Chương 192: Trung tâm của khoa học kỹ thuật ở nước z
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1673 chữ
- 2021-12-31 05:41:32
Hàn Tấn, người được hai mươi chuyên gia y học hàng đầu của đất nước nói rằng sẽ chết cuối cùng lại được Tô Hòa dùng phương thức chữ8a bệnh quỷ thần khó lường mà cứu vớt sinh mệnh. Nghe nói bây giờ thân thể của Hàn Tấn đã hồi phục như bình thường, vui vẻ trở lại 3mà quay lại làm việc ở Viện nghiên cứu động cơ!
Nói không chừng hiện tay trong tay Giáo sư Tô này đã có phương pháp chữa 9bệnh ung thư rồi sao?
Trong ánh mắt người đứng đầu Thanh Đại hiện lên chút tia sáng cơ trí, ông ta vô cùng sáng suốt mà t6ránh chủ đề mà Tô Hòa không muốn nói nhiều này ra, hỏi:
Giáo sư Tô, có thể chia sẻ với chúng tôi một chút lý do vì sao cô kiên qu5yết muốn xây một tòa nhà nghiên cứu không? Nếu như mọi chuyện có thể giải quyết được ở trong phòng thí nghiệm của Thanh Đại thì tại sao phải hao tài tốn của chứ?
Người đứng đầu Thanh Đại suy nghĩ, hình như điều cô nói cũng có lý nên không nói gì nữa.
Thực ra Tô Hòa đã nghĩ về điều đó, cô định tìm Tần Nguyên một lần nữa, để Tần Nguyên cho cô ngồi trực thăng quan sát đất nước bao la hùng vĩ này ở trên không trung, tranh thủ chọn một vùng đất trù phú hợp phong thủy để xây dựng thành phố tương lai đại diện cho
Trung tâm khoa học kỹ thuật
, cho dù cô không tìm được một vùng đất tốt hợp phong thủy hoàn mỹ không một tì vết thì cô cũng có thể dùng mọi cách để thay đổi bố cục phong thủy từng ngày, tạo ra một vùng đất trù phú nhân tạo có phong thủy!
Lúc này, Trưởng khoa Kiến trúc của Thanh Đại mở miệng nói:
Giáo sư Tô, trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc, Thanh Đại chúng tôi là con át chủ bài trong các bài chủ, nếu cô cần giúp đỡ cái gì thì có thể mở miệng, khoa Kiến trúc chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ!
Tô Hòa cười lắc đầu, hỏi lại mọi người:
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi muốn nói rằng tham vọng của tôi không chỉ dừng lại ở tòa nhà nghiên cứu thôi đâu?
Mọi người đều hít sâu một hơi.
Tô Hòa chậm rãi nói:
Điều tôi thực sự muốn làm là một thành phố nghiên cứu phiên bản thu nhỏ, một thành phố tương lai tượng trưng cho khoa học kỹ thuật trong tương lai! Giống như Thung lũng Silicon(1) ở nước M, sẽ có một trung tâm khoa học kỹ thuật mạnh mẽ được xây dựng trên đất nước Z. Viện nghiên cứu ung bướu chỉ là thứ mở màn đầu tiên, cũng chỉ là một quân cờ được đánh ra đầu tiên trong một trăm lẻ tám quân bài mạt chược mà thôi!
Tuy rằng tất cả mọi người đều nghĩ suy nghĩ muốn xây dựng
Trung tâm khoa học kỹ thuật
của Tô Hòa không có nhiều khả năng, nhưng lại không có ai dám dội cho Tô Hòa một gáo nước lạnh. Dù sao nếu
Trung tâm khoa học kỹ thuật
đó thực sự được xây dựng thì người được lợi chắc chắn sẽ có cả bọn họ, mà không chỉ là một mình Tô Hòa!
Đi ra khỏi hội trường, Tô Hòa tạt vào một trạm điện thoại, gọi cho Tần Nguyên. Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Tần Nguyên:
Có thể mượn một cái máy bay trực thăng cho tôi được không? Tôi có chút chuyện, phải mượn vài ngày!
Tần Nguyên đang xem xét các tài liệu trong văn phòng điều tra đặc biệt, sau khi nghe những lời này của Tô Hòa, suýt chút nữa thì xé hết đống tài liệu trong tay, anh cau mày hỏi Tô Hòa:
Tôi có thể mượn được, nhưng cô cũng phải nói cho tôi biết cô muốn mượn nó để làm gì? Bên quân đội cũng cần phải lập hồ sơ, tôi cũng phải nói rõ tình huống với người ta mới được.
Trưởng khoa Kiến trúc hiểu rằng hầu hết những gì Tô Hòa gọi là
Trung tâm khoa học kỹ thuật
đều thuộc phạm vi các ngành kỹ thuật của khoa học tự nhiên, các môn thuộc khoa học xã hội như văn học, lịch sử hay triết học rõ ràng là không thể nào sờ đến ngưỡng cửa của
Trung tâm khoa học kỹ thuật
được. Tuy rằng kiến trúc học cũng nằm trong phạm vi các ngành kỹ thuật, nhưng trên thực tế nó nghiêng về nghệ thuật tự do hơn, chỉ khi mối quan hệ được thiết lập trước thì nếu
Trung tâm khoa học kỹ thuật
được xây dựng trong tương lai, kiến trúc học mới có cơ hội tiến vào và những người như bọn họ cũng sẽ không trở thành những người bị bỏ rơi.
