Chương 28:
-
Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học
- Kim Kinh Nam
- 2579 chữ
- 2020-05-09 03:59:26
Số từ: 2572
Editor: Queenie_Sk
Nguồn: facbook queenie.ssk
Mộ Hà điềm tĩnh liếc Đàm Mạt một cái, ra hiệu cô tiếp tục.
Đàm Mạt níu chặt góc chăn, cụp mắt: "Tớ gặp lại anh ta ở biệt thự của Hoàng Tông Tường. Anh ta sắp trở thành con rể chính thức của nhà họ Hoàng."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn lại Mộ Hà, trong giọng nói có chút bi thương: "Nực cười không … Khi đó tớ còn cho rằng anh ta rất yêu anh trai tớ."
"Con người ta sống trên đời gặp được rất nhiều người mình yêu thương, cậu nghĩ thoáng chút đi." Ngữ khí lành lạnh, ánh mắt xinh đẹp của Mộ Hà như phủ một tầng sương, có thể gặp được người bất chấp tất cả cùng bạn đến bạc đầu giai lão còn quá ít.
Vừa rồi ở dưới lầu cô tình cờ trông thấy Đàm Mạt và Trình Tuấn chào hỏi nhau đầy xa cách, Mộ Hà trốn ở một góc, không có lên tiếng. Vị bạch mã hoàng tử làm điêu đứng các nữ sinh năm ấy thật ra đã yêu người bạn thân nhất của anh ta, Đàm Hi. Tuy nhiên, chuyện này không có mấy người biết. Sau khi Đàm Hi qua đời, Đàm Mạt nhảy lớp, học bằng lớp của anh trai mình; cũng không lâu sau đó, Trình Tuấn biến mất không còn tăm hơi, tới sau này Đàm Mạt lên đại học, tất cả giống như một giấc mộng.
"Cậu và Lạc Hàm xảy ra chuyện gì?" Bỗng nhiên Mộ Hà chuyển đề tài.
Đàm Mạt nghi hoặc: "Có vấn đề gì không?"
Vẫn chưa có phản ứng? Mộ Hà thật sự không nên đánh giá quá cao chỉ số EQ của Đàm Mạt.
"Hôm kia đi cả đêm không về, cậu muốn làm gì?" Mộ Hà cố ý tới gần Đàm Mạt, tỏ vẻ rất nghiêm túc đánh giá Đàm Mạt, khẽ nhíu mày: "Lại ở cùng với Lạc Hàm hả?"
... Cái gì gọi là "Lại" chứ!
Đàm Mạt nghiêm chỉnh trả lời: "Bởi vì giúp tớ bắt tội phạm mà Lạc Hàm bị cảm, tớ cho rằng mình nên chăm sóc anh ta."
Mộ Hà kéo kéo góc chăn Đàm Mạt đang nắm chặt, giúp cô đắp kín người: "Nếu ngày nào đó tớ về nhà ở rồi sẽ không có cách nào che giấu giúp cậu nữa." Tiếp đó lại chuyển đề tài: "Có đôi khi cậu thật sự rất ngốc."
... Chẳng phải cậu ấy vẫn cho là như thế sao?
Mộ Hà nhìn Đàm Mạt mơ mơ màng màng: "Đang tán gẫu với tớ mà ngủ gật như vậy? Cậu khiến tớ cảm thấy mình thật sự không có mị lực."
Đàm Mạt dùng sức lắc lắc đầu, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng.
Mộ Hà cười cười, giúp Đàm Mạt đắp kín mền: "Đừng lo lắng, trước khi cậu bị người ta bán, tớ sẽ giúp cậu tìm ra người mua tốt nhất."
Ở trong bệnh viện lo lắng cho cậu như vậy, bỏ một vị trí cao như vậy ở Mỹ, quay về Đại học A làm giảng viên; trên lớp còn đặc biệt ‘Chăm sóc’ cậu; tìm một nhân viên không có tay nghề như cậu tới dạy thay; nhiều lần chứa chấp cậu trong nhà. Mạt Nhi à! Có đôi khi cậu ngốc quá đi mất... Nhưng, không phải bất kỳ người nào cũng có thể cướp cậu đi, cho dù không có ai giao trọng trách đó, tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Gió thổi vù vù, bên ngoài bão tuyết càng lúc càng lớn.
