Chương 5: Hiệu làm đẹp
-
Dùng Hết Đời Để Yêu
- Vu San
- 2410 chữ
- 2020-05-09 01:07:06
Số từ: 2393
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Miểu Miểu. . . . . .
Thành Thành ứa nước mắt.
Lâm Miểu cũng giúp cô lau nước mắt:
Quá khứ đã trôi qua, mình chỉ cảm thấy hoang đường, không ngờ lại mất đi như vậy. Cậu cũng thấy đấy, cái tên biến thái này đúng là cực phẩm. Cậu biết anh ta sao, Thành Thành?
Thành Thành mở to hai mắt:
Cậu còn không biết tên khốn này là ai sao?
Lâm Miểu cười khổ mà nói:
Buổi sáng ngày hôm qua, mình mới thấy anh ta lần đầu tiên ở chỗ văn phòng của ba ba, sao anh ta lại là cảnh sát?
Anh ta là con của Giang Nam, cái tòa cao ốc 30 tầng lầu này đều là của anh ta. Anh ta là phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội trị an.
Lâm Miểu khó tin:
Cậu, cậu nói là ngày hôm qua anh ta tự đi kiểm tra cái quán Bar của chính mình?
Thành Thành gật gật đầu:
Mình cũng nghĩ thế, rất rõ ràng là vì cậu. Miểu Miểu, cậu phải cẩn thận. Rõ ràng, tên khốn này không phải là người lương thiện đâu.
Lâm Miểu ôm chặt Thành Thành:
Là họa hay là phúc cũng thế thôi. Chúng ta không thiệt thòi, ít nhất cậu được giải thoát rồi. Đừng có lại chơi loại thuốc đó nữa, không tốt chút nào.
Thành Thành ôm chặt Lâm Miểu:
Miểu Miểu. . . . . .
Thành Thành khóc sướt mướt.
Hai người trở vào trong nhà Lâm Miểu, trong nhà ngoại trừ dì Vạn ra không có người khác. Từ nhỏ, ba mẹ đều rất bận rộn, Lâm Miểu cùng Lâm Hâm cũng đã quen.
Ở phòng tắm trong phòng khách của nhà Lâm Miểu làm một phòng tắm hơi, Lâm Miểu cùng Thành Thành hai người tắm chung.
Lâm Miểu nhìn thấy vết sẹo ở bụng của Thành Thành, cô ôm lấy Thành Thành, vuốt ve vết sẹo bắt mắt kia của Thành Thành.
Thành Thành, từ hôm nay trở đi cậu hãy cẩn thận. Cái tên đàn ông biến thái này tuy ác liệt, nhưng mình nghĩ anh ta sẽ vì cậu mà làm tốt hết thảy. Thành Thành, cậu biết không? Giờ phút này lòng của mình rất sung sướng, bởi vì mạng sống của cậu là do mình giành được. . . . . .
Thành Thành tựa trong ngực Lâm Miểu, nhiệt độ nhà tắm hơi rất cao, trên người hai người, mồ hôi từng giọt, từng giọt chảy xuống, điều này làm cho Lâm Miểu cùng Thành Thành cảm thấy thoải mái vô cùng.
Thành Thành ngồi xuống, mát xa đầu cho Lâm Miểu.
Lâm Miểu tựa trong ngực Thành Thành :
Thành Thành, mình muốn đi cắt tóc, mình muốn cắt tóc giống như kiểu tóc của cậu.
Thành Thành cao hứng:
Nếu cậu xén, mình sẽ nuôi tóc dài.
Lúc hai người trở lại gian phòng thì Lâm Miểu nhìn thấy trong phòng đầy túi giấy quần áo, Lâm Miểu cùng Thành Thành nhìn nhìn, đều là mẫu Christion Dior của quý mới, giầy, ví da, đồ trang sức, mọi thứ đầy đủ hết.
Thành Thành lo lắng nhìn Lâm Miểu:
Miểu Miểu, xem ra tên khốn này sẽ không dễ dàng bỏ qua cậu.
