Chương 57: Kế không bằng người
-
Dùng Hết Đời Để Yêu
- Vu San
- 3449 chữ
- 2020-05-09 01:07:16
Số từ: 3432
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Miểu đụng chạm cũng đồng dạng làm cho Giang Tu Nhân chịu không được, bởi vì nàng không yên mà uốn éo làm cho của anh ở lối vào bắt đầu chậm rãi tiến vào, anh kìm lòng không được mà hướng đến trước đẩy tống cái mông của mình, anh hít sâu một hơi, trời ạ, trời ạ, Lâm Miểu thật sự là quá chặt, làm cho anh có chút đau, anh thử chậm rãi rời khỏi một chút, lần nữa dùng sức húc vào.
Lâm Miểu nóng trên đầu chảy ra mồ hôi, Giang Tu Nhân quá tráng kiện, hôm nay anh lại vội vã như vậy, cảm giác của anh xâm nhập có loại xé rách của nàng, nàng không ngừng co rút lại, phóng thích đến giảm bớt loại không khỏe này, mà Giang Tu Nhân đã dùng sức hung ác chọc đến đáy, kéo căng nâng cái mông lên bắt đầu trước sau vượt qua động, bọn họ phù hợp như vậy, chặt khít bao trùm cứng rắn thăm dò, động tác của anh do nhẹ nhàng chậm chạp đến trầm trọng, cuối cùng khoa trương mà đong đưa kéo ra khoảng cách, trạng thái cương tráng kiện mỗi lần tiến vào đều dùng hết khí lực.
Lâm Miểu có thể cảm giác Giang Tu Nhân nặng trịch đập vào góc bắp đùi của nàng, phát ra tiếng vang
Bành bạch
.
Động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, anh hai cánh tay nâng cái mông Lâm Miểu lên, càng ra vào thô bạo, cọ xát, trong cổ họng phát ra rên rỉ cực lực bị đè nén, mà Lâm Miểu chỉ có đem góc chăn gắt gao cắn lấy trong miệng mới có thể khắc chế chính mình muốn thét lên.
Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh, bảo bối, đem chân em mở ra một chút.
Trên làn da của Giang Tu Nhân đều là mồ hôi, cằm của anh căng cứng:
Anh muốn hoàn toàn đi vào, có thích hay không?
Thật muốn đòi mạng a! Trong lúc đó Lâm Miểu lắc lư tại thống khổ cùng vui thích, tận lực tách chân ra làm cho Giang Tu Nhân tiến vào càng sâu, anh dùng sức tiến vào, đụng chạm thân thể nàng sâu một chút, ham muốn một lần nữa đốt cao trào, Lâm Miểu vươn tay cầm chặt cái mông của Giang Tu Nhân muốn anh lần nữa tiếp cận chọc thủng nàng một chút, mà Giang Tu Nhân bị nhu cầu cấp bách của bản thân mà ra sức chạy nước rút, mỗi một cái đều xâm nhập đến cùng, mỗi một cái đánh đụng đều tới gần đỉnh vui thích.
Lâm Miểu dùng sức xoắn chặt lối hang, Giang Tu Nhân thống khổ mà rên rỉ một tiếng, khàn giọng ở cuống họng khẽ gọi:
, Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh, chúng ta cùng lên a. . . . . .
Hạ thể của anh hung hăng húc vào, thân thể cường tráng cong lên, bắt đầu run rẩy, phóng thích. Lâm Miểu rốt cục nghênh đón lần cao trào lần thứ hai này, trước nay chưa có cao trào mãnh liệt mãnh liệt đến làm cho nàng không cách nào hô hấp, không cách nào tự hỏi, nàng vừa thét lên tiếng đã bị chồng dùng miệng ngăn chặn, nàng đành phải vô ý thức mà cắn môi của anh, hai người làm như hai mảnh lá cây xào xạc trong gió lạnh , xích lõa , run rẩy mà dây dưa cùng một chỗ. . . . .
Lâm Miểu cảm giác mình giống như là bị ném bỏ ra ngoài không gian trống rỗng mềm mại, thời gian giống như vận hành đình chỉ, cả gian phòng giống như chỉ có tiếng tim đập của hai người bọn họ nổi trống, sau đó không biết qua bao lâu nàng mới mơ hồ nghe được tiếng cười nhẹ khàn khàn của Giang Tu Nhân, anh thở hào hển chậm rãi bình phục, hai cỗ thân thể hiện dính đầy mồ hôi, thân thể Giang Tu Nhân nặng nề làm như sắt cứng còn đặt ở trên người của nàng, anh cẩn thận rời khỏi, ôm lấy thê tử trở lại phòng tắm lần nữa, hai người vô lực mà tựa ở trong bồn tắm, Giang Tu Nhân đem đầu dựa vào trên bờ vai Lâm Miểu, mơ hồ nói:
Trời ơi, bà xã, hôm nay em thiếu chút nữa giết chết anh.
