét tấm thẻ nhớ mới vào trong máy ảnh, nhét máy ảnh vào trong cặp sách, thận trọng nhét tấm thẻ nhớ cũ vào một túi nhỏ khác trong cặp sách.
Làm xong hết những việc này, cậu chau mày, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn nhìn hồi lâu, trên mặt thể hiện ra thần thái lớn hơn hẳn độ tuổi của cậu, thở dài, rồi lên giường ngủ.
Ngày mai là ngày quan trọng nhất.
Phổ Phổ, Hạo Tử, mong rằng tất cả mọi việc đều thuận lợi, các cậu mãi mãi là những người bạn tốt nhất của tớ.
Sáng ngày hôm sau, cậu đeo ba lô, đến Thịnh Thế Hào Đình đúng như đã hẹn, đi đến vị trí cánh cổng sắt ở dưới lầu, bấm chuông cửa.
Trương Đông Thăng đi đến trước màn hình chuông cửa, nhìn thấy Chu Triều Dương xuất hiện trong đó, nơi khóe mắt anh ta xuất hiện ý cười khó có thể nhận ra được.
Anh ta quay người hét về hai gian phòng ngủ phía bên trong:
Hạo Tử, Phổ Phổ, Triều Dương đến rồi!
Tiếp đó liền ấn nút mở cửa.
Triều Dương vừa đến cửa, Đinh Hạo đã mở cửa ngay ra, nhiệt tình chào đón:
Người anh em, mấy tuần liền không gặp nhau rồi.
Ngồi đi!
Trương Đông Thăng nói vẻ thân thiện.
Sau khi Chu Triều Dương ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện với Đinh Hạo về tình hình gần đây, nhưng bọn chúng không ai nhắc đến sự việc đó, như thể việc đó chưa bao giờ xảy ra.
Trò chuyện một lúc, Chu Triều Dương nói:
Chú ơi, cháu đã cầm máy ảnh đến rồi.
Cậu đặt cặp sách sang bên cạnh, lôi máy ảnh ra, đưa cho Trương Đông Thăng.
Trương Đông Thăng bật máy ảnh lên, trong máy ảnh vẫn còn pin, anh ta xem một lượt, đoạn video quả nhiên xuất hiện ở trong đó, anh ta gật đầu hài lòng, hỏi:
Đoạn video này các cháu chỉ để ở trong máy thôi à? Có lưu lại ở trong vi tính không?
Chu Triều Dương lắc đầu:
Không lưu ạ.
Trương Đông Thăng bán tín bán nghi nhìn cả ba đứa:
Chưa bao giờ lưu ở máy tính chứ?
Không ạ!
Chu Triều Dương trả lời rất chắc chắn.
Đinh Hạo nói:
Chú yên tâm đi, cháu có thể khẳng định chưa bao giờ lưu vào máy tính.
Phổ Phổ cũng nói:
Chúng cháu không cần phải lừa chú, bây giờ cũng chẳng cần thiết lưu giữ đoạn video làm gì nữa cả.
Trương Đông Thăng gật đầu, rút thẻ nhớ ở trong máy ảnh ra, bẻ gãy làm đôi, ném vào trong thùng rác, cười thoải mái:
Được rồi, vậy thì bắt đầu từ hôm nay tất cả đều mới, những việc trong quá khứ đều đã qua rồi, bao gồm cả chú, cũng bao gồm cả các cháu.
Đinh Hạo lộ ra nụ cười chân thành, khóe miệng Phổ Phổ cũng khẽ cong lên, chỉ có Chu Triều Dương miễn cưỡng nhếch môi, như thể cười không nổi.
Trương Đông Thăng nhìn cậu, nghĩ một lát, an ủi:
Đã xảy ra rồi, cháu có hối hận cũng không có tác dụng gì nữa, hãy quên đi!
Chu Triều Dương nói:
Cháu không hối hận, chỉ là dạo này xảy ra quá nhiều việc, ưm...
Từ từ rồi sẽ qua thôi.
Ưm, cháu sẽ quên hết!
Trương Đông Thăng vỗ tay, nói:
Được rồi, sau này Triều Dương cháu cứ yên tâm mà sống. Hạo Tử và Phổ Phổ, chú sẽ nghĩ cách để làm được sổ hộ khẩu cho các cháu, rồi làm sổ học bạ, bắt đầu đi
học lại. Nhưng những việc này cần chút thời gian, e rằng không kịp bắt đầu năm học mới rồi, nhưng muộn nhất thì cuối năm nay chắc chắn chú sẽ lo ổn thỏa.