Ba ba của mình đã từng là thư ký của ba anh ta, ba ba mình cùng ba anh ta quan hệ rất tốt, anh ta làm như vậy. Cậu nói xem, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Ngàn vạn lần chớ nói với mình là anh ta muốn kết hôn cùng mình, mình biết anh trai của anh ta là Giang Tu Văn, năm đó bạn gái anh ấy mang thai 3 tháng rồi, lại bị Giang gia làm cho sảy thai, rồi đi cưới con gái của một viên tư lệnh, là mình cùng Lâm Hâm làm hoa đồng.
hoa đồng: hai bé cầm hoa đi trước cô dâu trong đám cưới.
Thành Thành cùng Lâm Miểu đồng thời ngã xuống giường, hai người mới 20 tuổi, những gì đã trải qua làm cho các cô rất mờ mịt.
Thành Thành buồn buồn nói:
Mình nghe nói em gái của tên khốn này mấy tháng trước gả cho con trai thứ 7 của Tống Dược Bình.
Lâm Miểu nhắm mắt lại:
Thành thành, bây giờ cậu không có áp lực. Chúng ta đi tìm chú Kế, tìm cho chúng ta một công việc trong kỳ nghỉ hè được không? Như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ.
Thành Thành bối rối ngồi xuống, nhìn Lâm Miểu:
Miểu Miểu, đừng dụng tâm tìm kế đối phó tên khốn đó, chúng ta không có phần thắng, Kế Lương cũng sẽ gặp khó khăn.
Lâm Miểu chia một nửa quần áo cho Thành Thành, hai người mặc quần áo mới đến Salon Tuệ Mỹ.
Lúc Lâm Miểu nói với thợ cắt tóc muốn xén tóc đi, cô chỉa chỉa tóc Thành Thành:
Tôi muốn giống kiểu tóc của cô ấy.
Thợ cắt tóc cười cười:
Người đẹp, chất tóc của cô rất tốt, xén đi rất đáng tiếc, tôi giúp cô sửa lại.
Thành Thành không kiên nhẫn nhìn người này:
Này, tôi nói, rốt cuộc là nghe lời anh? Hay là nghe chúng tôi? Anh có làm hay không, bảo anh làm như thế nào, anh liền làm như thế đi.
Mặt thợ cắt tóc đỏ lên, anh ta quay đầu lại nhìn ông chủ của mình, không biết làm sao.
Lâm Miểu đứng lên:
Rốt cuộc cắt hay không cắt? Không cắt tóc chúng tôi đổi chỗ khác. Bệnh tâm thần, anh thực sự cho mình là siêu sao trong thợ cắt tóc sao? Muốn chúng tôi hoàn toàn nghe theo sở thích của anh à?
Lúc này, đúng là lúc salon bận rộn nhất, rất nhiều người đều hiếu kỳ nhìn ông chủ của bọn họ, tại sao thợ cắt tóc có thể không dựa theo yêu cầu của khách mà làm?
Nhìn thấy người tới, ông chủ nhẹ nhàng thở ra:
Giang đại, ngài đã tới.
Giang Tu Nhân mặc đồng phục cảnh sát nhìn hai khuôn mặt của Lâm Miểu cùng Thành Thành, anh đi đến bên người Lâm Miểu, xoa xoa tóc Lâm Miểu, cười híp mắt nói:
Miểu Miểu, tóc của em vẫn là nghe theo ý kiến của thợ cắt tóc a, ý kiến của bọn họ chuyên nghiệp hơn chúng ta.
Thành Thành và Lâm Miểu giờ mới hiểu được, Lâm Miểu bị tên khốn này theo dõi.
Lâm Miểu nắm chặt nắm tay:
Anh đừng quá đáng!
Giang Tu Nhân lại ấn Lâm Miểu lên trên mặt ghế:
Ngoan, anh đã nói rồi hôm nay anh bận bịu nhiều việc. Em nên nghe lời. Thành Thành cũng thế, để tóc thế này đẹp hơn.
Lâm Miểu cùng Thành Thành cùng nhau há to miệng.
Giang Tu Nhân nhìn điện thoại trên tay, xoa xoa tóc Lâm Miểu:
Anh lập tức phải đi, buổi tối hai người các em trực tiếp đến quán ăn, dù sao Miểu Miểu của anh thích rùa đen nhất mà.
