• 256

Chương 16: Ai có tư cách


Số từ: 2465
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Miểu trái lại lại tỉnh táo, nàng hiểu được sự việc hôm nay đều là Đoạn Di làm ra. Lâm Miểu lôi kéo Thành Thành:
Thôi. Đều là Đoạn Di làm ra, mấy người này cũng quá kiêu ngạo.

Lâm Miểu nhìn Giang Tu Nhân, trong nội tâm bi thương vô hạn:
Em biết rõ anh là một nhà tâm lý học, đừng cho bất cứ người nào khiêu khích em, trông nom hảo các nàng.
Nàng kéo Thành Thành:
Thành Thành, chúng ta đi.
Còn chưa nói xong, liền nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống rào rào. . . . . .
Giang Tu Nhân vội vàng đem Lâm Miểu kéo vào trong ngực, sợ hãi nói:
Miểu Miểu. . . . . .

Thành Thành thấy rất rõ ràng, vô luận như thế nào, giờ phút này Giang Tu Nhân thành khẩn . Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng:
Miểu Miểu, cậu đói không? Chúng ta ăn một chút gì được không?

Giang Tu Nhân cảm kích nhìn thoáng qua Thành Thành, ôm lấy Lâm Miểu, hôn hôn:
Chúng ta đến hậu viện đi.

Lâm Miểu chỉ vào bốn cái ghế nói:
Đem bốn cái ghế này mang lên bãi đỗ xe cho ta, thiêu.

Giang Tu Nhân lập tức ra lệnh:
Còn không bắt đầu làm việc, đều đứng ở đó làm gì vậy?

Lưu Đông Phương đứng lại, đối nữ nhân xinh đẹp kia nói:
Đặng Hiểu, đi về trước đi. Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.

Bốn nữ nhân thất tha thất thểu rời đi.
Vừa náo loạn như vậy, Lâm Miểu rất nhanh liền mệt mỏi. Khi bọn họ đi ra, đại sảnh đã hoàn toàn khôi phục nguyên dạng, Đoạn Di đã không còn ở đây nữa.
Lâm Miểu đi đến trước mặt Lư Huệ :
Cám ơn cô, Lư Huệ.

Giang Tu Nhân nhìn Lâm Miểu, Lâm Miểu cười nói:
Lư Huệ muốn nói cho em biết , bị Đoạn Di ngăn trở. Nàng một mực dùng ánh mắt nói với em, nhưng khi đó em không có hiểu được.

Giang Tu Nhân gật gật đầu:
Rất tốt, Lư Huệ. Từ giờ trở đi, ngươi tiếp nhận công việc của Đoạn Di, có vấn đề sao?


Cám ơn Giang đại tín nhiệm. Tôi sẽ cố gắng . Tôi nhất định yêu cửa hàng như nhà.

Giang Tu Nhân tán dương gật đầu.
Lâm Miểu cùng Thành Thành biết rõ, nếu như Lư Huệ trả lời ‘ không có vấn đề ’, Lư Huệ lập tức sẽ bị knock out.
Đặng Hiểu một mực chờ Lưu Đông Phương. Lưu Đông Phương từ trong xe đi ra, liền nhìn thấy Đặng Hiểu ngồi ở trứơc bồn hoa, mờ mịt không biết làm sao. Hắn thở dài một hơi:
Đặng Hiểu, đừng ở chỗ này, chúng ta đến hội sở a.
Lưu Đông Phương đem Đặng Hiểu đưa đến cư xá của hội sở.
Đặng Hiểu chảy nước mắt, cũng rất bình tĩnh nói:
Tôi chỉ muốn biết hắn sẽ xử lý ta như thế nào.


Xem bộ dạng Lâm Miểu, nàng không có ý định truy cứu. Chính là A Nhân có bỏ qua cho bạn của cô không. A Nhân tức giận cô đã tận mắt nhìn thấy .


Lưu ca, anh có thể giúp nàng?
Đặng Hiểu bắt lấy tay Lưu Đông Phương.
Lưu Đông Phương buông ra không luyến tiếc:
Vấn đề này ta không dám nói với hắn, tính tình của hắn ngươi cũng không phải không biết.


Chẳng lẽ một chút cơ hội đều không có sao?


