Chương 189: Lý thục phân không nhịn nổi
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1431 chữ
- 2021-12-31 05:41:37
Ngay cả khi là một sinh viên tốt nghiệp của khoa Y Đại học Thủ Đô làm việc cả đời không ăn uống thì cũng không thể tiết kiệm được bảy mươi triệu v8ới tiền lương tích lũy!
Tô Hòa vừa phê chữa những cuốn sổ chẩn đoán bệnh mà sinh viên viết, vừa giải thích:
Không phải như các em nghĩ đ3âu. Cô vừa xem qua đơn phê duyệt, Viện nghiên cứu ung bướu không phải là của khoa Y Thanh Đại mà là một hạng mục độc lập được quốc gia đặc biệt p9hê duyệt, nhưng mà bởi vì cô nộp đơn xin thông qua Thanh Đại cho nên phương diện tài vụ, hành chính đều phải liên quan đến Thanh Đại, nhưng trên 6thực tế quan hệ giữa Viện nghiên cứu ung bướu cùng khoa Y Thanh Đại là độc lập với nhau.
Hả?
Các sinh viên này đều không rõ.
Kế hoạch của khoa Y Thanh Đại thật sự không phải là nghiên cứu ung bướu, mà là các công trình y học cùng công trình sinh vật. Cho nên Viện nghiên cứu ung bướu không thể trở thành một bộ phận trọng yếu của khoa Y Thanh Đại được, nhưng nếu như Viện nghiên cứu ung bướu phụ thuộc vào khoa Y Thanh Đại thì sẽ ngày càng có nhiều vấn đề nổi lên, điều quan trọng nhất chính là kinh phí.
Viện nghiên cứu ung bướu có đầy đủ kinh phí, thậm chí còn nhiều hơn tổng kinh phí của các dự án khác trong khoa Y, chuyện đó sẽ khiến các Giáo sư khác nghĩ gì? Khi nghiên cứu ung bướu bắt đầu, chắc chắn sẽ phải mua hoặc nghiên cứu và phát minh ra rất nhiều thiết bị, quá trình này nhất định sẽ vô cùng đốt tiền, ngân sách của khoa Y Thanh Đại vốn không có cách nào phê duyệt được một hạng mục tốn nhiều tiền bạc như vậy được. Không thì ngộ nhỡ Viện nghiên cứu ung bướu muốn xin mười triệu để bố trí một thiết bị, những hạng mục khác cũng muốn bố trí một ít thiết bị thí nghiệm thì không phải khoa Y Thanh Đại sẽ đánh nhau rồi hay sao?
Cho nên mới nói lựa chọn tốt nhất là để Viện nghiên cứu ung bướu tồn tại độc lập! Tuy nhiên, ngay cả khi Viện nghiên cứu ung bướu và khoa Y Thanh Đại độc lập với nhau thì hai bên chắc chắn vẫn là đối tác hợp tác, gần gũi và phối hợp ăn ý nhất. Điều này là không thể nghi ngờ gì nữa.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa được khôi phục không lâu, nếu có quá nhiều sinh viên không thể tốt nghiệp thì làm sao có thể lấp đầy chỗ trống nghề nghiệp trong xã hội được?
Đó là lý do tại sao Tô Hòa đưa ra những yêu cầu cao như vậy ngay từ đầu chỉ là để khiến những sinh viên của khoa Y Đại học Thủ Đô nghiêm khắc với chính bản thân, sử dụng những bản lĩnh đã học được để sau này khi làm việc sẽ không để xảy ra sai lầm.
Khi chấm thấy sinh viên qua môn ngày trong lần đầu tiên, Tô Hòa đều sẽ gửi lời chúc mừng ngay lập tức, nhưng khi gặp những sinh viên không thể qua kiểm tra trong lần đầu, cô cũng sẽ đưa ra một hai cách để khắc phục vấn đề của họ kịp thời, đồng thời đưa thêm cho họ những ca bệnh mới cần chẩn đoán, sai một lần thì họ phải có khả năng chẩn đoán đúng hai lần để bù lỗi...
Nói tới chỗ này, Tô Hòa đã chấm xong một sổ chẩn đoán khác, cô cau mày nhìn nó một lúc lâu và nói:
Lý Mai Mai, em kiểm tra lại bệnh nhân số ba một lần nữa đi, cô cho em một cơ hội để sửa đổi. Nếu cho điểm dựa trên chẩn đoán bệnh em đưa cho cô này thì em trượt môn, nếu em có thể kiểm tra ra vấn đề của bệnh nhân số ba này, đồng thời đưa ra một lời dặn của bác sĩ cho thật đúng thì cô sẽ phá lệ cho em qua bài kiểm tra môn này.