Tô Hòa nhìn thoáng qua bảng tên trên bàn Trưởng khoa Kiến trúc ngồi, cười đáp:
Tôi xin cảm ơn Trưởng khoa Tùy, nếu công trình này được bên trên phê duyệt, vậy tôi sẽ đến nhà để quấy rầy Trưởng khoa Tùy, mong rằng đến lúc đó Trưởng khoa Tùy không chê tôi phiền phức!
Nào dám nào dám!
Chúng tôi thế này gọi là bị sốc nặng được không?
Nhận thấy bầu không khí có chút trì trệ, lãnh đạo trường Thanh Đại hỏi Tô Hòa một lần nữa:
Giáo sư Tô, cô có biết rằng một thành phố nghiên cứu, ngay cả khi đó là một phiên bản thu nhỏ của một thành phố thì chắc chắn diện tích nó chiếm cũng không hề nhỏ, ít nhất là sẽ hoàn toàn không thể rút ra một khu vực rộng lớn như vậy trong thủ đô, nếu cô thực sự muốn tìm vậy thì cô phải rời khỏi thủ đô để khảo sát rồi!
Một phó Hiệu trưởng hiếm khi nói chuyện đột nhiên ngước đầu lên nhìn trần nhà, lo lắng mà mở miệng:
Nước Z vừa trải qua một thập kỷ thảm họa, nếu như chúng ta có thể xây dựng một thành phố đại diện cho khoa học kỹ thuật, đó sẽ là một điều may mắn cho tất cả các nhà nghiên cứu.
Đây là một thái độ ủng hộ rõ ràng với Tô Hòa.
Tô Hòa gật đầu:
Không sai, Viện nghiên cứu ung bướu chẳng qua cũng mới vừa bắt đầu mà thôi, nơi đốt tiền thật sự vẫn đang chờ ở phía sau kìa, mấy người bày ra bộ dạng kinh hãi nhẹ như vậy làm gì?
Bộ dạng kinh hãi nhẹ?
Chuyện lớn như vậy mà chỉ kinh hãi nhẹ thôi sao?
Tô Hòa cười không nói.
Sau khi do dự hồi lâu, người đứng đầu Thanh Đại dần dần buông nắm tay đang siết chặt ra, thở dài một hơi:
Đúng là một chuyện may mắn! Giáo sư Tô, nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, phía Thanh Đại có thể giúp cô khai thông các mối quan hệ một chút...
Khi Tô Hòa nghe thấy những lời này thì vội vã xua tay:
Đừng vội vàng, tôi cũng quen biết một số người ở Thủ đô, đến lúc đó tôi dựa vào mối quan hệ mà xin sự trợ giúp của họ thì chắc cũng không phải vấn đề lớn đâu. Nếu tôi muốn xây dựng lại trên một thành phố lộng lẫy và thịnh vượng thì chắc chắn nó sẽ trở thành một vấn đề lớn, nhưng hiện tại trong nước có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, cảnh hoang tàn khắp nơi, bây giờ mà tôi nhảy ra háo hức xây dựng lại nói không chừng những người khác còn vỗ tay hoan nghênh ý chứ!
(1) Thung lũng Silicon (còn được gọi Thung lũng điện tử) là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chíp silicon (bộ xử lý vi mạch bằng silic), nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao (high tech) trong khu vực.
Mọi người hít sâu một hơi lần thứ hai.
Vinh Dự ngẩn người, chờ Tô Hòa nói tiếp, không ngờ Tô Hòa lại bưng chén trà, thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế, nhất định không chịu mở miệng nói tiếp, ông nhanh chóng hỏi:
Cô muốn xây dựng một thành phố giống Thung lũng Silicon ở trong nước sao? Nó đại diện cho các lĩnh vực công nghệ cao và tiên tiến?
Tô Hòa nói lời ít mà ý nhiều:
Đánh giá phong thủy.
Tần Nguyên:
...
Tô Hòa thấy trong điện thoại không truyền ra âm thanh gì mới nghi ngờ liếc nhìn ống nghe, hỏi bà chủ của bốt điện thoại:
Có phải điện thoại này của bà bị hỏng rồi không? Sao mà tự nhiên đang nói chuyện dở lại không nghe thấy đối phương nói gì nữa vậy?
Bà chủ của bốt điện thoại nhỏ giọng thầm thì:
Không phải đâu, mới vừa nãy có người gọi điện thoại vẫn còn nói chuyện bình thường mà, cô thử gọi lại xem?
Tô Hòa đang chuẩn bị cúp điện thoại để gọi lại cho Tần Nguyên lần nữa thì trong ống nghe đột nhiên truyền tới giọng nói của anh:
Được rồi, hai giờ chiều tôi lái xe đến Thanh Đại để đón cô, chuyện máy bay trực thăng tôi sẽ giải quyết giúp cô.
Bà chủ của bốt điện thoại thở dài một hơi, vỗ bộ ngực khô đét nói:
Cô xem đi? Tôi đã nói điện thoại không có khả năng hỏng được mà! Vừa rồi chắc là do đường truyền không được tốt lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.