• 46,514

Chương 150: KHOA CẤP CỨU!


Nếu một bác sĩ hay một dược sư chưa đủ trình độ tùy tiện chẩn bệnh chữa bệnh cho người khác thì đó là hành vi vô trách nh8iệm với người bệnh.

Nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp của khoa Y Đại học Thủ đô sớm biết yêu cầu của Tô Hòa sẽ rất n3ghiêm khắc nhưng không ngờ lại nghiêm khắc đến như vậy, còn chưa bắt đầu thực tập mà những sinh viên này đã cẳng thẳng đ9ến mức toát mồ hôi lạnh.


Đi thôi, trong vòng hai tiếng phải hoàn thành lần thực tập chẩn bệnh thứ nhất, nửa tiế6ng còn lại sẽ tiền thành kiểm tra bộ phận và kiểm tra lẫn nhau. Chú ý nắm chắc thời gian. Những bạn không chia tổ thì đi5 cùng tôi, các bạn sẽ tiến hành kiểm tra đánh giá trực tiếp.

Lời khách sáo ấy mà, ai chẳng biết nói chứ?
Tô Hòa làm gì nghe nói khoa Cấp cứu nhiều bệnh nhân đâu, rõ ràng cô nhìn thấy người bệnh của khoa Cấp cứu chen chúc, nhân viên y tế lại có hạn, hoàn toàn không thoát được nên mới nói lời này.
Nhưng Quách Chính Sinh nghe được thì lời khách sáo này biến thành lời chân tình còn thật hơn cả vàng!

Trưởng khoa Quách, chào ông. Tôi là Tô Hòa.

Tô Hòa đặt chứng nhận chuyên gia y học giỏi nhất cả nước tới trước mặt Quách Chính Kỳ.
Quách Chính Kỳ đang mải làm việc, dù nghe được Tô Hòa bước vào nhưng cũng không ngẩng đầu. Dù sao khoa Cấp cứu cũng có tiếng là bộn bề nhiều việc, ông cũng đã đến tuổi về hưu nhưng lại vì không tìm được người nối nghiệp phù hợp nên đành phải tiếp tục cầm đao lên chiến trường. Thậm chí, lúc khoa cấp cứu bận rộn không đủ người ông còn tự mình khám bệnh, phụ trách cân đối công việc của những phòng khác nhau.
Vừa hỏi xong, Quách Chính Kỳ đã cảm thấy mình hỏi hơi thừa, nếu không có chuyện thì sao Tô Hòa lại mặc áo blouse tới bệnh viên Nhân dân số một Thủ đô chứ?
Nhanh chóng liệt kê những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, Quách Chính Kỳ thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là chuyện gì có thể kinh động được vị chuyên gia y học giỏi nhất cả nước này nên đành phải nhìn Tô Hòa chăm chú, đợi cô trả lời.
Tô Hòa bỏ khẩu trang xuống, cười giải thích:
Trưởng khoa Quách, tôi tới mượn bệnh nhân của ông làm ví dụ để dạy học thực hành. Tôi dạy học ở Đại học Thủ đô, bây giờ dẫn sinh viên tới bệnh viện Nhân dân số một tiến hành thực tập. Bên Viện trưởng đã mở đèn xanh rồi nên tôi đã phân các sinh viên tới các khoa khác nhau. Nghe nói khoa Cấp cứu có nhiều bệnh nhân nhất nên tôi dẫn sinh viên tới đây hỗ trợ. Trưởng khoa Quách không ngại chứ…

Tô Hòa đứng ở hành lang nhìn xung quanh tìm phòng làm việc của Trưởng khoa Cấp cứu. Để sinh viên ở bên ngoài, cô gõ cửa phòng làm việc.
Trưởng khoa Cấp cứu là một người hơn sáu mươi tuổi, tóc đã hai màu trắng đen, trên mũi có một chiếc kính lão màu nâu. Ông đang ngồi bên bàn làm việc xử lý các ca bệnh.
Tô Hòa nhìn bảng tên trên bàn, trưởng khoa cấp cứu này họ Quách, tên đầy đủ là Quách Chính Kỳ.
Tô Hòa mặc áo blouse vào, buộc tóc thành một búi nhỏ ở sau gáy bằng dây buộc, sau đó đeo khẩu trang, dẫn mấy sinh viên lạc đàn kia đi về phía khoa cấp cứu.
Lúc này, trâm cài ngực đại diện cho thân phận chuyên gia y học giỏi nhất nước được Tô Hòa cài trước ngực. Đây chính là giấy thông hành ở bệnh viên Nhân dân số một Thủ đô của cô. Có nó thì cô muốn dẫn sinh viên tới khoa nào cũng sẽ không có ai chặn đường.
Một nhóm người mặc áo blouse rồng rắn lên mây đi vào khoa Cấp cứu lập tức thu hút không ít ánh nhìn của bác sĩ và bệnh nhân.
Nghe Tô Hòa giới thiệu, Quách Chính Kỳ cảm thấy tên này hơi quen tai. Lúc này mới quay lại nhìn thoáng qua giấy chứng nhận mà Tô Hòa đặt trước mặt ông.
Vừa nhìn tay cầm bút của Quách Chính Kỳ run một cái, vạch một đường mực dài một đường khoảng mười cm lên bệnh án.

Chuyên gia y học giỏi nhất?

Bỗng nhiên Quách Chính Kỳ lập tức hiểu rõ vì sao cái tên này lại quen tai rồi!
Người này chính là vị chuyên gia y học giỏi nhất nước mới nhậm chức gây chấn động thủ đô và toàn bộ giới y học đây mà!
Quách Chính Kỳ không còn dám khinh thường nữa, ông nhanh chóng đứng dậy, muốn vươn tay ra bắt. Nhưng nhớ ra nhiệt độ trong phòng làm việc thấp, mà ông lại ngồi bên bàn làm việc trong khoảng thời gian dài nên tay sẽ lạnh buốt nên lại rụt tay về, nở nụ cười lúng túng hỏi Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, cô tới khoa Cấp cứu có chuyện gì sao?


Chuyên gia Tô thật có lòng. Bệnh nhân khoa Cấp cứu thật sự rất nhiều, hơn nữa bởi vì tình huống tiếp nhận và khám bệnh khác nhau nên cũng có yêu cầu lớn đối với bác sĩ. Cô không biết đấy thôi, đã hơn hai mươi mấy tiếng mà bác sĩ chính chưa không được nghỉ ngơi chợp mắt lần nào, toàn bộ đều lên dây cót tinh thần nhờ vào trà đặc. Cô có thể dẫn sinh viên tới đây hỗ trợ thì đúng là may mắn của khoa cấp cứu chúng tôi. Cô đi với tôi, bây giờ tôi sẽ mở phòng chuyên khám bệnh cho cô!


Có một vị chuyên gia y học giỏi nhất bằng lòng tới khoa Cấp cứu thì tất nhiên là cầu còn chẳng được. Đây quả thực như bánh kẹp thịt cỡ lớn từ trên trời rơi xuống, đúng lúc rơi trúng đầu ông!

Quách Chính Kỳ tự mình dẫn người đến mở phòng chuyên gia khám bệnh, lại để y tá dẫn bớt bệnh nhân từ cách phòng khám bệnh của các bác sĩ khác tới đây để cho Tô Hòa và những sinh viên kia khám bệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.