• 46,596

Chương 230: HOAN NGHÊNH MỌI NGƯỜI GHI DANH!


Bành Cẩm Trình nhanh chóng đứng dậy, xoa xoa đôi chân ngồi bệt đã lâu nên hơi tê, nói với Tô Hòa:
Giáo sư Tô, đây là những sinh viên củ8a khoa Y bên Đại học Thủ Đô chuẩn bị đi theo cô làm luận văn tốt nghiệp, ban chiều mọi người đến khoa Cơ khí tìm nhưng cô không có ở đó3 nên em đưa mọi người đến đây.


Tô Hòa đã hiểu:
À, nếu vậy thì cô cũng nói chuyện luận văn với các em, đúng lúc vài ngày nữa c9ác em sẽ đi công tác với cô, các em sẽ không làm luận văn ở Đại học Thủ Đô mà làm ở bệnh viện Bác Nhân ở cảng Thanh Châu.


Với 6chứng nhận của chuyên gia y học hàng đầu, Tô Hòa cực kỳ tự tin, cô sẽ liên hệ với Tần Nguyên để anh nói chuyện với bệnh viện Bác Nhân c5ảng Thanh Châu trước, đến lúc đó cô vừa phụ trách chẩn đoán và điều trị dịch bệnh Parshall vừa hướng dẫn các sinh viên này hoàn thành luận văn tốt nghiệp, cả hai bên không bên nào bị chậm trễ.
Chỉ là sau khi vui vẻ phấn khích xong thì áp lực sinh hoạt lại đè ép họ, số tiền mà họ có chỉ vừa đủ để ăn uống qua ngày, nào có dư tiền đến cảng Thanh Châu học hỏi kiến thức?
Họ nghe nói cảng Thanh Châu và cảng Đông Úc là hai nơi rất đắt đỏ, sợ là sau khi tới cơm cũng không có mà ăn, chưa kể còn chi phí đi lại đắt đỏ đang chờ họ nữa!

Giáo sư Tô, chúng em có thể không đi được không, em nghe nói mức sống ở cảng Thanh Châu rất cao, tụi em có hơi không đủ khả năng...
Một sinh viên nam đỏ mặt nói.
Tô Hòa xua tay:
Các em không cần phải lo lắng chuyện tiền nong, trích tiền hỗ trợ dự án ra là được. Đề tài luận văn của các em được liên kết với dự án của Trung tâm nghiên cứu ung bướu nên các em sẽ được chi trả toàn bộ chi phí, các em chỉ cần mang theo quần áo và vật dụng cá nhân là được rồi, đến lúc đó thống nhất với nhau đến xin giấy thông hành. Các em không cần lo lắng, phí đi lại, phí ăn ở sẽ được tính vào phí tài trợ dự án.

Cậu sinh viên nam kia hơi ngại ngùng:
Vậy có kỳ quá không cô...


Nếu em thấy ngại thì về lật giáo trình
Chẩn đoán lâm sàng
ra rồi đọc đi. Các em đi theo cô nên rất có thể sẽ bị người khác mang ra so sánh nên đừng làm mất mặt khoa Y Đại học Thủ Đô. Nếu lúc làm luận văn còn thừa sức thì có thể đến bệnh viện Bác Nhân thực tập một thời gian ngắn, sau này viết vào sơ yếu lí lịch cũng được xem như một điểm sáng.

Tô Hòa suy nghĩ:
Lần này các em đi cảng Thanh Châu cũng được xem như là đi công tác nên mỗi ngày được trợ cấp mười tệ, cho nên không cần phải chuẩn bị tiền mặt quá nhiều, không cần lo lắng về chuyện tiền nong.

Bành Cẩm Trình thấy Tô Hòa sắp lên lầu, vội vã nương theo ánh đèn đường lấy một quyển vở từ trong cặp ra, nói với cô:
Giáo sư Tô, bây giờ luận văn của em đã có dàn ý đại khái rồi, cô có thể dành chút thời gian xem xét giúp em được không? Nếu không có vấn đề thì trong lúc mọi người đến cảng Thanh Châu em sẽ tiến hành thí nghiệm, thí nghiệm có kết quả em sẽ bắt đầu viết luận văn.

