• 256

Chương 62: Con đường tình yêu


Số từ: 2494
Edit: thanhhuyen00
Beta: myumyu612 + heoburin87 + Vân Thất Nhi
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Miểu mang theo tiểu Hổ đi dạo loạn tại trong siêu thị lớn nhất, cao cấp nhất tỉnh Nghiễm Nam, tiểu Hổ lái xe hơi vào siêu thị, bảo vệ muốn đến ngăn cản, quản lí ngăn lại hắn:
người nhà Giang tổng tài.
Lâm Miểu mang theo tiểu Hổ đi vào cửa hàng CD, nhìn thấy tiểu Hổ, những phục vụ tiểu thư kia đều cực kỳ cao hứng, cái tiểu nam hài xinh đẹp này cũng mặc CD thời trang trẻ em, xe hơi của hắn thì càng hấp dẫn con mắt mọi người.
Một nữ nhân luôn chằm chằm vào Lâm Miểu, điều này làm cho Lâm Miểu rất không dễ chịu. Một lát sau, nữ nhân kia dạo bước đến trước mặt Lâm Miểu:
Cô chính là Lâm Miểu? Cũng chả có gì đặc biệt!
Lâm Miểu ngẩng đầu liếc nhìn cô ta, lại cúi đầu xuống, trợ giúp tiểu Hổ cùng mình tuyển quần áo. Tiểu thư xinh đẹp nhất đang ở trong tiệm nói chuyện tiểu Hổ nghe được có người lại đây khiêu khích thím của mình, tức thì tới. Lâm Miểu tranh thủ thời gian kéo hắn qua:
Tiểu Hổ, ngày hôm qua ta nói gì, ngươi đã quên sao?

Tiểu Hổ lắc đầu:
Thím, ta chưa quên. Thím đối cái bà đồng kia nói, Hàn Sơn từng hỏi Thập Đắc: thế gian có báng ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, gạt ta, xử phạt như thế nào? Thập Đắc viết: chính là nhẫn hắn, nhừơng hắn, tùy hắn, tránh hắn, kính hắn, không cần phải để ý đến hắn, lại đợi vài năm, ngươi lại nhìn thấy hắn!

Lâm Miểu cười, vuốt ve đầu tiểu Hổ:
Tiểu Hổ của ta thật ngoan!

Mọi người đều nhìn nữ nhân này. Trong tiệm người đến đi qua đều là khách quen, nữ nhân này chỉ gần đây mới đến, thật sự không tốt.
Nữ nhân bĩu môi:
Không phải là nhiều đọc một vài sách nát sao? ! Thật đúng là cho mình có bao nhiêu có thể? !
Lâm Miểu nhìn cô ta, vẫn là không có lên tiếng. Cầm lấy vài túi lớn quần áo vừa mua đặt ở trên xe hơi tiểu Hổ, tiểu Hổ lên xe, trầm thấp mắng một tiếng:
Bà đồng!
Mới đem xe khai ra đi.
Nữ nhân kia muốn xông qua ngăn lại tiểu Hổ, không cho hắn đi, Lâm Miểu giữ chặt cô ta:
Tiểu thư, tiểu Hổ tuy mắng cô, chính là chuyện có nguyên nhân, chúng ta huề nhau.

Nữ nhân kia gạt tay Lâm Miểu ra:
Cô cho rằng cô là ai? ! Dựa vào cái gì huề nhau? !

Một giọng nam dễ nghe truyền đến:
Chung Thấm, mau xin lỗi!

Chung Thấm như thay đổi một người, lập tức biến thành Bảo Bảo ôn nhu, cô ta chạy tới ôm cánh tay người tới:
A Cương, nữ nhân này dung túng con của cô ta mắng em, anh phải giúp em giáo huấn cô ta!

Triệu Cương chán ghét gạt bỏ tay Chung Thấm ra, cau mày, thanh âm vẫn bằng phẳng lại kiên định:
Chung Thấm, anh đã nói rồi, xin lỗi! Em biết tính tình anh. Em bây giờ chỉ có hai lựa chọn, xin lỗi hoặc là anh đi!

Nhìn thấy vị hôn phu tại trước công chúng không cho mình mặt mũi như thế, Chung Thấm ngang ngược kiêu ngạo đem oán khí đều rơi tại trên người Lâm Miểu:
Em không xin lỗi! Ba ba của cô ta chẳng qua là thư ký của Giang bá bá! Cô ta không xứng!

