Chương 178: Tôi nguyện làm gió xuân
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1471 chữ
- 2021-12-31 05:40:56
Tô Hòa và Tần Nguyên đang định rời khỏi trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, trở về thủ đô thì lãnh đạo nhà trường đã 8giành nói trước:
Giáo sư Tô, cô thật sự không định cân nhắc đến trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng sao?
Ý3 tưởng của cô cực kỳ có giá trị, nếu có thể thực hiện thì sức mạnh tổng hợp của nước ta chắc chắn sẽ tăng mạnh! Hơn nữa, chắc9 hẳn cô cũng biết sự kiện 226, nếu nước ta có thứ vũ khí cao cấp, tinh vi, tiên tiến thì nước ngoài nào dám xâm phạm? Chiến s6ĩ bảo vệ vùng trời Tổ quốc sao có thể hy sinh như vậy?
Chuyên gia Tô, tôi muốn nói chuyện yêu đương với cô...
May là anh không nói câu này ra, bằng không sự sáng suốt nửa đời của anh coi như mất sạch!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Tô Hòa lên tiếng trước:
Nếu ngài thật sự chuẩn bị thành lập khoa Kỹ thuật quân sự thì hãy mau chóng kêu gọi nhân tài trong ngành này đi. Khả năng của tôi có hạn, mà loại vũ khí có ý nghĩa quan trọng và có tính đột phá như vậy cần phải có sự chung tay góp sức của rất nhiều người.
Vành tai Tần Nguyên đỏ lên, giọng nói hơi mất tự nhiên:
Ừm, được, tôi tôn trọng quyết định của cô!
Tần Nguyên nói xong liền đưa tay lau mồ hôi, thầm thở hắt ra một hơi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cho dù nó lật qua lộn lại, cô vẫn sừng sững bất động.
Có điều vì giữ thể diện cho Tần Nguyên, Tô Hòa vẫn vươn hai tay nắm lấy tay vịn. Thấy Tần Nguyên vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, Tô Hòa khẽ nhíu mày:
Trưởng ban Tần, sao anh lại nhìn tôi như vậy? Lúc nãy anh nói là có chuyện muốn nói với tôi, không phải là anh muốn bảo tôi gia nhập ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia các anh đấy chứ?... Nếu đúng là như vậy thì e rằng tôi phải xin lỗi anh vì tạm thời tôi không có ý định gia nhập đâu.
Nghe Tô Hòa nói vậy, chẳng những Tần Nguyên không cảm thấy mất hứng mà ngược lại, anh còn thở phào nhẹ nhõm!
Có trời mới biết lúc nãy anh muốn nói huyên thuyên cái gì!
Tôi đề nghị ngài kêu gọi nhân tài trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển vũ khí - kỹ thuật quân sự cùng với chuyên gia chuyên nghiên cứu sóng âm trong lĩnh vực vật lý học, rồi tiến hành thảo luận tính khả thi của việc nghiên cứu vũ khí sóng âm. Nếu Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng có thể chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, tôi cũng chẳng ngại làm gió xuân. Nhưng nếu như Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng chỉ cho tôi một bức tranh trên giấy trắng, vậy thì đừng nhắc đến chuyện này nữa!
Tô Hòa có rất nhiều việc phải làm. Hiện tại cô vẫn chưa dạy xong chương trình bên khoa Y Đại học Thủ đô, còn việc thành lập khoa Y ở Thanh Đại thì cô không cần phải đích thân đến tiến hành, nhưng thân là Chủ nhiệm khoa danh dự, dù thế nào cô cũng phải quyết định hướng nghiên cứu và đề tài trọng tâm tiếp theo, ngoài ra cô còn phải đến khoa Cơ khí trao đổi thảo luận... Mặc dù mấy việc này không tạo áp lực quá lớn đối với Tô Hòa nhưng quả thật hao tốn không ít tinh lực của cô.
Tần Nguyên lập tức căng thẳng, vịn vào vách cabin để đứng vững. Thấy hai tay Tô Hòa vẫn ôm trước ngực như cũ, anh còn cố ý nhắc nhở đầy thiện ý:
Chuyên gia Tô, cô mau giữ tay vịn đi kẻo lát nữa lại ngã đấy!
Tô Hòa đã sớm sử dụng một môn nội công dùng trong lúc cưỡi kiếm bay trên không có tên Thiên Cân Trụy. Chỉ cần cô thoáng dùng lực, bàn chân như mọc trên máy bay, cho dù máy bay nhào lộn giữa bầu trời cô cũng không ngã chứ đừng nói chi đến tăng tốc.
