Chương 28: Ta là tình thánh
-
Dùng Hết Đời Để Yêu
- Vu San
- 3493 chữ
- 2020-05-09 01:07:09
Số từ: 3476
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Miểu lắc đầu:
Còn có, ngày đó tại quán ăn, cô ấy vô ý thức kháng cự ở ngay bàn. Em liền hiểu được cô ấy là biết rõ chuyện này . Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều vậy, dù sao sự tình huyên náo lớn như vậy. Nhưng hiện tại em không nghĩ như vậy, cô ấy đương nhiên sẽ không làm những chuyện nào mà nội dung không hề trang bị kỹ thuật cho Giang Tu Nhân anh hạ mắt, tỷ như phái người nha, chụp ảnh nha, theo dõi nha. Nhưng cô ấy nhất định không hề bị người đơn giản cảm thấy biết rõ con đường này. Nói cách khác, cô ấy có thể lợi dụng người cũng không cần phải xúc phạm chống lại anh. Anh cho rằng cô ấy thật không biết em sao? Cô ấy ngay cả gần đây mẹ vì tiểu Hổ thích thu thập hình ảnh mô phỏng từ xe hơi mô hình nước ngoài chuyện như vậy bọn ta có thể biết, cô ấy làm sao có thể không biết em ? Kỳ thật tại thời điểm mẹ thu được lễ vật liền hiểu rõ, tuy nhiên giải thích của cô ấy rất hoàn mỹ. Nhưng mẹ cực kỳ không cao hứng, minh xác nói cho em biết nếu coi trọng Tịch Hi, không thể để cho cô ấy xằng bậy trong nhà. Nguyên lời nói của mẹ, nữ nhân này, Ứng Tuyên đều chưa hẳn là đối thủ của cô ấy.
Vậy tại sao không nói cho anh?
Giang Tu Nhân trợn to hai mắt, không nghĩ tới mẹ của mình cùng thê tử mình liên hợp lại, mà chính mình chẳng hay biết gì.
Bởi vì em cùng mẹ biết rõ cô ấy còn không có dùng đến chiêu đập nồi dìm thuyền, cho nên mẹ bảo em không cần phải nói cho anh biết, hơn nữa chính là chúng ta nói ra, anh cũng chưa chắc tin tưởng. Đương nhiên không phải em cùng mẹ không tin anh, cô ấy làm cho anh hoàn toàn tin tưởng cô ấy, tín nhiệm tư thái của cô ấy. Em cùng mẹ là nữ nhân, chúng ta có thể theo góc độ của cô ấy để cân nhắc thái độ của anh, không khó ra được kết luận.
Tiểu Thuần đặt chén trong tay xuống:
Miểu Miểu, nếu như chị là ca ca, chị bây giờ biết làm cái gì?
Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu trăm miệng một lời (cùng nói):
Cái gì cũng không làm!
Tức thì đồng thời nở nụ cười. Tống Phi Dương gật gật đầu:
Ân, chỉ cần đối với chuyện này duy trì mập mờ là được rồi. Điều tra cũng đã không cần, cô ta là lợi dụng mâu thuẫn của ba ba cùng tiền nhiệm, biết rõ ba ba cần có nhất chính là ổn định. Tịch Hi cực kỳ nắm được điểm yếu cuả Giang Tu Nhân, nữ nhân này tâm cơ thật sự là đáng sợ.
Nếu không, ngày mai em đi gặp mặt cô ấy?
Giang Tu Nhân cùng Tống Phi Dương đồng thời nói:
Không được, sự tình cho tới bây giờ, không cần thiết .
Giang Tu Nhân gật gật đầu:
Hiện tại anh mới hiểu được vì cái gì ba ba biết rõ Triệu Vĩnh có thể bình tĩnh đối chuyện này như vậy, ông ấy chỉ là có thể tiếc vì Triệu Vĩnh, nhưng đối với Tịch Định Quốc lại không thèm để ý chút nào. Bởi vì đối với ba ba mà nói, có thể làm cho Nghiễm Nam đỡ phải phát triển đến nhảy vọt đúng là hảo hợp tác. Kỳ thật Triệu Vĩnh có thể cùng ba ba duy trì phớt lờ cũng không có chọc giận ba ba, mà là Triệu Vĩnh có thể chỉ trọng dụng những người vô năng kia nịnh hót chọc giận ba ba, bởi vì Triệu Vĩnh có thể ngăn cản Nghiễm Nam phát triển, đây mới là nguyên nhân ba ba có thể không chịu đựng được Triệu Vĩnh.