Lâm Miểu nhìn thấy Triệu Cương đã cực kỳ tức giận, cô cười híp mắt kéo cánh tay Triệu Cương qua:
Triệu Cương, em có chút khát, theo giúp em đến quán cà phê ngồi một chút.
Triệu Cương chằm chằm vào mặt Lâm Miểu, Lâm Miểu nhìn hắn, nháy mắt đối với hắn, ý bảo hắn không cần phải đem sự tình làm cho lớn. Triệu Cương nhịn nhẫn, đi theo Lâm Miểu . Lưu lại Chung Thấm ngây ra như phỗng, hai người đều không nhìn lại Chung Thấm.
Nhìn xe hơi tiểu Hổ phía trước, Triệu Cương cười nói:
Tiểu Hổ thật thích em, cái tiểu bại hoại này cùng chú hắn đồng dạng, tương đương rắm thúi. Không nghĩ tới hắn nghe lời em.

Lâm Miểu bật cười, nghe ta ? Tức thì nói với Triệu Cương chuyện đã xảy ra vì sao mua cái này chiếc xe hơi cho tiểu Hổ. Triệu Cương cười ha ha, bị Lâm Miểu một hồi hảo đánh. Tiểu Hổ từ trong xe của hắn duỗi đầu ra:
Chú, ta muốn nói cho Giang Tu Nhân, chú muốn truy vợ của hắn.

Triệu Cương hóa đá.
Lâm Miểu buồn cười lôi Triệu Cương đi:
Đừng nghe hắn , hắn cứ như vậy.

Nhìn Triệu Cương có chút tiều tụy, Lâm Miểu pha cà phê cho hắn:
Triệu Cương, đừng hồ đồ. Cô ta đối với anh rất quan trọng.
Triệu Cương nhìn Lâm Miểu, trong nội tâm mềm nhũn, Lâm Miểu đối với chính mình, vẫn không thay đổi. Hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, che dấu con mắt đỏ lên.
Lâm Miểu cũng nhìn thấy, cô ngồi lặng yên.

Kỳ thật em cảm thấy được như vậy ngược lại khá tốt, ít nhất tâm tư của cô ấy anh không cần đoán. Người cô ấy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cô ấy có cái gì thì nói cái đó, anh chậm rãi chỉ bảo là được. Dùng bản lãnh của anh, thu thập cô ấy chỉ là việc nhỏ.
Lâm Miểu an ủi.
Triệu Cương gật gật đầu:
Anh chưa thấy qua cô ấy ‘ làm ’ nữ nhân như vậy, phàm là nữ nhân ở bên cạnh anh cô ấy đi tìm một lần, bị anh hung hăng thu thập một lần, mới tính là đàng hoàng. Không nghĩ tới, cô ấy lại tìm em.

Lâm Miểu lắc đầu:
Triệu Cương, đừng trách em nói chuyện thẳng, dùng Chung Thấm kia bọ chó lớn đầu nếu như không có người chỉ điểm cô ấy, cô ấy không có khả năng biết rõ quan hệ của em cùng anh. Hơn nữa rõ ràng không phải nữ nhân, bởi vì nữ nhân của anh em chỉ biết Cù Hà, em không cho rằng cô ấy biết làm chuyện này. Như vậy chính là nam nhân, nam nhân không muốn thấy Triệu gia sống khá giả. Chung Thấm nói mỗi một câu em cũng không như là theo góc độ nữ nhân, Triệu Cương, anh phải cẩn thận.

Triệu Cương vuốt trán của mình:
Hiện tại có đồn đãi sư trưởng muốn động liền động, rất có thể là anh tiếp nhận vị trí của hắn.

Lâm Miểu càng sốt ruột:
Triệu Cương, lúc này anh có thể ngàn vạn đừng hồ đồ, quay đầu lại nói với cô ấy cho tốt. Đi như vậy, bốn người chúng ta đến trong sư đoàn anh đi chơi một lần, tiểu Hổ còn chưa có nhìn thấy đại pháo chính thức.

Triệu Cương khắc chế chính mình, gật gật đầu:
Lâm Miểu, cám ơn em. Bây giờ nhìn thấy em cùng Giang Tu Nhân yêu nhau như thế, anh thực vì em mà cao hứng.