Có thể cứu bằng hữu của ngươi chỉ có Lâm Miểu. Ta có thể nói cho ngươi như vậy mà thôi, đừng có lại tìm ta , đây đối với mọi người chúng ta đều tốt.

Lưu Đông Phương đi, Đặng Hiểu nhìn thấy Lưu Đông Phương lấy điện thoại ra, rất rõ ràng, Lưu Đông Phương nói cho Giang Tu Nhân chính mình tìm hắn. Vừa rồi nàng cầm tay Lưu Đông Phương thì trong nội tâm liền chứa ý tứ này, nắm bắt Lưu Đông Phương, nhờ hắn trợ giúp chính mình. Không nghĩ tới, Lưu Đông Phương không chút do dự đẩy ra.
Giang Tu Nhân sau khi cho Lâm Miểu ngủ, đi gõ cửa nhà Thành Thành. Thành Thành nhìn thấy, lộ ra một hàm răng trắng:
Lãnh đạo, mời vào.

Mẹ Thành Thành tự giác trở vào trong phòng.

Thành Thành, hôm nay thật sự là cám ơn ngươi.


Lãnh đạo, đừng khách khí. Đều là ta phải làm . Anh nguyên bản không có nghĩa vụ đối với tôi tốt như vậy. Tôi là thật sự cảm tạ anh.
Thành Thành kiên định nói:
Tôi cũng nghĩ đến việc anh làm bất cứ chuyện gì, nhưng điều kiện tiên quyết là Miểu Miểu vĩnh viễn đều là vị trí đệ nhất .

Giang Tu Nhân cảm thán nói:
Miểu Miểu có thể cùng cô làm bằng hữu, ánh mắt của nàng rất tốt. Các ngươi đều rất tốt, đều rất thông minh, hiểu chuyện. Tôi là thiệt tình cho rằng cô là muội muội, tôi thích tính cách của cô, đặc biệt từ sau khi nghe chuyện của cô, cô là nữ nhân tôi bội phục.


Cám ơn anh, lãnh đạo. Tôi cùng Miểu Miểu một chỗ, là may mắn của nàng, cũng là vận may của ta.

Giang Tu Nhân gật đầu:
Ngày đó tôi nhìn thấy Miểu Miểu đối với một ít Đô-la lẻ lau nước mắt, tôi biết rõ nhất định là cô cho nàng , nói không chừng lúc ấy toàn bộ tài sản của cô có lẽ không có thừa 100 nguyên.

Thành Thành cười hắc hắc, lộ ra một hàm răng trắng:
Chỉ lưu lại 10 nguyên trong ngày để cho mẹ tôi đi mua món ăn.

Giang Tu Nhân sờ sờ đầu Thành Thành:
Thành Thành, cô nói xem tôi phải làm như thế nào, Miểu Miểu mới có thể cao hứng.

Thành Thành mở to hai mắt:
Vừa rồi anh không nghe thấy sao? Miểu Miểu nói thôi, lúc ấy tôi còn đang đốt đèn cời lửa (thêm dầu vào lửa) đều bị Miểu Miểu ngăn trở. Kỳ thật mấy nữ nhân kia cũng là bị Đoạn Di lợi dụng , Miểu Miểu cũng không nói dối, nàng nói thôi thì nhất định là thôi, nàng không phải là loại người ngay mặt một bộ mặt sau một bộ (trước mặt thì làm ra vẻ, còn sau lưng lại không phải). Đoạn Di thật sự quá ghê tởm, không có nàng làm sự việc như vậy , loại hành vi mờ ám này thực tổn hại.


Mắng chửi người chính là ta sẽ không bỏ qua ! Bằng không, nhường đi, ta cũng vậy không cần giả mạo.
Thành Thành lựa chọn câm miệng.
Giang Tu Nhân lắc đầu, cười nói:
Thành Thành, sau này tốt nghiệp tới giúp tôi a. Tôi xem trọng cô ơ!
Giang Tu Nhân làm một cái ‘ hình trải đầu ’ thế tay.
Thành Thành cười ha ha.
Chuông cửa vang lên, Thành Thành nói:
Miểu Miểu, khả năng nàng đói bụng rồi. Ở đó nàng chưa ăn cái gì.
Thành Thành nhảy dựng lên, một mặt mở cửa một mặt nói:
Mẹ, Miểu Miểu đói bụng, ra đi!

