Chương 248: THAM LAM LÀM CHO NGƯỜI TA TRỞ NÊN XẤU XÍ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1354 chữ
- 2022-02-04 03:39:37
Giọng nói của Tom bỗng thay đổi hẳn:
Tôi ra lệnh cho ông phải cống hiến phương thuốc có thể chữa trị bệnh dịch Parshall là
Bách Dịc8h Tiêu
ra ngoài, đây là một cống hiến lớn cho loài người, không thể để một nhà lũng đoạn được. Sau khi cống hiến phương thuốc này r3a, tôi sẽ hiến nó cho nữ hoàng nước Y, để cho những bác sĩ giỏi nhất của nước Y nghiên cứu và chế tạo ra thuốc điều trị bệnh dịch mộ9t cách nhanh nhất!
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân hít sâu một hơi, rồi rời đi với tốc độ nhanh hơn:
Xin lỗi, không thể!
<6br>
Cho dù cảng Thanh Châu hiện tại là do nước Y quản lý, thế nhưng chỉ cần chưa tới hai mươi năm nữa, cảng Thanh Châu sẽ lại trở5 về trong vòng tay của tổ quốc. Coi như nước Y phát triển hơn nữa nhưng nó vẫn là quốc gia của người da trắng, mặc dù việc kỳ thị chủng tộc còn không gay gắt như nước M, thế nhưng phần lớn người da vàng vẫn bị kỳ thị là người hạ đẳng.
Hơn nữa, hiện tại nước Z vẫn đang nhanh chóng phục hưng và phát triển!
Tô Hòa rất bình tĩnh, bởi vì phương thuốc
Bách Dịch Tiêu
có thể chữa được bệnh dịch Parshall là do một loại dược liệu chính mà cô lấy từ Huyền giới tùy thân ra, nếu không có loại dược liệu chính này thì
Bách Dịch Tiêu
được chế tạo ra làm sao có thể được gọi là
Bách Dịch Tiêu
chứ?
Không chỉ không thể tiêu diệt virus Parshall mà nó còn kích thích virus Parshall biến dị, tới lúc đó
Bách Dịch Tiêu
không chỉ không thể trở thành thuốc cứu mạng mà lại trở thành chất độc đòi mạng!
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân vẫn không tin tưởng lắm, ông còn đang định dặn dò thêm vài câu thế nhưng lại nghe được lời nói của Tô Hòa:
Viện trưởng, ông cứ yên tâm đi. Kể cả nước Y, nước M, nước P lẫn D, chỉ cần có quốc gia muốn nghiên cứu
Bách Dịch Tiêu
thì cứ để cho họ nghiên cứu, nếu bọn họ muốn mua thuốc 'Bách Tiêu Dịch' từ bệnh viện Bác Nhân thì ông cứ bán cho họ! Dù sao có người muốn đưa tiền thì tại sao mình không cầm chứ? Không cần quan tâm tới việc bọn họ có thể nghiên cứu thành công hay không.
Sắc mặt của Tom trở nên hung ác, cười lạnh:
Ông không cho tôi phương thuốc thì tôi sẽ không có được nó hay sao? Nước Z có một câu tục ngữ rất hay, đó là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Chỉ cần tôi quyết tâm có được thì đừng nói chỉ là một toa thuốc, mà mười toa, hàng trăm toa đều có thể có được!
...
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân trở về phòng làm việc của mình, sau đó ông vội vàng tìm lại dãy số của Tô Hòa, rồi gọi điện thoại tới căn hộ của cô.
Chuyên gia Tô, cô khẳng định như vậy sao? Nếu như bọn họ nghiên cứu ra được thuốc thay thế thì cô chính là người chịu tổn thất lớn nhất đó.
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân khuyên nhủ thêm.
Tô Hòa nói:
Điều này cũng chưa chắc, nếu bọn họ đã có ý nghĩ muốn nghiên cứu ra thứ thay thế
Bách Dịch Tiêu
thì chúng ta không bán
Bách Dịch Tiêu
cho họ nữa, trên thế giới này có rất nhiều người mắc phải dịch bệnh Parshall, không bán cho nước Y thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn cả.