Đinh Hạo cười ha ha, gãi đầu, rất hài lòng đối với kết cục này.
Trương Đông Thăng lại nói:
Bốn người chúng ta trên phương diện nào đó cũng có thể gọi là ngồi chung một con thuyền, đã trải qua nhiều việc như vậy, hôm nay coi như là đã giải quyết xong, buổi trưa chú mua chút đồ để chúng ta ăn mừng một chút, thế nào?
Đinh Hạo vội nói:
Vâng ạ, cháu muốn ăn bánh pizza.
Trương Đông Thăng nhìn cậu ta cười, nói:
Cháu chỉ cần bớt chơi game, học theo Phổ Phổ chịu khó đọc sách, sau này muốn ăn gì cũng không thành vấn đề. Bây giờ chú sẽ biến ra một thứ rất ngon cho các cháu.
Phổ Phổ chu môi:
Có phải là bánh gato ở trong tủ lạnh không ạ?
Trương Đông Thăng cố tình tỏ ra kinh ngạc:
Hôm qua cháu nhìn thấy chú giấu ở trong đó à?
Đinh Hạo nói:
Thực ra cháu cũng biết mà, chỉ là không nói ra thôi.
Chu Triều Dương nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, không kìm được, cũng cười theo.
Niềm vui bất ngờ
của Trương Đông Thăng đã bị lộ, bất lực lắc đầu, lấy một chiếc bánh gato lớn từ trong tủ lạnh ra, nhấc vỏ hộp ra, một chiếc bánh gato phủ sô-cô-la và hoa quả đẹp đẽ xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Đinh Hạo chép miệng:
Chú thật là tuyệt!
Thêm chút đồ uống nhé, Triều Dương không uống nước ngọt có ga phải không, nước cam nhé? Hai đứa các cháu vẫn uống Coca chứ?
Thế nào cũng được ạ, chú nhanh lên nhé!
Đinh Hạo nôn nóng xiên quả dâu tây cho vào miệng.
Trương Đông Thăng mỉm cười lắc đầu, rót một cốc nước cam và hai cốc Coca, đặt xuống trước mặt bọn chúng, còn anh ta tự rót cốc rượu vang cho mình, gõ cốc xuống bàn, nói:
Chúng ta cạn ly nào!
Đồng ý!
Đinh Hạo uống liền một hơi hết quá nửa cốc Coca, Phổ Phổ cũng uống hết một phần ba, Chu Triều Dương uống rất chậm.
Sau khi uống một ngụm, cậu thò tay vào miệng ho một tiếng, rồi lại uống, rồi lại ho một tiếng, tiếp đó liền nói:
Cháu muốn đi tiểu.
Cậu lại uống một ngụm lớn, phùng miệng bước vào nhà vệ sinh. Trương Đông Thăng nhìn cậu rồi lại nhìn cốc của cậu, cốc của cậu cũng uống hết một phần ba.
Bây giờ cắt bánh gatô nào, các cháu muốn ăn miếng nào?
Trương Đông Thăng đang cắt bánh gatô, Chu Triều Dương đã bước từ nhà vệ sinh ra, anh ta vẫn cười hỏi:
Triều Dương, cháu thích ăn sô-cô-la hay là hoa quả?
Tối qua cháu bị đau bụng, bây giờ vẫn chưa dám ăn.
Vậy được rồi, chỉ có thể để lần sau bù cho cháu, Hạo Tử, miếng này phần cho cháu trước này.
Hạo Tử nhận lấy miếng bánh gatô, đột nhiên chau mày:
Ối ối, gay rồi, xem ra tớ cũng sắp đi ngoài rồi, tớ cũng bị đau bụng.
Phổ Phổ nói vẻ tỉnh bơ:
Ai bảo anh ăn nhiều và ăn nhanh như vậy chứ.
Anh đau chết đi được, em còn nói anh nữa!
Đinh Hạo trừng mắt nhìn Phổ Phổ, nhưng chỉ mấy giây sau, cậu ta càng đau đớn hơn, cậu ta ôm lấy bụng kêu rên đau đớn.
Hạo Tử, Hạo Tử!