Nhìn thấy Giang Tu Nhân trong này, Lâm Miểu ngây ra một lúc. Tay nghề mẹ Thành Thành rất tốt, chỉ một ít thời gian, liền cho ba người cháo trứng gà thơm ngào ngạt.
Thành Thành cao hứng nói:
Lãnh đạo, từ nay về sau chỉ cần anh nguyện ý cũng có thể tới nhà của tôi ăn. Mẹ tôi nấu cái gì cũng ăn tốt.

Tất cả mọi người nở nụ cười, Giang Tu Nhân cùng Thành Thành nhìn thấy Lâm Miểu cũng cười, liếc nhìn nhau, đều thở dài một hơi.
Lâm Miểu trừng mắt hai người:
Ta nghe thấy được hương vị âm mưu .

Buổi tối Lâm Miểu nằm ở trong ngực Giang Tu Nhân , Giang Tu Nhân nhắm mắt lại, vuốt ve Lâm Miểu, cảm thụ được da nhẵn nhụi trắng như tuyết của Lâm Miểu, buồn buồn nói:
Miểu Miểu, vừa rồi ta không có không biết xấu hổ nói, thực xin lỗi.

Lâm Miểu nắm tay thật chặt ôm cổ Giang Tu Nhân :
Em cảm thấy người anh thơm quá, em đặc biệt yêu thích nghe mùi trên người anh .

Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu đặt ở dưới thân, lầm bầm nói:
Hoan nghênh hưởng thụ. . . . . .
Trăng sáng mắc cỡ trốn đến trong tầng mây . . . . . .
Khi Đặng Hiểu cùng một nữ nhân xuất hiện ở trước mặt Thành Thành thì Thành Thành rất kinh ngạc:
Các cô tìm ta làm gì vậy? Ngày hôm qua còn không có hưởng thụ giáo huấn đủ rồi nha?


Thực xin lỗi, Thành Thành tiểu thư, hi vọng cô có thể giúp đỡ tôi, tôi sai rồi.

Thành Thành tranh thủ thời gian nói:
Dừng lại, lời này không phải là nói với tôi a? Hắc hắc, tôi biết rõ, các cô tìm không thấy Miểu Miểu phải không? Tôi xác định nói cho cô biết, việc này cùng Miểu Miểu không có chút quan hệ.


Thành Thành tiểu thư, nhờ cô giúp đỡ tôi.
Ngừơi mắng chửi kia khóc.
Thành Thành nhún nhún vai:
Các cô thật sự tìm lộn người, Miểu Miểu cũng không nói dối, nàng nói cái gì chính là cái đó. Nàng lại càng không phải loại ngừơi ngay mặt một bộ sau lưng một bộ. Các cô vẫn là đi tìm ngừơi các cô nên tìm .

Nữ nhân xinh đẹp kia kín đáo đưa cho Thành Thành một bao gì đó, Thành Thành mở ra xem xét, nguyên lai là tiền, có chừng mấy vạn. Thành Thành cười nói:
Muốn mua tôi nha? Tôi cho cô biết lời nói thật, nếu như ngày hôm qua cô là ở nơi khác mắng Miểu Miểu, tôi cam đoan cô đã biến đầu heo rồi, hắc hắc, ở đó, tôi không có lập trường. Cô mắng Miểu Miểu chính là mắng tôi, hiện tại hành vi của cô chính là cô mắng tôi, sau đó đưa tiền cho tôi. Cô cảm thấy tôi ngu như vậy sao?

Điện thoại Thành Thành vang lên, đứng dậy tiếp:
Bảo bối, có chuyện gì sao? Ngày hôm qua người chửi, mắng cậu đang ở chỗ của ta, các cô ấy còn đưa tiền cho mình.

Nữ nhân kia nghe được điện thoại Lâm Miểu, khóc lớn nói:
Có thể hay không để cho tôi cùng Lâm tiểu thư nói hai câu.
Thành Thành đi nhanh qua một bên:
Nữ nhân này điên rồi.

Lâm Miểu tức giận nói:
Mặc kệ cô ta, cô ta là người nào, cô gái kia không hiểu, chẳng lẽ Đặng Hiểu nàng cũng không hiểu? Đều lúc này rồi, nữ nhân này còn ở chỗ này cho mình chơi tâm kế.