Sau đó rắm thúi nói:
Anh có phải là rất lợi hại không? Em có vẻ cao triều hai lần.
Hai người ôm gắt gao trong nước, hưởng thụ lấy hương thơm tinh dầu hoa hồng. Lâm Miểu nhẹ nhàng niệm lên bài của Diệc Thư 《 đoàn tụ sum vầy 》.(hảo hảo nguyệt viên):
Từng một thiếu nữ đều có được lực sát thương
Nhưng sau khi tuổi thanh xuân mất đi
Bạn chính là một người bình thường
Chúng ta sống ở một cái trong thế giới chân thật
Bị giáng chức rơi xuống lăn lộng trong hồng trần
Mọi người đối cách nhìn tình yêu sai vài thế kỷ rồi
Tình yêu là ngọt ngào
Mỗi người trong đời ít nhất cần phải yêu một lần
Tình yêu vừa giống như một trận dịch bệnh
Cả đời không gặp đối phương có ý nghĩa
Tình biển biến hóa thất thường
Tình có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền
Thử hỏi ai lại nguyện đặt mình trong một cái hồ nước đọng
Vĩnh viễn không gợn sóng
Giang Tu Nhân lần đầu tiên cảm giác người xinh đẹp trong ngực là của mình, lòng của anh không hề phiêu diêu nữa, không hề bàng hoàng nữa. Lâm Miểu một mực núp ở trong ngực của anh, một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, điện thoại Lâm Miểu vang lên, nàng xem là Ngư Ngư, nàng không chút do dự mở micro ra, đưa cho chồng của mình:
Ông xã, anh tới nói với hắn. Hắn không phải bằng hữu của em!
Giang Tu Nhân thong dong mà tiếp nhận điện thoại:
Ngư tiên sinh, chắc hẳn anh nghe được lời nói của thê tử tôi . Từ nay về sau không cần phải gọi tới , vợ của tôi tôi sẽ giải thích, nàng cũng không nói dối, nàng nói cái gì tức là cái đó. Không cần phải làm một ít chuyện vô vị nữa rồi, Sa Lộ đã đi rồi, hết thảy đều đã chấm dứt. Nếu như anh tiếp tục quấy rầy vợ của tôi tôi sẽ đối với anh không khách khí!
Ngư Ngư chán nản để điện thoại xuống, không nghĩ tới thủ đoạn của Giang Tu Nhân này được như thế, đem quan hệ của mình cùng Sa Lộ giải quyết được rõ ràng. Hắn biết rõ Lâm Miểu, biết rõ Giang Tu Nhân nói đều là nói thật, hắn ở trước mặt Lâm Miểu diễn xuất cứ kết thúc như vậy . . . . . . Lâm Miểu thật sự không hề tiếp nhận nghe điện thoại của hắn, chỉ trả lại cho hắn một cái tin tức:
Cho tình yêu giới hạn thì không ngại tha thứ một chút, để làm đời người nhiều loại tốt đẹp chính là quyền lợi tao ngộ gặp gỡ giữ lại hoài niệm. Mỗi một cuộc tình, đều có một loại khả năng khác; tại chỗ tình yêu qua lại, không cần phải cẩn thận. Vô luận gặp gở ngắn ngủi, hay là dây dưa lâu dài, vô luận hận quen biết muộn mà đành chịu, hay là sẽ thành hữu tình thân thuộc, vô luận tấn công trút xuống tình cảm mãnh liệt lớn hay là dịu dàng nương theo lấy khắc khẩu (cãi vã) thật nhỏ, đây hết thảy đều là tình yêu. Từng người sống sờ sờ kinh nghiệm tình yêu không phải là bia kỷ niệm một tòa bất động, mà là một dòng Trường Giang và Hoàng Hà lưu động. Khi chúng ta xem chuyện cũ thì tự chúng ta không cần phủ nhận, lại càng không nên yêu cầu đối phương trong đó phủ nhận bất luận một đoạn quá trình gì, một cái nhánh sông hoặc một bọt sóng.