Tô Hòa nhận quyển vở Bành Cẩm Trình đưa, nói:
Được, cô sẽ xem giúp em. Nhưng mà sợ rằng kế hoạch của em bị vỡ rồi, em sẽ đến cảng Thanh Châu với mọi người.

Vài sinh viên kia ngạc nhiên, lúc nghe được bảy chữ
Bệnh viện Bác Nhân cảng Thanh Châu
thì phấn khích đến mức đứng không yên!
Bệnh viện Bác Nhân ở cảng Thanh Châu là một bệnh viện nổi tiếng lâu đời, thạc sĩ tốt nghiệp tại khoa Y Đại học Thủ Đô còn chưa chắc có thể đến bệnh viện Bác Nhân công tác huống chi là những sinh viên nhỏ bé còn chưa tốt nghiệp đại học!
Tuy rằng Tô Hòa chỉ đưa họ theo đến bệnh viện Bác Nhân cảng Thanh Châu làm luận văn tốt nghiệp chứ không phải dẫn họ đi thực tập, càng không phải tiến cử họ vào bệnh viện Bác Nhân công tác nhưng dù sao cũng có thể đi ra ngoài học hỏi thêm nhiều kiến thức, sau này tính ra cũng được xem như là kinh nghiệm!
Bành Cẩm Trình ngạc nhiên:
Hả?


Hả cái gì mà hả!
Tô Hòa nhíu mày:
Nếu em đã sử dụng phí hỗ trợ dự án của Trung tâm nghiên cứu ung bướu để làm thí nghiệm thì chắc chắn phải làm gì đó cho trung tâm. Em học khoa Cơ khí, sở dĩ cô đưa em đến cảng Thanh Châu là muốn cho em tìm hiểu nguyên lý hoạt động và cách sử dụng các thiết bị khám chữa bệnh của bệnh viện Bác Nhân cảng Thanh Châu. Dù sao cũng là dự án liên ngành, nếu không biết gì về nguyên lý của thiết bị khám chữa bệnh thì em còn nghiên cứu phát minh gì chứ?


Nhưng nghiên cứu và luận văn của em là về sự giao thoa của cơ khí và toán học mà?
Bỗng dưng lại bị Tô Hòa giao cho một nhiệm vụ gian khổ như vậy, Bành Cẩm Trình cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Tô Hòa sững lại, hình như cô đã quên mất việc này rồi, nếu vậy chắc chắn nhân lực của nhóm nghiên cứu sẽ không đủ!

Nhưng với tư cách là một trong những giáo sư của khoa Cơ khí, sao cô có thể thừa nhận được, cô bĩu môi:
Cho nên cô mới bảo em đi tìm hiểu một chút, có bảo em bắt đầu làm ngay đâu... Em yên tâm đi, nếu cô đã xác định hướng nghiên cứu cho em thì sẽ không buộc em phải đổi một cách tùy tiện đâu, cho dù muốn sửa cũng sẽ đợi đến khi em tốt nghiệp hệ nghiên cứu sinh xong, ở lại trường công tác kìa.


Bành Cẩm Trình tin là thật:
Vậy lần này em đến cảng Thanh Châu là để tìm hiểu nguyên lý hoạt động và cách sử dụng thiết bị khám chữa bệnh hả cô?


Tô Hòa lắc đầu:
Tất nhiên không phải, chủ yếu là để em phụ trách việc thanh toán, thân là đàn anh trong phòng thí nghiệm thì việc kế toán phải do em đảm nhận. Em yên tâm, chắc chắn trong tương lai sẽ còn nhiều việc thế này, chờ đến khi phòng thí nghiệm có các đàn em khóa sau thì em có thể đào tạo họ chịu trách nhiệm việc thanh toán hoàn trả chi phí.


Bành Cẩm Trình:



Quả nhiên, từ xưa đến nay, sự thật luôn là thứ khiến người ta đau lòng nhất.


Giáo sư Tô, thật ra cô không cần phải nói mấy câu này ra đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.