Nghe Tô Hòa nói vậy, lãnh đạo trường đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng vừa vui mừng vừa thất vọng. Vui mừng vì cuối cùng Tô Hòa cũng mở lời gia nhập đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, thất vọng vì Tô Hòa chỉ muốn làm gió xuân dẫn lối cho
vũ khí sóng âm
.
Lòng người đúng là cái động không đáy. Tô Hòa vẫy tay chào tạm biệt vị lãnh đạo trường đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đang trong tâm trạng vừa mừng vừa sầu kia, sau đó lên máy bay trở về thủ đô cùng với Tần Nguyên.
Tô Hòa dừng bước, quay đầu nhìn lãnh đạo trường Đại học Khoa 5học kỹ thuật Quốc phòng, chờ ông ta nói tiếp.
Nhưng không ngờ đoạn vừa rồi chỉ là những lời ông ta vừa mới nghĩ nát óc nói ra, làm gì còn đoạn sau mà nói tiếp?
Tô Hòa liếc mắt nhìn Tần Nguyên, sau đó nói với phi công:
Cẩn thận đó! Đang lái máy bay mà anh dám lơ đễnh hả? Anh tưởng mình đang cưỡi ngựa trên mặt đất đấy à?
Phi công cười gượng đầy lúng túng, vội nhấn nút trên bảng điều khiển, cuối cùng chiếc máy bay đang lắc lư không ngừng cũng ổn định lại. Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển về phía trước, đồng thời hô to:
Trưởng ban Tần, chuyên gia Tô, hai người cẩn thận chút, chúng ta chuẩn bị tăng tốc!
Sau khi trở về thủ đô, Tô Hòa lại bắt đầu bận rộn.
Bởi vì khoảng cách đến ngày tốt nghiệp càng lúc càng gần, Tô Hòa không thể không đẩy nhanh tiến độ dạy học. Buổi sáng cô lên lớp giảng bài cho sinh viên Đại học Thủ Đô, buổi chiều dẫn sinh viên đến bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô thực tập, buổi tối chấm bài trên lớp của sinh viên và soạn giáo án chương trình học ngày hôm sau, ngoài ra còn phải chuẩn bị đề thi môn Chẩn đoán lâm sàng.
Trên máy bay, đột nhiên Tần Nguyên hỏi Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, cô vừa làm việc ở Đại học Thủ Đô vừa làm việc ở Thanh Đại, lúc nãy cô lại cho đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng hy vọng, cô có thể lo nổi không? Cô thấy đó, trong thời gian ở thành phố Tháp vừa qua, hễ rảnh rỗi là cô lại vùi đầu vào tác phẩm vĩ đại Hàn lão đưa cho cô cứ như là thật sự đào ra điều gì đó... Cô không mệt sao?
Tô Hòa cười khẽ:
Tôi khỏe lắm, toàn thân tràn đầy năng lượng không dùng hết, không cảm thấy mệt đâu!
Tần Nguyên mừng như điên, giọng nói bỗng cao vút:
Giáo sư Tô, tôi có chuyện này muốn nói với cô!
Giọng nói cất cao đột ngột làm cho phi công đang lái máy bay giật mình, máy bay bỗng lảo đảo.
Còn bên Thanh Đại thì cô chỉ có thể tranh thủ thời gian làm được tí nào hay tí đó. Việc chuẩn bị và thành lập Viện Y học được đặt lên hàng đầu, cô tạm gác lại yêu hận tình thù giữa Vương Phù và bên Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng. Vương Phù đã bảo Bành Cẩm Trình hối thúc Tô Hòa vài lần nhưng cô vẫn chưa trả lời chắc chắn. Thật sự là cô cảm thấy rất khó xử khi bị kẹt giữa Thanh Đại và Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng!
Sáng nào Bành Cẩm Trình cũng đến Đại học Thủ Đô dự thính lớp Chẩn đoán lâm sàng học của Tô Hòa. Hễ hết tiết có thời gian là cậu lại liên tục nói bóng nói gió truyền đạt lại ý tứ của Vương Phù.
Nếu trường đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng nằm ở thủ đô, cô không ngại kiêm thêm một chức vụ bên này. Thế nhưng nó lại cách thủ đô xa quá, cô không thể không cân nhắc vấn đề chi phí đi lại.
Mà nếu bảo Tô Hòa bỏ việc ở Thanh Đại và Đại học Thủ Đô để đến đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng làm việc, cô quyết không đồng ý!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.