Ánh trăng bị bão tuyết che mất dung nhan kiều diễm, Mộ Hà giữ chặt áo lông trên người, ngay lối rẽ ở cầu thang chợt lóe lên bóng dáng cao gầy. Cô ta nheo mắt, nhếch miệng cười, rồi quay về phòng.
Sáng sớm, Mộ Hà gọi Trương Mỹ Bối ngủ như lợn chết thức dậy, tiếp đó hai người đi tìm Đàm Mạt. Đàm Mạt vẫn thường ngủ không sâu giấc, hôm nay lại thức dậy khá trễ, có lẽ do hôm qua trượt tuyết nên còn mệt. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, ba người cùng nhau xuống tầng trệt khách sạn ăn điểm tâm.
Vừa hay gặp được Đại Dũng và A Duệ, nhưng không thấy Bội Bội và Tiểu Huân.
Nhìn bão tuyết lớn ngoài cửa sổ, mọi người đều biết đừng nói trượt tuyết, hôm nay ngay cả xuống núi cũng không xuống được.
Đúng lúc này, Tiểu Huân từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt lo lắng.
"Bội Bội đâu? Cậu ấy còn chưa thức dậy sao?" Đại Dũng không thấy bóng dáng của bạn gái, liền muốn chạy lên lầu tìm.
Tiểu Huân thở dốc, giọng nói run rẩy: "Không thấy Bội Bội! Sáng sớm tôi thức dậy đã không trông thấy cậu ấy!
"Sao lại như thế? Đừng gấp Tiểu Huân, từ từ kể." A Duệ đưa qua một ly nước, đỡ Tiểu Huân ngồi xuống.
"Tớ cũng không biết, tối hôm qua hai chúng tớ trở về phòng liền ngủ, sáng nay lúc thức dậy đã phát hiện giường của cậu ấy trống không, không thấy ai cả, áo khoác cũng không có. Tuyết lớn như vậy, cậu ấy chạy đi đâu chứ?" Nói tới cuối, giọng của Tiểu Huân dần có tiếng nức nở.
"Gọi điện thoại cho cô ấy chưa?" Đàm Mạt hỏi.
"Rồi, nhưng cậu ấy để điện thoại ở trong phòng, không mang theo ra ngoài." Nói xong Tiểu Huân lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra.
"Có thể cho tôi xem chút không?" Trực giác của Đàm Mạt báo cho cô biết chuyện không đơn giản như vậy.
À, di động phổ biến nhất hiện nay, giá cũng khá cao trong các dòng điện thoại di động, vỏ ngoài còn rất mới, nhưng trên màn hình có vài vết xước. Gia cảnh rất khá, đối với món đồ đắt tiền chẳng quá nâng niu, quan tâm. Nhưng thời nay, mọi người đều có thói quen mang theo di động khi ra ngoài, cô ta chắc chắn không ngoại lệ.
Kiểm tra danh sách cuộc gọi gần đây, chỉ có liên lạc nhiều với Đại Dũng và Tiểu Huân, tin nhắn cũng chỉ liên quan đến tin tức trượt tuyết lần này.
"Chúng ta báo cảnh sát đi, Bội Bội đột nhiên biến mất như vậy, tớ thấy rất sợ." Tay Tiểu Huân run run.
Đại Dũng liếc Tiểu Huân: "Hay là cậu nhìn lầm? Có thể Bội Bội trốn ở trong chăn ngủ hay không? Chúng ta đi lên nhìn lại xem."
Dứt lời, cả nhóm theo Đại Dũng lên lầu.
Đàm Mạt và Mộ Hà đi phía sau, Mộ Hà nhỏ giọng hỏi Đàm Mạt: "Cậu thấy chuyện này thế nào?"
Sắc mặt Đàm Mạt có chút nghiêm túc, lông mi rũ xuống, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh:
Vừa rồi tớ đã xem qua đồng hồ báo thức của cô ấy, có đặt báo thức lúc ba giờ sáng. Thời gian này vô cùng kỳ quái."
"Có phải trước đó bọn họ thuê xe tới đây nên giờ muốn nửa đêm ngồi xe lửa quay về hay không?" Mộ Hà đoán.
"Có lẽ là không, bởi vì không có chuyến xe nào gần với thời gian này." Đàm Mạt tiếp lời: "Hiện giờ chúng ta không thể kết luận cô ấy đang ở trong khách sạn hay là đang ở ngoài khách sạn. Nếu ở ngoài khách sạn …. Thời tiết thế này, tại sao cô ấy lại muốn đi ra ngoài?"