Ông cứ chờ xem đi, một lát sau tôi sẽ nhờ Nhật báo Nhân dân bản quốc tế đăng tin tuyên bố thuốc
Bách Dịch Tiêu
là do Tô Hòa tôi nghiên cứu ra, sẽ không bao giờ đăng ký độc quyền, thế nhưng nếu có người dùng danh nghĩa của tôi để kiếm lợi cho bản thân thì người đó cùng quốc gia của người đó đều bị kéo vào sổ đen hợp tác vĩnh viễn của Tô Hòa tôi và nước Z này, bao gồm toàn bộ những hạng mục nghiên cứu của thành phố Tương Lai. Sẽ không bao giờ hợp tác với quốc gia xâm phạm bản quyền của nước ta, bao gồm nhưng không giới hạn trong những nghiên cứu về máy móc, khối u và những lĩnh vực khác nữa.
Khi đó Tô Hòa vừa mới kết thúc công việc nên đang rảnh rỗi, khi nhận được điện thoại của Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân thì cô vẫn cảm thấy khá kinh ngạc:
Alo, thế nào?
Chẳng lẽ
Bách Dịch Tiêu
không có tác dụng?
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân nói với vẻ vội vã:
Chuyên gia Tô, có chuyện lớn rồi! Bệnh dịch Parshall có ảnh hưởng cực lớn trên trường quốc tế, phương thuốc
Bách Dịch Tiêu
của cô đã bị đại sứ trú ở cảng Thanh Châu của nước Y để ý tới, vừa rồi ông ta còn tìm tôi muốn có được phương thuốc này nhưng tôi không cho. Thế nhưng lúc đầu phương thuốc của cô đã qua tay rất nhiều người, cơ bản là không thể giữ bí mật được. Chỉ sợ là không lâu nữa sẽ bị nước Y biết được, nếu như bọn họ có thể lợi dụng phương thuốc của cô để chế ra thuốc thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với cô!
Thật sự không biết điều này nên gọi là tài cao gan cũng lớn, hay là ngu ngốc nữa!
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hòa nghĩ lại thì phát hiện những bài luận văn nghiên cứu về ung bướu khi trước mình phát ra đã khá lâu rồi, thế nhưng tại sao vẫn chưa có phản hồi chứ?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tô Hòa hơi sửng sốt:
Cái gì?
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân nghe thấy giọng nói của Tô Hòa hơi kỳ lạ thì vội vàng dặn dò:
Chuyên gia Tô, cô phải đi đăng ký độc quyền ngay bây giờ đi, rồi mời quốc gia đứng ra giải quyết. Cũng đừng chỉ đăng ký độc quyền ở trong nước, cô nên đăng ký độc quyền ở quốc tế đi, đăng ký càng nhiều càng tốt, những tên nước ngoài này chỉ làm những hành động khiến người buồn nôn mà thôi!
Lúc này Tô Hòa mới phản ứng kịp, nhếch miệng:
Viện trưởng, cám ơn ý tốt của ông, thế nhưng nếu như bọn họ muốn nhái theo thì để bọn họ nhái đi. Những vị thuốc trong Đông y ẩn chứa rất nhiều huyền bí, rất nhiều thầy thuốc Đông y có nhiều năm kinh nghiệm đều chưa chắc đã có thể rõ ràng, những người kia đã quen sử dụng khoa học áp dụng vào y học lại còn muốn dựa vào thí nghiệm để làm nhái sao? Nghĩ hay lắm! Ông cứ yên tâm đi, không ai có thể làm nhái loại thuốc này được.
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân:
...
Bản lĩnh của chuyên gia Tô thật sự cao!
Không nói tới việc tốc độ phát triển hiện tại của nước Z là như nào, coi như khoa học kỹ thuật của nước Z đang phát triển cực nhanh, cũng có chỗ đứng nhất định trên trường quốc tế, thế nhưng có thể bằng sức một mình đè xuống tất cả các quốc gia khác sao?
Tô Hòa gửi những bài luận văn nghiên cứu về ung bướu tới tạp chí
Y học hàng đầu
của Canada, bình thường thì sau khi gửi bản thảo khoảng nửa tháng thì sẽ có được kết quả phản hồi rồi, thế nhưng hiện tại cô vẫn không nhận được một tin thông báo nào cả.
Tô Hòa hỏi Nhĩ báo thần:
Hey, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.