Thành Thành cùng Lâm Miểu:
Rùa đen?
Giang Tu Nhân vừa đi vừa nói chuyện:
Xe của Miểu Miểu không phải rùa đen thì là gì?
Thành Thành cùng Lâm Miểu:
. . . . . .
Trong salon, mọi người nhìn Lâm Miểu, xì xào bàn tán. Có người biết Giang Tu Nhân, các cô ghen ghét Lâm Miểu, đều bĩu miệng, hoặc là hâm mộ mà nhìn Lâm Miểu.
Nhìn Thành Thành cùng Lâm Miểu trên người mặc nguyên bộ Christian Dior, không ai ngu xuẩn mà cho rằng đây là hàng nhái.
Có ít người cẩn thận thảo luận, Giang Tu Nhân là anh tài thấy rõ. Về gia thế còn là nhị công tử của trưởng quan hành chính cao nhất tỉnh, năng lực cùng tướng mạo đều xuất sắc.
Trình độ bà tám của dân chúng tỉnh Nghiễm Nam vô cùng cao siêu, khả năng đào móc chuyện riêng tư vô cùng nhạy bén, càng nói càng say sưa.
Lâm Miểu dùng tiếng Anh nói với Thành Thành:
Nếu không chúng ta đến quán ăn rồi đi cắt tóc vậy?
Thành Thành cũng dùng tiếng Anh trả lời:
Sợ là tên khốn kia lại theo dõi.
Lâm Miểu nghe Thành Thành nói tiếng Anh lại sử dụng Trung văn nói ra chữ khốn kia, cười ha ha, Thành Thành cũng nở nụ cười.
Nhìn hai người không vượt qua 20 tuổi này, nói tiếng Anh thành thạo, khi nói chuyện với nhau không coi ai ra gì có thể thỉnh thoảng nghe được bọn họ nói mấy chữ như ‘biến thái’, ‘khốn’ bằng tiếng Trung.
Những cô gái kia càng thêm ghen ghét, rất nhiều con mắt nhìn Lâm Miểu cùng Thành Thành đều phun ra lửa.
Trong lúc các cô rời khỏi salon, các cô gái bắt đầu tụm lại bà tám.
Hiện tại mấy cô gái trẻ thật quá sức chịu đựng a, nguyên một đám hồ ly tinh, nhìn thấy người đàn ông như vậy đương nhiên là không buông tha rồi.
Cô không thấy sao? Trên người các cô ta mặc, dùng đều là Christian Dior, đừng nói với mình là giả, cũng đừng nói cho mình biết là do cô ta tự mua a.
Cậu ghen tức a? Không nghe thấy các cô ta nói tiếng Anh còn chuẩn hơn tiếng phổ thông của cậu à, cậu đúng là điển hình không ăn được nho thì nói nho chua.
Tôi thấy quan hệ giữa cô gái xinh đẹp kia cùng cô gái tóc ngắn kia hình như rất không tầm thường nha? Cô nói xem, các cô ấy có phải là Lala hay không?
(ôi tôi nhầm: lala hình như là lesbian thì phải)
Cô điên rồi, Giang đại là người nào? Cô không thấy anh ta đối xử với cô gái tóc ngắn kia cũng rất được sao?
Thế nào, không cho phép Giang đại yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?
Giang đại thật anh tuấn, đặc biệt lúc mặc đồng phục cảnh sát, nếu cho mình cùng anh ấy trải qua một đêm, giảm thọ mười năm mình cũng chịu.
Tất cả mọi người đều bật cười.
Lâm Miểu lái xe mang theo Thành Thành đến Bắc Cương, hai người vọt tới văn phong của Kế Lương. Nhìn thấy hai người, Kế Lương chạy nhanh đến đóng cửa lại:
Tôi nói hai bà nội ơi, các cô có thể chừa cho tôi một chút mặt mũi được hay không?
Lâm Miểu nghênh ngang ngồi ở trên ghế của Kế Lương, học bộ dạng của Kế Lương mà nói với Thành Thành:
Thư ký Thành, đem hai chén trà đến.