Tâm của người trên đời có cái gì đó mâu thuẫn nhất, nó có khi rất hoang dã, muốn bay khắp nơi, nhưng nó rất bình thường cần sâu xa nhất cũng cần một cái hơi thở để ngưng nghĩ, thì đó chính là một trái tim khác. Nếu như ngươi rốt cuộc tìm được một trái tim khác này, biết được quý trọng, chớ thương tổn nó. Nhân gian trải qua tang thương, khắp nơi trải qua đủ thứ lý luận, ngươi sẽ phát hiện chính mình kết quả là thờ phụng chính là kiểu tình yêu cổ điển, tình yêu chân chánh hẳn là trung trinh một lòng. Nhớ tới một người hơn nữa bị người này nhớ tới, tâm liền rơi vào, như vậy sống còn an tâm cỡ nào. Cùng loại này sống nương tựa lẫn nhau bầu bạn mà so sánh với nhau, hết thảy tình yêu đều có vẻ sao mà hư phiêu (trống rỗng, nhẹ nhàng). Tựa như Giang Tu Nhân giờ phút này .
Sa Lộ mang theo bà nội đến Mĩ quốc, các nàng tiếp nhận Giang gia tặng, một nhà trọ nhỏ, cách chỗ làm việc của Sa Lộ rất gần, Giang gia vì Sa Lộ lo lắng cực kỳ chu toàn, Ngư Ngư ảm đạm nghĩ đến hắn đã từng một lần nào đó nói chuyện cùng Lâm Miểu.
Lâm Miểu nói cho hắn biết:
Một vị bằng hữu của tôi người Tạng tộc, gọi Tân Đạt, hắn là vị đồ đệ trung thực của đạo Lạt Ma. Người Tạng tộc luôn đem hài tử thông minh có khả năng nhất trong nhà đưa đến trong miếu, dùng cái này để bảo vệ cái gia đình này an khang hạnh phúc. Đệ đệ của Tân Đạt vui mừng tụ nguyện tiếp nhận rồi cái sứ mạng rất may mắn này, đối với chuyện này Tân Đạt luôn rầu rĩ không vui. Tôi đối với hắn nói bà nội tôi cùng bà ngoại rất tin Phật, từ nhỏ các bà ấy đem tôi lôi kéo, mưa dầm thấm đất, tôi gặp miếu là thắp hương, gặp Phật thì dập đầu. Tân Đạt nghe xong nở nụ cười, người Hán các người cầu Phật chỉ vì muốn mình thăng quan phát tài, khỏe mạnh trường thọ.
Tôi phản bác, trong người Hán cũng có rất nhiều người khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, cắt tóc làm tăng, làm bạn đèn xanh cổ Phật, có người cũng quyên tiền quyên vật cho chùa miểu, bọn họ không cầu cái gì.
Tân Đạt nói, bọn họ khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền xuất gia là vì tại chuyện đời bị rất nhiều sự tình làm phức tạp, có tài nhưng không gặp thời, nữ nhân bất hiếu, vì chuyện đau buồn, muốn được giải thoát, vì vậy tìm một chỗ trốn đi. Người ở miếu đình, tâm tại ngoại, khóc chảy nước mắt, một dạng luẩn quẩn trong lòng. Tin Phật là một chuyện rất vui vẻ, chúng ta đem vàng bạc châu báu đều quyên cho chùa miểu, một đường dập đầu điLhasahành hương, ngươi xem những người dập đầu kia, mặt của bọn họ bẩn cùng tay, nhưng tâm bọn họ sạch sẽ . Sự khác biệt là các ngươi liều mạng kiếm tiền, ăn mặc đều so với chúng ta tốt hơn nhiều, có thể các ngươi không sung sướng, bởi vì lòng các ngươi ở Địa Ngục. . . . . .
Ngư Ngư nghĩ, giờ phút này lòng của hắn ở tại Địa Ngục. . . . . . Hắn thống hận cha mẹ bức Sa Lộ đi, bất đắc dĩ Sa Lộ vô tình đối với mình. Lâm Miểu nói chuyện thiên hạ cái gì cũng có thể thay mặt người khác làm, duy chỉ có làm người không được, ai lại thay được ai? Không! Không! Không! Lâm Miểu nói cũng không hoàn toàn đúng, tình yêu cũng là vĩnh viễn không cách nào thay thế . Tình yêu cũng không sợ khó khăn, lại chỉ sợ chia lìa, cũng không có ai là người trách nhiệm. Một người kinh nghiệm tình yêu cũng không giới hạn trong cùng là một loại hoặc vài khác phái đặc biệt ở giữa ân ân oán oán, hơn nữa cũng là tổng thể cảm thụ đối với cả thế giới khác phái .