Tiểu Thuần nói:
Không nghĩ tới một người phó huyện trưởng nho nhỏ liền có thể làm cho Triệu Vĩnh biến mất, cái này có tính hay không là hiệu ứng hồ điệp (lý thuyết hỗn loạn hoặc quan hệ nhân quả) rồi? Hồ Điệp kích động cánh khiến cho biến động.
Tiểu Thuần nhìn Trượng phu:
Xem như vậy ! Chưa từng thấy qua mỹ nữ? ! Anh thật đúng là làm cho em ngốc nha? Em có chính là chiêu trị anh.
Giang Tu Nhân cúi đầu, gắp rau cho Lâm Miểu:
Chúng ta ăn của chúng ta, bọn họ còn muốn ầm ĩ một hồi.
Tiểu Thuần cùng Tống Phi Dương không hề mồm mép bịp người rồi, bốn người ăn rất vui vẻ.
Tiểu Thuần cười nói:
Xem ra Miểu Miểu thật là phúc tinh nhà chúng ta, nghe nói bắt lấy phó huyện trưởng kia chính là bằng hữu của chị, vậy là thiên tài ngày đầu tiên đi làm.
Lâm Miểu gật gật đầu, nàng cười nói:
Thành Thành về sau nói cho chị biết, thời điểm lúc cô ấy đem người như vậy tới trước mặt A Nhân, biểu lộ củ A Nhân đã cho cô ấy biết rằng A Nhân vừa ý chính là Thành Thành.
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Tiểu Thuần lén lút tự mình nói với trượng phu:
Em nào thích Lâm Miểu, tuy nhiên cô ấy không đủ yêu ca ca của em, nhưng cô ấy biết rõ cảm ơn, mặc dù cô ấy có chút ích kỷ, nhưng cô ấy cũng không hại người, cũng rất thiện lương. Cô ấy sẽ yêu ca ca, ca ca chọn cô ấy là chọn đúng rồi, ca ca ánh mắt rất tốt.
Tiểu Thuần cười khổ mà nói:
Thời điểm cô ấy ghét ca ca nhất, cũng không nương tay chút nào lấy gần 500 vạn Đô-la của ca ca mua phòng ở, thiếu chút nữa đem mẹ của em tức chết, Ứng Tuyên cũng chính là lợi dụng điểm này. Lâm Miểu rất đặc biệt, khó trách ca ca sẽ không buông tay, yêu phải chết đi sống tới. Còn có thể vì cô ấy làm được như vậy, nếu như không đem cô ấy lấy về nhà thật sự là thực xin lỗi chính mình, quá có hại . Cũng may Lâm Miểu tuy không thích ca ca, nhưng từ đáy lòng cô ấy đồng ý ca ca, thiệt tình gả cho ca ca, chính thức đem mình xem thành người Giang gia chúng ta, đặc biệt mẹ, Lâm Miểu rất yêu mến mẹ. Vậy đại khái chính là duyên phận giữa người với người a. Mẹ nói nếu như Lâm Miểu bị không nhận ra,người ta nói cô ấy là nữ nhi của mẹ, cô ấy có thể vui mừng cả ngày.
Tống Phi Dương gật gật đầu:
Anh nghe ca ca em nói ba ba của nàng, mụ mụ đều là kiểu mẫu của sự nghiệp, từ nhỏ chính là đi theo bà nội cùng bà ngoại lớn lên, về sau thì theo bảo mẫu, cũng khó vì Lâm Miểu .
Tiểu Thuần cảm xúc nói:
Người một nhà Lâm Miểu đều là người thuần túy, mẹ Lâm Miểu vì ca ca em, buông tha cho lý tưởng phấn đấu cả đời, tới sở nhân sự (sở lao động) làm phó cục trưởng, ba ba nói, Hoàng a di rất có năng lực, bà ấy là bộ tổ chức trung tâm cùng Tỉnh ủy đều chú ý nữ cán bộ, bà ấy có thể phù chính hoặc là đến những thành thị khác một thị trưởng là không có vấn đề .
Thật đúng là làm cho Tiểu Thuần, 2 năm sau, Hoàng Dĩnh quả nhiên nhưng làm cục trưởng sở lao động, đương nhiên đây là nói sau. Vốn bà ấy có thể đến một chỗ cấp thành phố làm thị trưởng , nhưng bà ấy không có đáp ứng, bà ấy không nghĩ thời gian dài lại rời khỏi trượng phu cùng hài tử.
