• 46,596

Chương 160: THAY TRỜI HÀNH ĐẠO


Tần Nguyên biết cảnh vệ Ngô Khắc xuyên tạc ý của mình, nhưng anh cũng không định giải thích với Ngô Khắc. Hai người đều từng tham gia quân đội, biế8t cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Cho dù có nghi hoặc lớn thế nào đi nữa thì cũng không được truy cứu đến cùng, chỉ thăm dò để biết sơ sơ3 là được rồi.

Tô Hòa dùng bí thuật mời
Thiên địa thần linh
đến minh giám thị phi nhân quả, tất cả những điều này đều được thành lập trên9 sự tin tưởng của cô đối với Hàn Tấn.
Số mệnh chính là chỗ dựa vững chắc của cô lúc này, cô có ngốc đâu mà đi ngược lại với số mệnh. Làm vậy có gì khác gì tự sát đâu?
Hơn nữa, nếu số mệnh của Hàn Tấn thật sự như vậy thì dù Tô Hòa có mời được thiên địa thần linh minh giám, cũng không thể kéo dài mệnh cho Hàn Tấn. Nói cho cùng, Hàn Tấn có thể qua được cánh cửa sinh tử này, điểm mấu chốt vẫn là mệnh ông còn chưa tận. Tô Hòa chỉ cảnh tỉnh thiên địa trong lúc thiên địa không thể giám sát chu đáo tất cả mọi mặt mà thôi!
Nói đùa, Tô Hòa nào dám nhận lấy cái mũ
nghịch mệnh
này chứ!
Số mệnh con người là do trời định, hiện giờ cô đã bị bắt phải leo lên con thuyền hải tặc
ý của trời đất
, nào dám làm trái lại ý trời?
Hạ Thuần Phong nhíu mày, ngón tay vẫn chưa rời khỏi cổ tay Hàn Tấn. Ông không thể tin được, rõ ràng thiên nhân ngũ suy đã xuất hiện, nhưng sao Tô Hòa chỉ đi ra ngoài một lát mà Hàn Tấn đã có chuyển biến tốt đẹp rồi?
Chẳng lẽ Tô Hòa này là con gái ruột của ông trời à?
Tuy cô là người mời
Thiên địa thần linh
đến minh giám, nhưng vì Hàn Tấn là người bị hại, nên Tô Hò6a đã đứng ở trên con thuyền của Hàn Tấn. Nếu hậu quả của chuyện này thật sự bị tính hết lên Hàn Tấn thì không chỉ có Hàn Tấn phải chết mà Tô Hòa c5ũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của
Thiên địa thần linh
, bị suy yếu một thời gian ngắn là chuyện khó mà tránh được.
Ngược lại, nếu hành vi của Tô Hòa thuộc vào phạm trù
thành lập tư tưởng vì trời đất
, thì Tô Hòa còn sẽ nhận được sự ưu ái của đất trời. Chính là chiếc lệnh bài vàng chói, lấp lánh đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Tô Hòa.
Sau khi nói xong những lời này, Hạ Thuần Phong còn chắp tay thi lễ với Tô Hòa:
Thuật nghịch mệnh này của chuyên gia Tô quả thực khiến tôi mở mang tầm mắt!

Tô Hòa nghe Hạ Thuần Phong vừa nói đã đội cho cô cái mũ
nghịch mệnh
thì sợ đến mức xua tay liên tục. Cô vội vàng giải thích:
Cháu nào biết thuật nghịch mệnh gì đâu. Chẳng qua trong khoa Chúc do của Đông y có một vài phương pháp lạ, trùng hợp là cháu lại biết nên mới thử dùng với Hàn lão, không ngờ lại có hiệu quả. Hạ lão đừng chê cười cái tài nghệ vớ vẩn này của cháu!

Danh tiếng của
Thay trời hành đạo
nói thì rất vẻ vang, nó chẳng khác gì đại thần khâm sai do trên trời phái xuống. Nhưng Tô Hòa lại hiểu rõ, chỉ vì hành động của cô hợp với ý trời, nên được ông trời chọn làm người làm công mà thôi.

Về phòng bệnh xem Hàn lão đi, có lẽ ông ấy đã tỉnh rồi.

Tô Hòa đi tới trước giường bệnh của Hàn Tấn, mỉm cười hỏi:
Hàn lão, bác còn nhận ra cháu là ai chứ?