Lâm Miểu cúi đầu xuống:
Em biết rõ, nhưng em đối với yêu mến của anh chưa từng thay đổi. Anh ấy cũng biết, nhưng anh ấy luôn dung túng chuyện em làm.

Không cam lòng không muốn Chung Thấm đi ở phía sau, tiểu Hổ quấn quít lấy Triệu Cương hỏi cái này hỏi cái kia, Giang Tu Nhân buông lỏng Lâm Miểu cũng chầm chậm một đường nhìn kỹ. Nhìn thấy miệng nhỏ Chung Thấm càng vểnh lên càng cao, Lâm Miểu buông Giang Tu Nhân ra, chậm rãi đi đến bên người Chung Thấm:
Chung Thấm, tôi biết rõ cô yêu Triệu Cương. Nếu như cô thật muốn làm vợ của hắn, liền cố gắng hướng thế giới của hắn dựa vào. Đừng cho người ta khiến cho bị thương còn không biết, thật sự cho là mình có thể. Chung Thấm, đừng trách tôi đả kích cô, tâm tư của cô tại trong mắt những người chúng ta này thật đúng là xem chưa đủ .

Chung Thấm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ lên:
Cô! Cô cho rằng cô là ai nha? !

Lâm Miểu thấp giọng nói:
Nếu như cô không muốn đem Triệu Cương đẩy xa hơn, hãy nghe tôi. Chung Thấm, tôi hoàn toàn biết rõ cô nghĩ cái gì. Cô vô cùng yêu Triệu Cương, chính là hiển nhiên, Triệu Cương không phải cô có thể bắt lấy . Cô thập phần hiểu rõ hoặc là có người có mục đích là nhắc nhở cô, hôn nhân các người là thực chất, cho nên cô cảm thấy bàng hoàng.

Chung Thấm không cách nào tin mà nhìn xem cái người này tuổi so với chính mình còn nhỏ, lại là nữ tử thông minh. Cô trừng lớn hai mắt:
Lâm Miểu, cô, làm sao cô. . . . . .

Lâm Miểu dừng lại, hai tay cầm hai cánh tay cô ấy, nhìn con mắt Chung Thấm:
Chung Thấm, tôi so với bất luận kẻ nào đều hi vọng cô có thể đi vào trong lòng Triệu Cương. Chắc hẳn cô cũng biết bây giờ là thời kì đặt biệt của Triệu Cương, nếu như hắn có thể thành công, công trạng của hắn trong đó khẳng định có của cô một nửa. Hắn sẽ trở thành kiêu ngạo cho cô.


Miểu Miểu. . . . . .
Tính tình người trong Chung Thấm giờ phút này không ngôn ngữ nào.

Tình yêu không như cô nghĩ giống như cái loại yếu ớt kia, cũng không có như cô nghĩ giống như cái sao kiên cường kia, nếu như tồn tại một lòng yêu quý, yếu ớt cũng có thể trải qua ngăn trở sau trở nên kiên cố. Tại yêu về sau thật yêu, còn có lưu một phần ngọt ngào có thể dùng để nhớ lại, hiểu rõ, loại chuyện tình yêu này, vốn chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện kề bên, không có miễn cưỡng.