Phổ Phổ cảm thấy cậu ta kêu hơi khoa trương, khi quay sang nhìn, thật không ngờ cậu ta lại ngã từ trên ghế xuống, mặt bắt đầu trở nên gớm ghiếc.
Chu Triều Dương và Phổ Phổ vội đỡ cậu dậy.
Trương Đông Thăng cũng vội vàng chạy tới, kéo cậu lên ghế ngồi, vội hỏi:
Sao vậy? Có phải là bị bệnh viêm ruột cấp không?
Sao anh ấy lại đau như thế nhỉ?
Phổ Phổ lo lắng nhìn Đinh Hạo đã bắt đầu co giật, nhưng đúng lúc này, nó khẽ chau mày cố gắng chịu đựng, tiếp đó, trên mặt nó cũng lộ ra sự đau đớn.
Trương Đông Thăng nói:
Chắc chắn là bị viêm ruột, chú đi lấy thuốc.
Anh ta quay người giả vờ như đi lấy thuốc ở phía dưới bàn, nhưng lại lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, ấn một nút, liền truyền tới một âm thanh khóa cửa
tạch
.
Đúng lúc này, Chu Triều Dương đi mấy bước, đột nhiên cũng kêu rên đau đớn, sau đó liền ngã xuống đất, bắt đầu rên rỉ. Còn Đinh Hạo đã chỉ còn biết co giật, Phổ Phổ cũng lăn xuống dưới đất, trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn Trương Đông Thăng mặt lạnh tanh đang từ từ quay người lại. Đột nhiên, nó nhớ đến bộ dạng của bố Chu Triều Dương trước lúc chết, bỗng chốc kinh hoàng, kêu thét lên:
Chú... chú muốn giết bọn cháu!
Trương Đông Thăng không trả lời, chỉ lạnh lùng đứng nguyên vị trí, nhìn ba đứa trẻ đang từ giãy giụa đến co giật, rồi dần dần không động đậy nữa.
Đợi đúng năm phút, anh ta thở phào, lạnh lùng nói:
Tất cả đều là do chúng mày ép tao. Chúng mày tưởng rằng đến đây là kết thúc à, chúng mày dù sao cũng vẫn là trẻ con, không hiểu được đạo lý này, có một số bí mật vĩnh viễn không thể để cho ai biết được, nếu không vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể ngủ ngon được.
Anh ta bình tĩnh đi lên phía trước, lật mí mắt Đinh Hạo lên, đồng tử đã dãn, nhưng cơ thể vẫn còn ấm.
Chờ đến đêm khuya sẽ đem ba đứa tiểu quỷ này đi chôn ngoài biển, hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc hoàn toàn rồi.
Trong lòng anh ta cảm thấy một sự khoan khoái thoải mái đã lâu mới có.
Anh ta đang định lấy túi để đựng thi thể, đột nhiên, anh ta lại cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, anh ta vẫn còn chưa kịp định thần lại, lại cảm thấy đau nhói thêm cái nữa, một cái nữa, hai cái, ba cái, bốn cái.
Theo bản năng anh ta cúi đầu, kinh ngạc phát hiện ra lồng ngực mình máu chảy ròng ròng, máu bắn ra, anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt cuối cùng của anh ta nhìn thấy Chu Triều Dương cầm con dao đứng phía sau mình. Con dao đó chính là lần đầu tiên Chu Triều Dương và Phổ Phổ nhìn thấy ở dưới gầm bàn, bị Chu Triều Dương cho vào trong cặp sách rồi đem đi.
Chu Triều Dương bàn tay dính đầy máu, đứng đờ đẫn ở vị trí cũ, nhìn Trương Đông Thăng phủ phục xuống, dần dần tứ chi co giật, rồi nằm im bất động, nhưng vẫn trợn trừng đôi mắt đầy tia máu, như thể chết không nhắm mắt, cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Một lúc lâu sau, Chu Triều Dương mới định thần nhìn Đinh Hạo và Phổ Phổ đang nằm dưới đất. Cuối cùng, ánh mắt cậu ta tập trung vào gương mặt Phổ Phổ.
Cậu ta quỳ xổm xuống, nhìn mặt Phổ Phổ, khẽ gọi:
Nguyệt Phổ, Nguyệt Phổ, em tỉnh lại đi...
Phổ Phổ không trả lời, Chu Triều Dương giơ tay ra từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Phổ Phổ, trong lòng bàn tay tỏa ra hơi ấm, khiến cậu ta có cảm giác ấm áp mà trước nay chưa từng có.