Tịch Hi không nghĩ tới ngày hôm qua còn lo lắng vạn phần Giang Tu Nhân, hôm nay lại bình tĩnh như thế. Tịch Hi hẹn Giang Tu Nhân đến quán ăn Côn Luân ăn cơm, nói muốn đưa lễ vật kết hôn của cô. Thời điểm Giang Tu Nhân đến, Tịch Hi đã đến. Nhìn thấy anh, Tịch Hi hỏi:
A Nhân, Miểu Miểu đâu rồi?
Cô ấy theo giúp muội muội của tôi đi ung hòa cung (mình nghĩ đó là chùa Hòa Cung) rồi, mỗi lần đến mùng một, mười lăm muội muội của tôi đều muốn tới đó bái Phật.
Giang Tu Nhân trông rộn ràng, nhưng có chút đồng tình với cô ấy, nữ nhân này vì muốn được Giang Tu Nhân mình mà làm nhiều như vậy, tốn nhiều tâm cơ như vậy, kể cả chuyện muội muội đi bái Phật này đều bị nàng lợi dụng, đáng tiếc kết quả vẫn là công dã tràng.
Tịch Hi tò mò hỏi:
A Nhân, anh vì cái gì mà nhìn tôi như vậy?
Giang Tu Nhân cười nói:
Không có.
A Nhân, vậy không có ý tứ, gọi các người, lại không thể hảo hảo chào hỏi Lâm Miểu, tôi bận rộn xã giao, anh lại có việc của anh, Lâm Miểu đều bị chúng ta lạnh nhạt.
Giang Tu Nhân mở to hai mắt:
Cô đây là nói như thế nào? Sau khi Miểu Miểu trở về nói cho tôi biết cô ấy rất vui vẻ, còn nói duyên phận con người không cách nào đoán trước, không nghĩ tới còn có thể gặp cố nhân. Miểu Miểu cũng không nói dối, cũng không có những việc kia luẩn quẩn, cô ấy nói cái gì chính là cái gì. Mọi người trong nhà chúng tôi đều rất hiểu rõ cô ấy, đặc biệt mẹ tôi, đặc biệt yêu mến cô ấy, tôi đều muốn đứng sang bên cạnh. Mẹ uy hiếp tôi nếu như tôi làm cho Miểu Miểu bắt được nhược điểm gì, cãi nhau với Miểu Miểu, bà ấy phải chết.
Tịch Hi mặt một hồi hồng, một hồi trắng, miêu tả chăm chú qua đều không thể che dấu khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy mất mát cùng phẫn nộ, nhưng cô ấy lại không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên mặt anh liền có vẻ rất quái dị, làm cho Giang Tu Nhân trong lòng bật cười một hồi.
Giang Tu Nhân tiếp tục kê đơn:
Người một nhà của Miểu Miểu cũng rất tốt với tôi vô cùng, đặc biệt nhạc mẫu của tôi, bà ấy là một người mạnh như vậy, vì ta, buông tha cho Phó thị trưởng, mà cam nguyện đến sở lao động làm phó cục trưởng. Phần nhân tình này, Giang Tu Nhân tôi cả đời cũng còn không hết.
Tịch Hi rốt cục có thể nói chuyện dễ dàng:
Đúng vậy a, là muốn đối với bọn họ tốt một chút, trang phục của Miểu Miểu sợ là không có mấy người có thể làm được.
Cho nên nha, chính là cho nàng vàng, bạc sơn đô đều không đủ, đây là mẹ của tôi nói. Kỳ thật thì cô ấy cũng là yêu thích điểm ấy, người ta là một tiểu cô nương thanh bạch, như trang giấy trắng đồng dạng đi theo tôi, hơn nữa còn là chính mình yêu nữ nhân đến xương cốt, nàng dù cho là qua 2 lần tình, tôi cũng là nguyện ý .
Giang Tu Nhân nói xong, một hồi ác hàn, cái lời kịch này, mình cũng cảm thấy chua xót.
Tịch Hi đột nhiên cảm thấy nam nhân ngồi ở đối diện chính là Châu Tinh Trì trang tình thánh.
Lâm Miểu cùng Tiểu Thuần tiến đến, vài người cận vệ ở chung quanh Tiểu Thuần ngừa cô ấy bị người đụng vào. Tịch Hi thấy được nói:
Muội muội của anh thực thành viên kim cương của Tống gia .
Giang Tu Nhân đứng lên, kéo ghế ra cho Lâm Miểu cùng Tiểu Thuần. Tiểu Thuần ngồi xuống đã nói:
Tịch Hi, cô thực có khả năng quan sát, mời chúng tôi ở trong này, vốn hôm nay chúng tôi chính là đến nơi đây ăn tùng lộ .