Hàn Tấn yếu ớt mở mắt ra, híp mắt nhìn Tô Hòa một lúc lâu cuối cùng cũng nhận ra được. Ông muốn nói chuyện nhưng vì trên mũi vẫn còn đeo bình dưỡng khí, nên âm thanh vốn đã yếu kia càng không thể truyền ra được.
Tô Hòa cảm nhận được luồng sức mạnh tràn trề trong cơ thể thì cười khổ. Sự xuất hiện của chiếc lệnh bài
Thay trời hành đạo
này thật sự là một điều ngoài ý muốn, nhưng vẫn chưa hẳn là điều đáng mừng rỡ.
Có lệnh bài của
Thay trời hành đạo
, sau này nếu cô muốn biểu dương chính nghĩa thì tất nhiên sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều, chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng nếu cô làm việc gì đó trái với ý trời, sợ là có trốn đi bất cứ đâu cũng vẫn bị sét đánh.
Hạ Thuần Phong xem đi xem lại mạch đập của Hàn Tấn. Xem chừng năm sáu phút, cuối cùng ông cũng đứng dậy, trong giọng nói mang theo chút run rẩy.

Người bệnh có vẻ không sao rồi, hiện tượng gan suy kiệt đã ngừng, mạch đập cũng đã ổn định trở lại, sau này chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận hai ba tháng thì muốn khôi phục trạng thái như trước cũng không phải chuyện khó.

Thay trời hành đạo!
Bốn chữ trên lệnh bài trực tiếp tuyên bố trách nhiệm và sứ mệnh của Tô Hòa.
Tô Hòa nhìn lướt qua những thứ trên bàn, cống phẩm đã bị cảnh vệ Ngô Khắc và Tần Nguyên dọn đi rồi, chỉ còn lại mỗi chiếc khăn trải bàn đỏ thẫm và mấy lá bùa được phủ kín những nét chữ huyền ảo.
Tô Hòa nhấc tấm vải đỏ lên, gấp nó nhỏ như một quyển sách. Sau đó cô vỗ mạnh lên trên, đan hỏa trong cơ thể tỏa ra bốn phía, tấm vải đỏ bị đốt thành tro bụi trong ánh mắt kinh hoàng của Tần Nguyên và Ngô Khắc.
Tần Nguyên và Ngô Khắc không nhìn thấy một tia sáng màu đỏ mà mắt thường không thể nhìn ra bắn thẳng vào cổ tay Tô Hòa, biến thành một sợi dây tơ hồng quấn quanh khoảng bốn vòng trên cổ tay cô, kích cỡ lớn nhỏ rất vừa vặn.
Tô Hòa vén tay áo lên nhìn, cuối cùng khóe môi cũng mỉm cười. Trên sợi dây tơ hồng đó có tơ vàng quấn quanh, nhìn là biết đồ cao cấp. Quan trọng nhất là sau khi sợi dây tơ hồng này được hiến tế thiên địa thần linh sẽ trở thành pháp khí có linh tính. Tuy rằng hiện giờ còn chưa biết nó có điểm thần kỳ nào, nhưng cô tin rằng chỉ cần tập luyện mấy lần là có thể khám phá hết ra tất cả công hiệu của nó.
Quay trở về phòng bệnh, đám chuyên gia y học đang thay phiên nhau bắt mạch cho Hàn Tấn.
Hạ Thuần Phong nghe thấy có tiếng động ở cửa thì nghiêng đầu qua nhìn theo bản năng. Sau đó ông thấy Tô Hòa mang theo nụ cười nhẹ trên mặt, hơi nhíu mày nhìn ông, ánh mắt đó như đang hỏi:
Bệnh nhân còn vấn đề gì không?

Tô Hòa tự mình giơ tay rút các loại dụng cụ trên người Hàn Tấn ra, cô mượn sự che lấp của túi áo mà lấy một viên đan dược ra, đưa đến bên môi Hàn Tấn:
Hàn lão, cơ thể bác không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là được. Nếu bác nóng ruột, cháu có thể kê cho bác mấy viên thuốc, để bác mau chóng khôi phục tinh thần. Nhưng mà với tuổi tác bây giờ của bác, cơ thể kém cũng là chuyện bình thường, sau này làm việc cũng phải lượng sức hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.