Nguyệt Phổ, em tỉnh lại đi, chúng ta cùng ra ngoài, có được không?
Tay cậu nắm chặt hơn, một bàn tay khác giơ tay lên vén tóc cô bé.
Nguyệt Phổ, Nguyệt Phổ, em dậy đi được không, dậy đi, dậy đi nào!
Đột nhiên, nước mắt ầng ậc trong khoang mắt cậu ta, một lát sau, đã trở thành tiếng gào khóc.
Phổ Phổ vẫn không hề nhúc nhích, nó không bao giờ còn có thể cử động được nữa, Chu Triều Dương cúi đầu khẽ hôn lên trán Phổ Phổ, đây là lần đầu tiên cậu ta hôn con gái.
Chu Triều Dương khóc lóc thảm thiết nhìn Phổ Phổ, một lúc lâu sau mới ngừng lại, hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh. Cậu ta rút từ trong túi ra một tập giấy, tập giấy ướt nhẹp, hút đầy nước cam. Cậu ta đặt con dao găm sang bên cạnh, đi đến trước bàn lấy chai nước cam và cốc nước cam của cậu ta, đi vào trong nhà vệ sinh, ném tập giấy hút đầy nước cam vào trong bồn cầu, đổ nước cam ở trong cốc và
trong chai vào bồn cầu, xả nước, chiếc cốc không và chai nhựa cũng đều được tráng sạch nước.
Tiếp đến, cậu ta quay trở lại phòng khách, đặt cốc không lên bàn, cầm lấy chai Coca ở trên bàn rót vào trong cốc một nửa già Coca.
Sau đó cậu ta nhặt từ trong sọt rác ra tấm thẻ nhớ bị Trương Đông Thăng bẻ làm hai mảnh, rồi lại cầm chai nước cam rỗng đi đến cửa sổ ban công, nhìn ra phía bên ngoài, sau khi xác định ở bên dưới không có ai, cậu ta ném chiếc bình trống cùng với tấm thẻ đã bị bẻ ra ngoài.
Sau đó cậu ta lại quay trở lại phòng khách, lấy ở trong cặp sách ra tấm thẻ cũ ban đầu nhét trở lại vào trong máy ảnh.
Tiếp đó, cậu ta nhặt con dao lên, đi vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, cầm chiếc khăn mặt lau khắp con dao, sau khi rửa một hồi, cậu ta lấy khăn mặt cầm lấy con dao quay trở lại phòng khách. Cậu ta lấy một ít máu từ người Trương Đông Thăng để dính vào lưỡi dao, rồi lại để cán dao vào trong tay Đinh Hạo, sau khi lấy ra lại đặt con dao vào trong tay Trương Đông Thăng.
Cậu ta đứng yên từ từ nhắm mắt lại, cắn chặt răng, dùng khăn mặt cầm lấy con dao cứa vào ngực và cánh tay mình mấy nhát. Mấy nhát dao đó đều không sâu, nhưng cũng lập tức trào máu ra thấm đỏ chiếc áo phông mỏng.
Sau khi làm xong hết những việc này, cậu ta ném con dao về phía Đinh Hạo, ném khăn mặt, bánh ngọt, ghế đổ nhào xuống dưới đất, ở dưới đất trông vô cùng lộn xộn. Cậu ta hít thở một hơi thật sâu, chạy đến bên cạnh cửa, xoay xoay cửa nhưng phát hiện ra cửa không mở ra được. Cậu ta nhìn một lát, nhận ra cánh cửa hôm nay bị lắp thêm một thứ gì đó, ở trên thứ đó có một chấm đỏ phát sáng. Cậu ta nhớ ra vừa rồi Trương Đông Thăng sau khi ấn một thứ gì đó, ở cánh cửa chợt vang lên tiếng
tách
, chắc là do chiếc điều khiển đó kiểm soát.
Cậu ta đi đến bên bàn để xem xét, lập tức tìm thấy chiếc điều khiển từ xa để dưới gầm bàn. Cậu ta đang định giơ tay ra lấy điều khiển, nhưng chợt ngưng lại, suy nghĩ giây lát, lại không chạm vào, mà chạy vào bếp, trèo lên bậu cửa sổ, mở cửa sổ ra, gào thét ra bên ngoài, cầu cứu:
Cứu tôi với, cứu tôi với, giết người, cứu tôi với!