Trong nội tâm Giang Tu Nhân cười thầm, cô muội muội này thật là hung ác quá, còn muốn như vậy làm thịt Tịch Hi một bữa.
Tịch Hi trả lời ngay:
Nhưng tôi mời không nổi, hay là xin mời Tiểu Thuần. Cạc cạc cạc.
Tiểu Thuần cảm thấy thanh âm này thật sự chói tai, tức thì nói ra:
Kỳ thật tùng lộ dạy chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tôi xem chúng ta vẫn là hôm nào a.
Ý tứ chính là Tịch Hi cô còn chưa đủ tư cách làm cho Tiểu Thuần nàng mời khách.
Một cuộc điện thoại cứu Tịch Hi, cô có thể thành công đào thoát ‘ ma trảo ’ của Tiểu Thuần.
Giang Tu Nhân nói:
Các người tin hay không, đêm nay cô ta nhất định sẽ hẹn Lâm Miểu . Bởi vì đêm nay anh muốn mời vài đồng nghiệp ở bộ công an ăn cơm. Hơn nữa cô ta nhất định chính là nói thay thế anh phụng bồi cùng em.
Tiểu Thuần không cách nào tin:
Không thể nào, em đều rõ ràng như vậy, cô ta còn không hết hy vọng? !
Lại xem cái này a.
Quả nhiên, Tịch Hi điện thoại đến đây:
Miểu Miểu sao? Tôi là Tịch Hi, đêm nay tôi mời cô ăn cơm đi, A Nhân đêm nay không rảnh.
Tịch Hi nghe được thanh âm Tiểu Thuần hỏi cô là ai, có thể cướp đoạt điện thoại a, chỉ chốc lát truyền đến thanh âm Tiểu Thuần:
Tịch Hi, cô đừng suốt ngày a ha với anh của tôi, ca ca tôi, chị dâu không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết cô sao?
Tịch Hi còn chưa kịp làm ra phản ứng, sau đó lại là một hồi thanh âm cướp đoạt điện thoại:
Tịch Hi, thực xin lỗi, tôi đối với cô, thật sự không có gì nói. Cô cùng chồng tôi là bằng hữu, cũng không thấy chúng ta cũng muốn là bằng hữu, hơn nữa cô làm cái gì, lòng dạ chúng ta đều biết rõ, tôi cúp đây.
Điện thoại chặt đứt. Tịch Hi nghĩ, cái này xem như cái đó vừa ra nha?
Lâm Miểu trực tiếp đem số điện thoại Tịch Hi thiết lập thành phương thức mới người bị cự tuyệt qua lại gọi đến. Một lát sau, quả nhiên Tịch Hi không chết tâm lại gọi qua, lần này cô có thể nghe được rõ ràng trong loa truyền đến ‘điện thoại ngài gọi bị cự tuyệt ’, thanh âm máy móc ngọt ngào đối Tịch Hi mà nói là sự châm chọc vô cùng .
Lâm Miểu cùng Tần Viên mang theo nhi tử mập mạp của cô ở trong vườn thú, nhìn thấy tốp năm tốp ba cận vệ đi ở chung quanh của bọn họ, Lâm Miểu đại khái nhìn nhìn, sợ là có hơn 10 người. Lâm Miểu lè lưỡi:
Tần Viên, trận chiến này của nhà cậu đủ dọa người rồi.
Tần Viên ngại ngùng nói:
Lâm Miểu, thực xin lỗi. Làm cho cậu không được tự nhiên . Nhưng những người này đối với Lục gia mà nói rất quan trọng, mình lúc năm 17 tuổi bị bắt cóc qua.
Lâm Miểu chấn động:
Trói, bắt cóc? Cậu là nói bắt cóc sao?
Tần Viên gật đầu:
Lục Phong cứu được mình.
Nhi tử mập mạp của Tần Viên, Tần Viên cho cậu bé bước đi, cậu bé không phải không đi, ở đó đại náo khóc lớn. Cậu bé dùng giọng trẻ con non nớt lên án mẹ:
Con muốn nói cho bà nội, mẹ lại muốn con giảm béo!
Tại sao bước đi là giảm béo? ! Tiểu bại hoại, mẹ xem lần này ai tới cứu con? ! Con xem con béo như vậy, mẹ đều ôm con không được.
Con đây về nhà, con không muốn ở chỗ này. Trong lúc này không có nai chín màu, không có chim công, ô ô, con muốn trở lại Hồ Châu, con muốn trở lại nhà lớn!