Sau khi Lý Mai Mai nghe Tô Hòa nói rằng mình có thể bị trượt môn thì lập tức hoảng loạn. Sau lại nghe thấy Tô Hòa nói rằng sẽ cho cô thêm một cơ hội liền nhanh chóng cúi xuống nói cảm ơn rồi vội vã cầm sổ chuẩn đoán bệnh chạy đến phòng nơi có bệnh nhân số ba.
Trừ những sinh viên có thái độ đặc biệt xấu, Tô Hòa sẽ cố tình làm khó hơn, để cho bọn họ có một bài học nhớ đời, nhưng Tô Hòa cũng không thực sự có ý định khiến những sinh viên này không thể tốt nghiệp được.
T5ô Hòa phác thảo các vấn đề trong sổ chẩn đoán bệnh trong tay, sau khi tính tổng điểm, đối chiếu với điểm kiểm tra lý thuyết và trực tiếp đưa tổng số điểm vào danh sách.
Trần Công, điểm đánh giá chung của em là chín mươi sáu điểm. Chúc mừng em đã qua môn
Chẩn đoán lâm sàng
!
Đặt các bài thi đã được chấm sang một bên, Tô Hòa tiếp tục chấm các bài thi khác, nhân tiện mở miệng giải thích nghi hoặc của những sinh viên đó.
Bận bịu cho đến tối, sinh viên cuối cùng mới rời khỏi Bệnh viện Nhân dân số một thủ đô trong nước mắt. Đối với cậu ta mà nói thì ngày hôm nay chắc chắn là một cơn ác mộng.
Bởi vì cậu ta đã mất quá nhiều điểm trong bài kiểm tra kiến thức lý thuyết, cho nên ngay cả khi cậu ta đạt được điểm tối đa trong kỳ thi thực tập buổi chiều thì cũng không có cách nào vượt qua đánh giá. May mắn thay Tô Hòa đã mở cửa sau cho cậu ta, cho phép cậu ta chẩn đoán bốn mươi bệnh nhân rồi mới miễn cưỡng cho cậu qua lần kiểm tra này.
Nghĩ lại ngày hôm nay, sinh viên này không nhịn được mà nâng tay lau đi những giọt nước mắt cay đắng.
Sau khi trở về khu tập thể công nhân viên chức và giáo sư trường Thanh Đại, Tô Hòa ngồi trên ghế sô pha cẩn thận nghiên cứu kỹ vấn đề xây dựng Viện nghiên cứu ung bướu. Ở trên bếp vẫn còn chút cháo, bởi vì sau thời gian dọn dẹp quầy, Lý Kiến Thiết cùng Lý Kiều Kiều đều mang theo một ít cơm nước chưa bán xong trở về, cho nên cô cũng không cần nấu đồ ăn nữa.
Lý Thục Phân biết Tô Hòa sắp về, vì vậy không đợi
Quán lẩu Lý Ký
đóng cửa, bà đã về nhà trước. Đứng dưới đường, nhìn thấy đèn nhà sáng, đi nhanh vào nhà liền nhìn thấy Tô Hòa đang cầm một bát cháo ngồi trên bàn cơm ăn, bà ngạc nhiên hỏi:
Con bé Hòa, sao hôm nay con về nhà sớm vậy? Có muốn ăn cái gì không, bây giờ mẹ đi làm cho con!
Tô Hòa đặt cái bát cầm trên tay xuống:
Hôm nay sinh viên của khoa Y Đại học Thủ Đô có một kỳ thi, con làm xong rồi quay về luôn.
Vậy có phải qua ngày hôm nay là con sẽ rảnh đúng không?
Lý Thục Phân trông có vẻ rất mong đợi.
Tô Hòa ngạc nhiên một chút, lắc đầu nói:
Làm sao có thể... Bây giờ Đại học Thủ Đô chỉ là kết thúc các chương trình học của sinh viên thôi, vẫn còn một đống luận án tốt nghiệp của sinh viên đang chờ con chấm kia kìa! Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, khoa Y Thanh Đại cũng sẽ bắt đầu tuyển sinh, dù sao thì con cũng là một Trưởng khoa danh dự, có một đống chuyện vẫn chờ con xử lý. Hôm nay dự án được nhà nước phê duyệt cũng đã đưa xuống, con còn phải sắp xếp công việc của dự án này nữa, chính con cũng không biết lúc nào bản thân được rảnh rỗi nữa...
Nghĩ lại thật đúng là có chút đau khổ trong lòng mà!
Lý Thục Phân há to miệng, nói:
Nếu con không rảnh thì quên đi vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.