Chung Thấm nghe xong lời nói này của Lâm Miểu, gắt gao ôm Lâm Miểu. . . . . .
Tiểu Hổ nhìn thấy, hắn đối Giang Tu Nhân nói:
Giang Tu Nhân, chú thảm, nguyên lai người nam nhân này muốn đuổi theo vợ chú, hiện tại nữ nhân của người nam nhân này cũng muốn truy vợ chú.
Bốn đại nhân đều hóa đá.
Nhìn thấy nhiều đại pháo như vậy, tiểu Hổ chạy vội đi.
Triệu Cương nhìn phía trước:
Giang lão nhị, cám ơn cậu.
Giang Tu Nhân nhún nhún vai, tỏ vẻ tiếp nhận cảm tạ của Triệu Cương:
Lâm Miểu có bằng hữu như cậu vậy tôi cũng vậy thực vì cô ấy cao hứng.
Triệu Cương trừng lớn hai mắt:
Khó trách Lâm Miểu lại yêu cậu, cô ấy thế nào lại là đối thủ của cậu? ! Nguyên lai cậu đã sớm đem tâm đặt ở trong bụng.
Giang Tu Nhân cười ha ha.
Lúc trở về, nhìn thấy biểu lộ tiểu Hổ nghi hoặc, Lâm Miểu vuốt ve đầu của hắn, nhẹ nhàng nói ra:
Sinh mệnh có nhiều bất trắc, luyện học vấn thật giỏi bên người, cử chỉ sáng suốt. Cho nên, tiểu Hổ, trong sách đều có Nhan Như Ngọc, trong sách đều có Hoàng Kim Ốc những lời này là đúng. Ta biết rõ ngươi rất thông minh, cho nên ngươi phải học tập thật giỏi, đừng cô phụ tài trí của mình.
Tiểu Hổ gật gật đầu.
Nhi tử của Tiểu Bạch 100 ngày, dựa theo quy củ của tỉnh Nghiễm Nam, cô cùng Tống Phi Dương mang theo nhi tử ngồi máy bay trở lại Bắc Trữ thị. Tất cả người nhà đều đến sân bay đón bọn họ, nhìn thấy cái tiểu hài tử này, Giang Nam cùng Quý Nhiên lập tức ôm lấy. Tiểu Hổ thất ý toàn bộ ghi ở trên mặt, Lâm Miểu một mực ôm bờ vai của hắn, an ủi hắn:
Tiểu Hổ, ngươi là ca ca, con trưởng, ngươi phải bảo vệ đệ đệ. Đệ đệ còn nhỏ, các ngươi đều là thiên sứ ở trên trời đưa cho Giang gia.

Hạng Nghê nhìn thấy Lâm Miểu bảo hộ nhi tử mình như thế, cô ôn nhu nhìn hai người, mừng thầm sự hòa thuận trong chị em bạn dâu. Bọn người Giang Tu Văn cũng đều nghe thấy được, người người đều ở trong nội tâm may mắn lựa chọn của Giang Tu Nhân, nếu như chọn chính là Ứng Tuyên, dùng tính tình Ứng Tuyên , lúc này nói không chừng lại ra thiêu thân yêu quái.
Lâm Miểu tiếp nhận nhi tử của tiểu Bạch, không đếm xỉa mặt Tống Phi Dương vàng như nến, để cho tiểu Hổ ôm. Lâm Miểu vỗ vỗ bả vai tiểu Hổ:
Sau khi đệ đệ lớn lên, ngươi có thể rắm thúi nói cho hắn biết, ta là ca ca, ta khi còn bé ôm qua ngươi.

Tiểu Hổ toàn thân cứng ngắc:
Được rồi, ta đã ôm qua rồi, bác, đem cái Tiểu Trư này mang đi.

Mọi người:
. . . . . .
Từ đó về sau, Tiểu Trư trở thành nhũ danh nhi tử Tống Phi Dương.
Nhìn thấy xe hơi của tiểu Hổ, tiểu Bạch đối đại tẩu nói:
Miểu Miểu quá sủng con của chị rồi, còn giúp hắn mua xe mắc như vậy, thứ này bây giờ ở kinh thành kia trong nhà quyền quý mới lưu hành.
Hạng Nghê trừng lớn hai mắt:
Ai nói Lâm Miểu mua? Là chị mua được không? !
Tiểu Bạch cười trả lời:
Em nhất định là Miểu Miểu.
Hạng Nghê chán nản.
Tống Phi Dương:
Miểu Miểu, buổi sáng hôm nay a Nhân đưa bọn tôi đến sân bay , tôi phỏng chừng hắn còn muốn ngốc một hồi, cô có thể theo máy bay bọn tôi trở về.

Lâm Miểu nhìn tiểu Hổ:
Có muốn là đến kinh thành đi chơi?

Tiểu Hổ mãnh liệt gật đầu.
Lâm Miểu trừng mắt hắn:
Vậy còn chờ cái gì? ! Mau đi học.
Ủ rũ tiểu Hổ ngoan ngoãn đi làm bài tập, Giang Tu Văn cùng Hạng Nghê không hiền hậu mà chê cười con của mình bị Lâm Miểu ép tới gắt gao .
Hạng Nghê lấy ra phương pháp buổi sáng hôm đó ghi hình cho tiểu Bạch xem, không có ngoài ý muốn , tiểu Bạch mừng rỡ đến thắt eo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dùng Hết Đời Để Yêu.