Mọi người đi tới phòng, quả thật không phát hiện bóng dáng của Bội Bội.
Chăn trên giường đã bị kéo lên một nửa, hiển nhiên là lúc ngủ bỗng nhiên thức dậy. Kỳ lạ ở chỗ dép lê vẫn còn đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Đàm Mạt đánh giá ba người còn lại, trầm mặc một lúc, sau đó đề nghị: "Báo cảnh sát đi."
Vì có bão tuyết, bây giờ xe cảnh sát không thể đi lên núi. Vừa vặn ông chủ sân trượt tuyết - Jason cũng có mặt ở khách sạn, anh ta an ủi nhóm sinh viên: "Đừng quá lo lắng, tôi đã yêu cầu các nhân viên công tác tìm người trong khuôn viên khách sạn trước, nếu tìm được sẽ lập tức thông báo cho mọi người."
Đại Dũng bỗng nhiên đứng lên: "Tôi cũng đi tìm!"
Nói xong Tiểu Huân và A Duệ cũng đứng lên.
Đàm Mạt lên tiếng: "Hay là chúng ta cứ chờ ở đây một lát đi. Chúng ta không quen thuộc địa hình khách sạn đi tìm cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì."
Bội Bội không phải là bạn cô, nếu người mất tích là bạn cô, cô sẽ không sốt ruột sao?" Tiểu Huân vẫn rất dịu dàng bỗng nhiên bắt đầu nóng nảy.
Đàm Mạt bình tĩnh nhìn cô ta: "Đương nhiên là có. Nhưng tôi sẽ phân tích tại sao lại không tìm thấy cô ấy, cô ấy sẽ đi đâu. Cô không phát hiện ư, sau khi cô ngủ, cô ta tự mình thức dậy đi ra ngoài đó?"
Tất cả mọi người đều dừng động tác, Đàm Mạt giải thích: "Chăn kéo lên, dép lê vẫn đặt ngay ngắn trên mặt đất, hiển nhiên là cô ấy muốn đợi cô ngủ say. Nếu không phải Bội Bội tự mình muốn đi ra ngoài, tại sao lại phải đổi dép. Cô ấy đã quyết định từ trước, chờ sau khi cô ngủ say mới đi ra ngoài một mình."
Những gì Đàm Mạt nói giống như một liều thuốc an thần, khiến mọi người yên tĩnh lại.
Trương Mỹ Bối ở bên cạnh đi từ sửng sốt này đến sửng sốt khác, tuy rằng cô ta không biết tại sao Đàm Mạt có thể nghĩ tới những điều này; nhưng, một cảm giác đặc biệt từ đáy lòng dâng lên, Đàm Mạt bây giờ và Đàm Mạt có chút mơ mơ màng màng mà bình thường cô ta hay nhìn thấy là khác hẳn hoàn toàn.
"Đàm Mạt nói chuyện có hơi thẳng, mọi người đừng quá để ý." Mộ Hà ở bên cạnh làm giảng hòa.
"Vậy cô nói xem hơn nửa đêm tại sao Bội Bội lại muốn đi ra ngoài?" A Duệ hơi gắt lên.
Đàm Mạt tay chống cằm, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi thật nhiều.
"Tôi không biết." Trả lời thẳng, không vòng vo.
"Hừ, vậy thì đừng ở đó kết luận lung tung." A Duệ nói xong lôi Đại Dũng bỏ đi.
Đàm Mạt nhìn bóng lưng của anh ta, Tiểu Huân đang phân vân không biết có nên đuổi theo A Duệ và Đại Dũng hay không … Cô tiến tới hỏi cô ta: "Mọi người quen biết với nhau như thế nào?
"Tôi và Bội Bội là bạn thân nhiều năm, Đại Dũng và Bội Bội là sau khi học đại học mới bắt đầu quen biết, yêu nhau đã hai năm rồi. A Duệ là bạn của Đại Dũng, về phần hai người bọn họ làm sao quen biết, tôi cũng không biết. Chỉ biết là quan hệ giữa hai người họ vô cùng tốt, hình như là thường xuyên cùng đi chơi bóng rổ."
"À, vậy sao?"
Vóc dáng A Duệ không cao, thân thể cũng không cường tráng như Đại Dũng, quả nhiên thanh niên đều có chung một cảm tình đặc biệt với bóng rổ.