Thành Thành nhảy lên trên mặt bàn, nhấc cái cằm của Lâm Miểu lên:
Kế tổng, hay là ngài ăn tôi trước đi!
Kế Lương nhìn Lâm Miểu, cưng chiều mà lắc đầu.
Miểu Miểu, sao hôm nay chú lại phát hiện con thay đổi, trở nên giống như quả xanh đã chín mọng? Thành Thành, cháu không có phát hiện sao? Hôm nay hình như Miểu Miểu đặc biệt xinh đẹp.
Mặt Lâm Miểu ‘xoạt’ một cái, trắng bệch, cũng may Kế Lương không nhìn mặt Lâm Miểu, Thành Thành nhìn Lâm Miểu trừng trừng, chạy đến trước mặt Kế Lương, nắm mặt Kế Lương:
Kế Lương, ánh mắt của chú thực độc, tối hôm qua Lâm Miểu đã gả cho tôi rồi.
Kế Lương cố ý mở to hai mắt:
Cái gì? Chẳng lẽ không phải Miểu Miểu của chúng tôi cưới cháu sao?
Ba người vui sướng nở nụ cười.
Kế Lương quan tâm hỏi:
Thành Thành, chuyện trường học cháu yên tâm, chú đã sai người đi làm rồi.
Tim Lâm Miểu đập rộn lên, Thành Thành cười nói:
Cám ơn chú Kế, không cần, chuyện trường học đã giải quyết.
Phải không? Vậy là tốt rồi, từ nay về sau đừng xúc động như vậy, kết quả người chịu thiệt vẫn là mình.
Lâm Miểu kéo cánh tay Kế Lương:
Chú Kế, chú giúp con và Thành Thành tìm công việc trong kỳ nghỉ hè, được không?
Lâm Miểu làm nũng nói.
Hai người các cô cùng một chỗ? Chú đây không dám tìm đâu, không phải là hãm hại người khác sao? Lương tâm của chú rất lớn đó.
Thành Thành cùng Lâm Miểu liếc nhìn nhau, đồng thời khởi xướng véo đánh Kế Lương một hồi.
Đến quán ăn, lúc Thành Thành xuống xe liền nói với Lâm Miểu:
Xem ra tên khốn này nói cũng có phần đúng, cái xe của cậu không phải là rùa đen sao?
Lâm Miểu nhìn Thành Thành, xông lại, đuổi theo Thành Thành đánh một hồi. Thành Thành xông vào quán ăn, trong đại sảnh quán ăn có vài đôi nam nữ đang ngồi, thoạt nhìn cũng có thể cho thấy cái gọi là ‘tinh anh xã hội’.
Hai người không quan tâm, tiếp tục đùa giỡn, Lâm Miểu quơ lấy bình phun nước bên cạnh chậu hoa mà phun nước vào Thành Thành, Thành Thành cũng cầm lấy cái khác, hai người cứ như vậy phun nhau.
Mọi người há to mồm, nhìn hai cô gái trẻ tuổi mới lớn này. Bà chủ Đoạn Di không tỏ vẻ gì chỉ chăm chú nhìn hai người.
Những người phục vụ kia nhìn những đóa hoa lan quý giá bất cứ lúc nào đều có thể bị đụng rơi xuống đất, mặt mỗi người đều xanh mét, kinh sợ nói với Đoạn Di:
Chị Di. . . . . .
Đoạn Di mặt lạnh nhìn hai người nói:
Tôi không trông nom được.
‘Rầm’ một tiếng, không ngoài ý muốn, Lâm Miểu đụng ngã chậu hoa, Lâm Miểu không thèm để ý chút nào giẫm lên, mặt của mọi người đều đầy hắc tuyến, ai cũng biết hoa lan này rất có giá trị.
Lâm Miểu nhìn thấy Thành Thành đứng yên tại chỗ, cao hứng lại phun nước vào mặt Thành Thành:
Trốn à, mình xem cậu còn trốn nữa không?
Lâm Miểu bị kéo lại.
Sao? Còn chưa quậy đủ à?