Lâm Miểu một hồi ác hàn, nhưng là cuối cùng nghe hiểu :
Con, nhà của con có nai chín màu? !
Lâm Miểu nuốt nước bọt một chút.
Lục Gia Minh tiểu bằng hữu ngừng khóc, nước mắt trong suốt trên mặt cậu bé nói cho Lâm Miểu:
Tỷ tỷ, nhà của ta có 2 con, đưa 2 con cho vườn bách thú, ở nhà của ta dưới chân núi, ở tại trong phòng thủy tinh xinh đẹp. Ba ba nói muốn làm cho mọi người ở toàn bộ Hồ Châu có thể nhìn thấy.
Núi nhà của con? ! Nhà của con còn có núi? !
Lục Gia Minh tiểu bằng hữu quyết định không trả lời vấn đề ngu xuẩn này của Lâm Miểu. Cậu bé chạy đến chỗ một cận vệ, vươn tay:
Dũng thúc thúc. . . . . .
Phương Dũng đem cậu bé giơ lên:
Chúng ta đi xem Gấu Mèo đại hiệp.
(gấu trúc)
Lâm Miểu giờ mới biết, nguyên lai Tần Viên là điêu khắc vô cùng nổi danh, tác phẩm của nàng còn bị bảo tàng Paris cất giữ. Tính cách Tần Viên so với nàng còn muốn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng nếu như có thể đi vào lòng của cô ấy, cô ấy sẽ trở nên nhiệt tình. Tỷ như hiện tại, Lâm Miểu liền hô to chịu không nổi.
Bị Lục Gia Minh khiến cho Lâm Miểu mỏi mệt không chịu nổi khi về đến nhà, Giang Tu Nhân đang ngủ trên giường ngủ quen thuộc, Lâm Miểu đến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Giang Tu Nhân đã tỉnh.
Thực xin lỗi, đánh thức anh.
Không có, anh ngủ đã lâu. Ngày hôm qua có uống chút rượu.
Lâm Miểu tự động nằm vật xuống trong lòng ngực của anh:
Buổi tối anh nghĩ ăn cái gì? Em chỉ biết làm mấy thứ này, tới tới lui lui anh đều chán ăn . Đừng nói anh, Tiểu Thuần cũng không dám đến đây.
Lâm Miểu cười nói. Giang Tu Nhân nằm hút thuốc:
Tối hôm qua Tịch Hi có tìm em không?
Tìm, về sau bị Tiểu Thuần đoạt điện thoại mắng một trận. Hiện tại cô ấy là người cự tuyệt qua lại của em, yên tĩnh nhiều hơn. Làm sao vậy? Có phải là cô ấy lại đi phiền anh?
Hoàn toàn ngược lại, cô ấy thật là không đến.
Giang Tu Nhân vỗ vỗ cái mông Lâm Miểu, Lâm Miểu từ trên người anh xuống, đến giữa trong phòng giữ quần áo chọn quần áo cho hai người. Lâm Miểu như cô vợ nhỏ chính là hình thức hầu hạ Giang Tu Nhân mặc quần áo, thời điểm Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu đang giúp anh sửa sang lại, áo ngủ từ trên người nàng lơ đãng mở rộng nhìn thấy bởi vì khom lưng mà vô cùng tốt đẹp chính là bộ ngực. Giang Tu Nhân không chút do dự thân thủ đi vào, nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy cảm xúc vuốt ve này. Lâm Miểu nào có thể ngăn cản anh, Giang Tu Nhân ôm lấy nàng:
Ân, anh là đói bụng. Nhưng có một nơi so với dạ dày anh còn muốn đói, em trước uy cho hắn no bụng a. . . . . .
Giang Tu Nhân thích thú hôn môi bừa bãi, vịn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Miểu tay không thành thật trượt đi về phía, ở tại cái hông của nàng bắt đầu vuốt ve, ôm eo của nàng tay kia cũng với tới xuống phía dưới, cách áo ngủ dày xoa cặp mông đẹp no đủ.
Lâm Miểu thần hồn bị say, bất tri bất giác buông cái miệng nhỏ nhắn ra, đầu lưỡi Giang Tu Nhân nhân cơ hội đi vào công chiếm, trêu đùa cái lưỡi của nàng. Thân thể Lâm Miểu rốt cục mềm nhũn ra, không có một tia khí lực, hai tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai Giang Tu Nhân, nhắm hai mắt cùng đầu lưỡi của hắn dây dưa đánh nhau, say mê giữa kích thích cùng ngọt ngào.