Chương 209: Đừng khiến cô thất vọng
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1468 chữ
- 2022-02-04 03:38:26
Có điều mọi người đều vừa ăn cơm xong, đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, có người nói chuyện tình cảm, có người nói chuyện công việc,8 còn có người bàn chuyện tương lai. Lúc này Bành Cẩm Trình đang tụ tập trong đám nói chuyện tương lai, vẽ ra viễn cảnh tương lai với các3 đàn anh đàn chị của cậu.
Tất cả mọi người đều biết giáo viên hướng dẫn sẽ chỉ tới đây vào buổi sáng và buổi chiều, sau khi ăn x9ong bữa tối, giáo viên hướng dẫn tuyệt đối không thể đến phòng thí nghiệm, vì vậy giọng nói của mọi người cũng lớn hơn nhiều, nội dung n6ói chuyện cũng hơi hỗn loạn, dẫn đến những tràng cười không ngớt.
Trong bầu không khí như thế này, Tô Hòa với danh
khủng long b5ạo chúa Thanh Đại
nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
Nụ cười trên mặt mọi người, tiếng cười phát ra từ miệng, động tác huơ tay múa chân khoa trương... Toàn bộ đều bất động trong thời khắc đó.
Suýt chút nữa mọi người đã bị dọa đến mức tim nhảy ra rồi!
Tô Hòa nhìn một lượt quanh phòng thí nghiệm, sau khi tìm thấy Bành Cẩm Trình liền vẫy tay với cậu, nói:
Tiểu Bành, em ra đây một lát.
Lúc đó cô cho em nhiều đề tài như vậy, vốn cho rằng em biết quý trọng thời gian, sẽ chủ động làm một số nghiên cứu khoa học, nhưng em thì sao? Bành Cẩm Trình, cô hy vọng em biết rằng công việc nghiên cứu khoa học mà em làm đều là làm cho bản thân, mỗi bài luận em viết ra đều là viết cho bản thân, đều là để tạo danh tiếng cho bản thân trong giới học thuật này!
Quả thực cô từng đồng ý với em, chỉ cần em có thể làm ra thành quả mà cô công nhận thì nhất định sẽ nghĩ cách để em ở lại trường, nhưng em nghĩ rằng với thái độ bây giờ của em có thể làm ra cái gì? Luận văn tốt nghiệp cần làm gì, trong lòng em rất rõ ràng, học toán chưa? Em là sinh viên khoa Cơ khí, nhưng luận văn tốt nghiệp mà em phải làm là sự giao thoa giữa các môn học, mà em đến cả kiến thức cơ bản của một môn khác cũng không biết, làm sao có thể giao thoa được?
Bành Cẩm Trình, học hành như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi! Sau này nên làm thế nào, em tự cân nhắc kỹ trong lòng. Nếu như em cứ không bám sát như này, cô cũng sẽ không giục em nữa, học tập là học cho bản thân, nên đi con đường thế nào cô đã chỉ cho em rồi, còn có thể đi tiếp hay không, có thể đi tới đâu, có thể làm ra thành quả hay không, có thể thuật lợi tốt nghiệp hay không, có thể ở lại trường tạo nên một tương lai tươi sáng hay không, toàn bộ đều dựa vào bản thân em.
Nghe thấy những tiếng ồn ào trong hành lang, sinh viên trong phòng thí nghiệm của Vương Phù đều ngẩng đầu lên, ánh mắt đều hướng về phía đàn chị trong lớp.
Đàn chị đó bất chấp đứng dậy, nói:
Chị đi ra ngoài xem Giáo sư Tô còn ở đó không, nếu như cô đi rồi thì chúng ta có thể về. Nếu như Giáo sư Tô còn ở đó, mọi người tiếp tục học đi, nếu không lỡ như ngày mai Giáo sư Tô nói chuyện này với Giáo sư Vương, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sẽ kết thúc đó.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đến tầm mười rưỡi tối, trong tòa nhà khoa Cơ khí rộng lớn bắt đầu có sinh viên lục đục rời đi, từng ngọn đèn trong phòng thí nghiệm bị tắt đi.
Có điều sinh viên trong phòng thí nghiệm của Vương Phù lại không có một ai dám rời đi.
Đùa hả, quan hệ của Tô Hòa và Vương Phù rất tốt, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong khoa Cơ khí đều biết. Những sinh viên này hoàn toàn không biết Tô Hòa đã nghe thấy bao nhiêu lời bọn họ tám chuyện trong phòng thí nghiệm trước đó, thấp thỏm cả buổi tối, cộng thêm việc Bành Cẩm Trình bị Tô Hòa dạy dỗ xong, cảm xúc vẫn rất suy sụp, cho nên không ai dám mở miệng.