Ngư Ngư vẫn ở đại học Bắc Trữ làm phó giáo sư của hắn, hắn không có lựa chọn trở lại cái nhà lạnh lẽo kia.
Lâm Miểu không có ngoài ý muốn mà nhận được điện thoại của Phong Thu Minh, giờ phút này Lâm Miểu đang ngồi ở trên ghế sa lon đối thơ cùng tiểu Hổ, hai người có thắng bại, lại đem người Giang gia toàn thể lôi ngã.
Lâm Miểu:
Nghèo thì chỉ lo thân mình
Tiểu Hổ:
Phú thì thê thiếp một đoàn
Tiểu Hổ:
Phía đông mặt trời mọc phía tây mưa
Lâm Miểu:
Thượng sai kiệu hoa gả đúng lang
Lâm Miểu:
Vi y tiêu biết dùng người tiều tụy
Tiểu Hổ:
Cởi áo nới dây lưng cuối cùng không hối
Giang Tu Nhân tổng kết tính lên tiếng:
Tiểu Hổ, con xác định con không phải mang theo trí nhớ Trọng sinh? Hoặc là con 30 tuổi tỉnh phát hiện mình mới 7 tuổi?
Xin hỏi cô là Lâm Miểu tiểu thư sao? Tôi là Phong Thu Minh cục công an huyện đào viên, tôi có thể gặp cô không?
Phong Thu Minh quân nhân biểu lộ diễn xuất không thể nghi ngờ.
Lâm Miểu cười nói:
Phong phó cục trưởng, xin chào, tôi là Lâm Miểu. Anh bây giờ ở đâu?
Tôi vừa mới đến nội thành.
Tốt, mời ngươi đến tổng đài của nhà hàng lớn Khắc Lai Đăng báo tên của anh.
Giang Tu Nhân đã hồi báo cùng ba ba GiangNamvề tình hình của huyện đào viên :
Ba ba, tuy con chỉ ở đó một ngày, nhưng con rất có trách nhiệm mà nói cho ngài, tình huống chỗ đó tương đối nghiêm trọng. Nếu như cái nắp này ngài hiện tại không xốc lên, tương lai khó sửa thói quen, ngài sẽ rất bị động . Con biết rõ huyện đào viên nguyên lai là thuộc về Ngô đồng thị , ngài sợ Trác Phi Hồng sẽ chịu liên quan. Chính là nếu như hắn thực bị liên lụy đến, vậy cũng là đáng đời hắn.
Một cái huyện nghèo khó như vậy, chung quanh vẫn là nhà ở rách nát như vậy, nhưng khi nhìn thấy bí thư bọn họ, xe mà Huyện trưởng ngồi ? Nhìn thấy phòng ở tòa nhà? Bên trong trình độ xa hoa đều có thể dọa đến con dâu nhỏ của người.
GiangNamkhông thể tin, nếu như Lâm Miểu cũng bị sợ đến, vấn đề thật sự tương đối nghiêm trọng. Bởi vì người quen cũng biết con dâu nhỏ này của ông đã được sủng được có bao nhiêu ‘ xa hoa ’.
Người của cục công an Huyện con nhất định là muốn làm một lần tra rõ cùng điều chỉnh toàn bộ, dạng bọn họ như vậy, sẽ hủy tấm bảng cục công an cả nước vĩ đại này của chúng ta. Con có cảm giác, ngoại trừ Phong Thu Minh vừa mới chuyển nghề, những người khác nát mất.
GiangNamtức cười:
Cục công an các con vấn đề cũng nghiêm trọng như vậy? !
Giang Tu Nhân thận trọng gật đầu:
Theo con rõ ràng tình huống thật là như thế. Con nói với người chuyện nhỏ nhất, cuối tuần trước con phê một số kinh phí thay đổi cho trong huyện, thay thế Computer. Computer còn đang ở chỗ của con, chính là Thành Thành nói cho con biết, bọn họ dùng vẫn là Computer cũ, không cách nào từ Computer của chúng ta đến mạng Area Network (khu vực cục). Bọn họ những người kia gan lớn không có bên cạnh.