"Điều kiện gia đình của Bội Bội rất tốt?" Đàm Mạt thuận miệng hỏi tiếp.
"Đúng vậy, nhà cậu ấy rất có thế lực." Nói xong Tiểu Huân tỏ vẻ như rất kiêu ngạo, "Con đường tương lai của cậu ấy đã được lót sẵn. Có một người cha tốt đó chính là điểm khác biệt."
"Thế lực đến mức nào?"
Dường như Tiểu Huân cảm giác không nên nói đến đề tài này: "Dù sao bất luận chuyện gì, đều có thể sắp xếp cho Bội Bội. Chuyện gì Bội Bội cũng không cần quan tâm, cậu ấy chỉ cần ngoan ngoãn làm công chúa là tốt rồi."
Tâm tư Đàm Mạt xoay chuyển, nhìn Tiểu Huân rồibắt đầu tán gẫu về chuyện yêu đương của Bội Bội và Đại Dũng, Đàm Mạt: "Tôi cảm giác hình như các cô và A Duệ cũng không phải rất quen thuộc, sao lại quyết định cùng đi trượt tuyết vậy?"
"Cũng không phải không quen, A Duệ là người rất tốt, cũng rất dịu dàng. Đại Dũng nói cậu ấy có người bạn rủ cậu ấy cùng nhau đi trượt tuyết, hỏi cậu ấy có muốn dẫn bạn gái đi cùng hay không, do vậy mới rủ cả tôi và Bội Bội đi cùng.
"Ừm." Những gì muốn hỏi đã xong, Đàm Mạt cầm tay Tiểu Huân, an ủi: "Trước tiên đừng quá lo lắng, nói không chừng đợi lát nữa sẽ có tin tức."
Đại Dũng và A Duệ đi theo Jason cùng nhau trở về, hai nam sinh cúi đầu, hiển nhiên là không có tìm được người.
"Bên trong biệt thự chỗ nào cũng tìm hết rồi, không phát hiện được tung tích của Bội Bội." Jason liếc Đàm Mạt, cô có vẻ không tập trung cho lắm. Anh ta nói với những người khác: "Chúng tôi đã liên lạc với bên cảnh sát, bọn họ nói chờ bão tuyết ngừng sẽ lập tức tới đây.
Những người trẻ tuổi kia vây lại ngồi chung một chỗ, thân là ông chủ Jason cũng ngồi xuống, anh ta ngồi bên cạnh Đàm Mạt, bộ dạng của cô lúc này như đi vào cõi thần tiên, cứ đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Bỗng nhiên Đàm Mạt đứng lên: "Tôi ra ngoài một lát.
Còn chưa chờ Mộ Hà ngăn lại, Jason đã lạnh lùng nói: "Tuyết lớn vẫn còn chưa ngừng, em không thấy sao?"
Nói xong kéo cổ tay cô lại.
Đàm Mạt rất khó chịu, cô nhíu nhíu mày, hất tay của anh ta ra, "Thấy!"
Trương Mỹ Bối kinh ngạc, muội chỉ Mạt Nhi vẫn luôn dịu dàng lại có lúc lớn tiếng và thái độ như vậy.
Jason thu tay lại, "Nếu ngay cả em cũng không thấy, thì phiền phức hơn rồi!" Nói xong dừng một chút, tiếp tục: "Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây, không hi vọng lại xảy ra thêm bất kỳ chuyện gì nữa."
Trong thoáng chốc hình như Đàm Mạt nhìn ra được cảm xúc khác lạ nào đó trên khuôn mặt Trình Tuấn, cô cũng đã nhận ra thái độ của mình có hơi quá đáng, cô khẽ thở dài hạ giọng:
Vậy anh đi cùng tôi!"
Nhìn bóng lưng của Jason và Đàm Mạt, Trương Mỹ Bối ghé vào bên tai Mộ Hà hỏi: "Tại sao Mạt Nhi lại muốn ra ngoài vào lúc này? Bão tuyết đang lớn như vậy!"
Tầm mắt của Mộ Hà vẫn còn dừng trên bóng lưng cao gầy kia, trả lời Trương Mỹ Bối: "Vì tìm manh mối."
Điều Mộ Hà lo lắng không phải Đàm Mạt.
Trình Tuấn, anh là người thông minh cẩn trọng … không nên biểu hiện quá rõ ràng như vậy!