Thành Thành giờ mới hiểu được, nàng xem cũng không nhìn hai người Đặng Hiểu, trực tiếp đi. Hai người Đặng Hiểu hai mặt nhìn nhau.
Thành Thành khen ngợi Lâm Miểu:
Xem ra cậu là chính cung nương nương thật không phải che đậy. Thần tượng, đợi tí nữa nhớ rõ kí tên cho mình.


Có thể, mình ký tại trên mông đít cho cậu.
Để điện thoại xuống Lâm Miểu mới phát hiện việc chính còn chưa nói đâu, nàng tranh thủ thời gian lại gọi điện thoại:
Mình đều nổi cáu hồ đồ, chính sự còn chưa nói ? Lãnh đạo của cậu bảo cậu đến cục công an, anh ta chờ cậu, bảo cậu ăn mặc chính thức một chút.

Thành Thành quả nhiên nhận được điện thoại trường học kêu nàng đi cục công an phỏng vấn .
Đến trong đó, cũng không phải chỉ có một mình Giang Tu Nhân, cái này rất rõ ràng là chính thức thử trước mặt. Thành Thành cùng một nam sinh cao lớn gặp thoáng qua.
Nhìn xem vóc người thon thả, vóc dáng cao gầy, cắt tóc ngắn, tài năng thành đat hơn người, cục công an Bắc Trữ thị chủ nhiệm bộ chính trị Hầu Thượng Cốc gật gật đầu, cán bộ khoa trưởng Đỗ Duệ công khai đối với phó cục trưởng Giang Tu Nhân nói:
Nàng có thể.

Hầu Thượng Cốc nói:
Bạn học Thành Thành, hôm nay chúng ta đại diện cục công an Bắc Trữ thị cùng cô nói chuyện. Mời cô ngồi.


Cám ơn lãnh đạo, tôi sẽ biểu hiện tốt.


Cô nguyện ý đến làm việc ở cục công an sao?


Đây là lý tưởng ta ghi lần đầu tiên trong giờ viết văn.

Giang Tu Nhân chỉ hỏi một vấn đề:
Cô còn có sở trường đặc biệt gì khác không?


Tôi từ 14 tuổi bắt đầu luyện võ, chưa từng gián đoạn. Bình thường 3, 4 tên con trai trưởng thành không gần được thân thể của ta.

Hầu Thượng Cốc hỏi:
Bạn học Thành thành, cô có chơi bóng rỗ sao?
Trên mặt Giang Tu Nhân run rẩy một hồi.

Ở trường học, tôi chơi hậu vệ trái.

Hầu Thượng Cốc nói xong nhìn thấy Giang cục còn có Đỗ trưởng khoa, hai người gật gật đầu, tức thì mở miệng :
Thành Thành đồng chí, hoan nghênh cô gia nhập cục công an, hi vọng cô ở trong lò luyện lớn này của chúng ta được rèn luyện.

Thành Thành đứng lên, cảm kích và cung kính khom người chào:
Cảm tạ các vị lãnh đạo, tôi nhất định cố gắng công tác, hảo hảo hướng tiền bối học tập. Đủ tư cách làm cảnh sát nhân dân.


Từ giờ trở đi, cô trước hết đi huấn luyện a. Hảo hảo học tập, hai tháng sau tham gia cuộc thi nhân viên công vụ. Tiểu Đỗ, cậu mang Thành Thành đi làm thủ tục.

Đỗ Duệ cười nói rõ:
Chủ nhiệm lần này rốt cục có thể yên tâm. Người rốt cục đủ rồi.

Giang Tu Nhân cũng cười:
Thành thành, hi vọng cô có thể thay đổi vận mệnh nữ công an Bắc Trữ thị chúng ta hàng năm đều gần cuối.


Giang cục trưởng, tôi nhất định hảo hảo cố gắng huấn luyện!
Một tháng sau,bóng rổ nữ cục công an Bắc Trữ Thị hoàn toàn giảm bớt quân sự bên trong hệ thống công an, vẫn gần cuối. Mặc niệm 3 phút.
Không ai quan tâm từng bên người Giang Tu Nhân có một nữ nhân tên gọi Đoạn Di
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dùng Hết Đời Để Yêu.