Lâm Miểu chứng kiến Phong Thu Minh mất tự nhiên, cười nói:
Phong cục, đây là nhà hàng Khắc Lai Đăng của tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà, mà các người cái vị trí nhà khách kia trình độ xa hoa không thua gì nơi này của chúng tôi. Nhưng mà anh biết không? Tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà GTP là gấp mấy chục thậm chí hơn trăm lần cả huyện đào viên.
Lâm Miểu tiểu thư. . . . . .
Lâm Miểu mỉm cười nói:
Phong cục, gọi tôi lâm miểu a.
Phong Thu Minh ngại ngùng mà nở nụ cười, hắn đưa cho Lâm Miểu một phần tài liệu:
Phần tài liệu này đều là trực tiếp, mỗi một phần đều cân nhắc lại. Hi vọng cô có thể giúp tôi đưa cho Giang bí thư.
Lâm Miểu đối với hắn nói:
Phong cục, anh vẫn là cùng Giang Tu Nhân nói đi, tôi đã gọi điện thoại cho hắn, các người nói chuyện. Tôi biết rõ ngày đó anh không có tiện trực tiếp tìm hắn, anh như vậy là làm đúng. Chỉ có bảo toàn chính mình thật tốt, mới có thể nói khác.
Lúc Trác Quân xuất hiện tại Llâm Miểu trước mặt lần nữa, Lâm Miểu hiểu được, xem ra huyện đào viên vấn đề rất nghiêm trọng.
Lâm Miểu, tôi có thể cùng cô nói chuyện không?
Lâm Miểu trong lòng rất rõ ràng, giờ phút này cùng Trác Quân nói mỗi một câu đều phải vạn phần cẩn thận. Nàng đem đề phòng đọng ở trên mặt mình, ở trong lòng mình nhắc nhở Trác Quân hiểu được :
Tìm tôi? !
Nhìn thấy biểu lộ của Lâm Miểu, Trác Quân biết rõ nàng là cố ý , Lâm Miểu đây là muốn nhắc nhở nàng, hai người bọn họ gặp mặt không phù hợp .
Trác Quân hạ thấp tư thái:
Ba ba của tôi hiện tại đã bị điều tra. . . . . .
Không đợi nàng nói xong, Lâm Miểu lập tức cắt đứt nàng:
Trác Quân, ngươi làm cái gì? Tôi nhớ được cô lần trước nói cho tôi biết phụ thân cô là bí thư thị ủy. Biết rõ cấp bậc của tôi không? Chuyên viên, tôi cấp bậc phó khoa cũng phải là một năm sau mới chính thức tuyên bố thì mới có thể xác định. Cô xác định cô muốn tìm chính là tôi? !
Lâm Miểu cười nói.
Tôi có thể gặp A Nhân hay không ?
Nói nhảm! Cô chừng nào thì gặp chồng tôi cần hỏi tôi? Trác Quân, cô đem tôi ngăn ở nơi này, tôi biết rõ cô cũng là tốn rất nhiều tâm tư. Bởi vì nơi này người đến người đi, sẽ làm cho người ta cảm thấy cô cùng con dâu nhỏ của Giang gia cũng có chút liên quan, có lẽ chính là cùng chồng tôi có chút gì đó. Trác Quân, cô rất thông minh, nhưng Lâm Miểu tôi cũng không phải đần .
Trác Quân không nghĩ tới Lâm Miểu này rõ ràng cứ nghênh ngang như vậy nói ra một phen như vậy, cùng loại khéo đưa đẩy tưởng như hai người. Nàng cho rằng Lâm Miểu sẽ không ngay mặt mà làm cho mình xuống đài không được , không nghĩ tới bây giờ Lâm Miểu cũng học vài phần từ Giang Tu Nhân. Nàng cười khổ đến:
Lâm Miểu, giờ phút này tôi mới phát hiện, cô cùng A Nhân thật sự là trời sinh một đôi.
Lâm Miểu gật đầu:
Tôi đem lời nói của cô trở thành ca ngợi.
Lưu lại Trác Quân biến thành ngốc nhạn, Lâm Miểu chân thành rời đi.
Trác Quân nghĩ đến sáng hôm nay một cuộc điện thoại cuối cùng của Giang Tu Nhân:
Trác tiểu thư, tôi hi vọng cô biết mình làm gì? Nếu như chưa làm qua, vậy thì cái gì đều không cần lo lắng, nếu có làm, vậy thì gánh chịu hậu quả.