Tiếng cười của Bành Cẩm Trình lúc trước không thấp, hơn nữa còn nói vài câu đùa hơi tục tĩu, bởi vì cậu không chắc Tô Hòa nghe được mấy phần lời của mình hay không nên biểu cảm trên mặt lập tức đông cứng lại, cậu không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đặt cốc nước trên tay xuống, đi theo Tô Hòa ra hành lang.
Tô Hòa hỏi thẳng:
Em chuẩn bị luận văn thế nào rồi?
Bành Cẩm Trình:
?
Được rồi, nói tới đây thôi, chắc là mấy hôm trước Giáo sư Vương Bồi Phong của khoa Ngoại ngữ đã cho sinh viên của mình đưa một số tư liệu tới rồi, có lẽ đang để ở chỗ em, đem tới văn phòng giúp cô.
Sau khi dặn dò xong những điều này, Tô Hòa lại nói:
Bành Cẩm Trình, cô tin tưởng mắt nhìn của cô, nhưng cũng xin em đừng khiến cô thất vọng.
Bành Cẩm Trình nghe xong liền nổi da gà khắp người.
Chỉ có không ngừng vận dụng mới có thể thuần thục kỹ năng.
Lúc vừa bắt đầu đọc những tài liệu tiếng Anh mà Vương Bồi Phong cho sinh viên đem tới, Tô Hòa vẫn còn chưa quen lắm, có mấy câu cần đọc và nghiền ngẫm cẩn thận ba bốn lần mới có thể hiểu được ý nói trong đó, nhưng thời gian đọc càng tăng lên, tốc độ đọc của cô cũng dần được nâng cao hơn.
Mỗi khi đọc sách mệt, Tô Hòa sẽ lấy máy ghi âm mà Vương Bồi Phong đưa tới ra, cắm điện, để đĩa vào, đeo tai nghe vào nghe một lúc, cũng coi là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.
Tô Hòa ngồi trong văn phòng, trước tiên xem hết mấy quyển tạp chí tập san chuyên ngành Cơ giới học mượn từ phòng tư liệu, lại mở sách ngoại ngữ mà Vương Bồi Phong bảo sinh viên mang tới cho cô ra, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Biết viết tất cả các chữ Hán, chưa chắc có thể viết ra một câu hoàn chỉnh.
Biết viết ra một câu hoàn chỉnh, chưa chắc có thể tạo ra một bài văn ưu tú.
Thấy sắc mặt Bành Cẩm Trình đỏ bừng, ngậm miệng không nói, Tô Hòa cau mày nói:
Chưa chuẩn bị sao?
Bành Cẩm Trình khẽ
vâng
một tiếng.
Trong lòng Tô Hòa không biết làm sao, cô nói với Bành Cẩm Trình một cách chân thành:
Tiểu Bành, em biết thân phận bây giờ của em là gì không? Em là một nghiên cứu sinh, toàn bộ trọng tâm của cuộc sống đều nên đặt trên sự nghiệp học hành, bây giờ em sắp hết năm nhất rồi, năm ba phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, thời gian dành cho em chỉ còn một năm thôi. Em nghiêm túc suy nghĩ một chút, với thái độ bây giờ của em, năm thứ hai có thể làm ra thành quả gì không?
Đàn chị đó hơi do dự kéo cửa ra, giả vờ như bản thân phải đi vệ sinh, dạo một vòng trong hành lang, lúc đi qua văn phòng của Tô Hòa còn không quên âm thầm quan sát một chút, sau đó cô ủ rũ cúi đầu trở về phòng thí nghiệm.
Mọi người đợi thêm một lúc đi, chị vừa thấy Giáo sư Tô vẫn đang đọc sách trong văn phòng.
Mọi người chỉ có thể than vãn rồi cầm bút lên, mí mắt cứ như đánh nhau.
Sau nửa tiếng, lại có một sinh viên mượn cơ hội đi vệ sinh để âm thầm quan sát cửa kính văn phòng của Tô Hòa, lúc này Tô Hòa đang cầm bút viết thoăn thoắt.
Lại qua nửa tiếng nữa, đàn chị đó đích thân lén quan sát cửa sau văn phòng Tô Hòa, tiện thể đi ra ngoài tòa nhà khoa Cơ khí nhìn một cái, cả tòa nhà chỉ còn lại ba căn phòng đang sáng đèn, một nơi là văn phòng của Tô Hòa, một nơi là phòng thí nghiệm của bọn cô, còn có một nơi là phòng thí nghiệm của
ma học
của khoa cơ giới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.