• 46,514

Chương 267: LÝ THỤC PHÂN SỐT RUỘT!


Tần Nguyên cũng đã rất ưu tú, nhưng mà khoảng cách tới những bản lĩnh mà cô tích lũy đời đời kiếp kiếp ấy thì Tần Nguyên vẫn kém rất xa8, thậm chí còn thiếu rất nhiều.

Tuy rằng Tô Hòa không quan tâm đến việc bản thân ở một mình hay là hai mình, nhưng mà Lý T3hục Phân quan tâm, Tô Kiến Quốc quan tâm, đến cả bà cụ Lý cũng quan tâm.

Nếu như Tô Hòa vẫn không chịu kết hôn, nói không chừn9g những người khác sẽ không ngừng suy đoán rằng có phải là Tô Hòa có bệnh gì hay không, hoặc là người bên ngoài có thể đưa ra các lập 6luận suy đoán để giải thích cho việc
bí mật không cưới
của Tô Hòa hay không.
Bàn tay đang gắp thức ăn của Lý Thục Phân run một cái, đồ ăn mới vừa gắp lên lại rơi lại vào trên bàn.
Lúc đó bà cụ Lý cũng vừa mới múc một viên bánh trôi đưa vào trong mồm, vừa nghe Tô Hòa nói như vậy, bà sợ đến mức trực tiếp nuốt cả cái bánh trôi đó vào trong bụng, viên bánh trôi mè đen nhân thịt nhồi nóng bỏng đó thiếu chút nữa làm cho cổ họng của bà bị bỏng.

Con nói cái gì?
Lý Thục Phân không thể tin vào tai của mình.
Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt().
() Ý trách cứ miệng lưỡi độc địa của thế gian khiến cho những tạo vật rắn như sắt đá cũng phải tan chảy, cũng giống như việc trút lên đầu kẻ khác những lời phỉ báng, sẽ khiến họ cảm thấy khó có thể sinh tồn mà tự hủy hoại chính bản thân mình.
Tô Hòa biết rõ đạo lý như vậy.
Nếu xác suất gặp được một người mà bạn thực sự thích là thấp hơn một phần mười nghìn, vậy thì có thể coi hôn nhân là một nhiệm vụ của đời người, hoàn thành được thì tốt, không thì cũng không cần theo đuổi những thứ tình cảm vô ích đó.
Trong chớp nhoáng này, Tô Hòa đã gặp được.
Trong khi Tần Nguyên không kiềm nén được tiếng ca vui vẻ thì Tô Hòa đã xào xong một món nữa, thậm chí còn múc xong hết đống bánh trôi nổi trong nước ra.
Khi Tô Hòa thấy Tần Nguyên bưng thức ăn vẫn chân tay lóng ngóng như trước thì nhịn không được đập một nhát lên cánh tay của Tần Nguyên, lại trừng mắt liếc nhìn, lúc này mới khiến Tần Nguyên dừng lại.
Tô Hòa nhíu mày nhìn Tần Nguyên:
Nếu ngày mai anh dám mang theo sổ hộ khẩu đến thì lời nói đó chính là thật!

Món ăn trong tay Tần Nguyên rơi
cạch
vào trong bồn rửa rau làm nước bị bắn ra không ít, anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần như trước, nhưng đã có thể trả lời được vấn đề Tô Hòa:
Dám! Chắc chắn dám! Không dám là chó con!

Đều nói đàn ông là ấu trĩ, ít nhất thì vào lúc kích động nhất đều trở nên ấu trĩ.

Tốt! Một thanh niên tốt như vậy, nếu như có thể làm con rể của chúng ta thì tốt biết bao nhiêu! Nó vừa có bản lĩnh mà ngoại hình cũng tốt, thân thể cũng tốt, gương mặt đó lớn lên giống hệt như những bức tranh vẽ ngôi sao vậy, thân thể khỏe đẹp cân đối có thể so với huấn luyện viên thể hình. Một thanh niên như vậy, người bình thường đốt đèn lồng cũng không tìm được, con bé Hòa, cháu nên biết quý trọng nó!
Đây là lời bà cụ Lý nói.
Lý Thục Phân liên tục gật đầu tán thành:
Mẹ nghĩ bà ngoại con nói rất đúng!

Tô Hòa hiểu rõ, thấy Tần Nguyên đang cầm một đĩa tráng men lớn trên tay, bốn bát cơm được đặt trên đĩa, khóe miệng hơi nhếch lên. Cô nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lý Thục Phân cùng bà cụ Lý, mở miệng nói:
Nếu hai người đều cảm thấy anh ấy không tệ thì con cũng sẽ nói cho hai người một sự thật, ngày mai hai chúng con sẽ đi đến Cục Dân chính lĩnh giấy, có giấy chứng nhận thì chẳng khác gì kết hôn. Chuyện về tiệc cưới thì cần phải chọn một ngày lành tháng tốt, con cũng đã tính qua, ngày mười tám tháng Sáu cũng là một ngày tốt lành, quyết định chọn ngày đấy đi!

Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người trước khi kết hôn đều chưa từng gặp qua người kia, mà sau khi kết hôn vẫn có thể tôn trọng nhau như khách chứ.
Huống chi, người như Tần Nguyên này rất tốt, ít ra Tô Hòa cũng không ghét.
Ngay cả khi sau này Tần Nguyên có bất cứ điều gì cần Tô Hòa phối hợp, ví dụ như sinh con, nối dõi tông đường. Tô Hòa đều sẽ không từ chối, hiện tại cô đã nhìn thấu được những thứ này, kết hôn sinh con chỉ là một con đường bắt buộc phải đi của mỗi con người, nếu cô không học cái môn học này, cô sẽ không bao giờ vượt qua được trái tim của Lý Thục Phân và những người khác, thậm chí có thể trở thành cái gai trong trái tim của Lý Thục Phân cùng Tô Kiến Quốc.
Cho nên Tô Hòa mới đưa ra cái quyết định này, cô muốn kết hôn cùng với Tần Nguyên, ít ra thì trước mắt cô cũng không thể tìm được một người đàn ông phù hợp với cô hơn Tần Nguyên.
...
Khi còn bé, Tần Nguyên đã từng bị ngã từ trên cuốn sách xuống, cái gáy bị đập vào một tảng đá không lớn không nhỏ, chảy không ít máu, may là tảng đá đó nằm trong sông bị nước chảy qua mài mòn các góc cạnh đi, nếu không thì có khả năng Tần Nguyên đã không sống được tới hiện tại rồi.
Tần Nguyên nhớ rất rõ ràng, khi gáy anh đập vào tảng đá lớn, những ngôi sao xuất hiện trước mắt anh, như thể anh đột nhiên bước vào màn đêm ngay giữa ban ngày... Bây giờ cảm giác này lại xuất hiện trở lại.
Lời Tô Hòa nói giống như là một thiên thạch từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào xương sọ của Tần Nguyên, khiến anh bị chấn động đến mức hai mắt đầy sao.
Sau khi lấy lại bình tĩnh một lúc lâu, Tần Nguyên mới hỏi Tô Hòa:
Lời em nói là sự thật sao?

Cô gọi Lý Thục Phân và bà cụ Lý đang ghé vào cửa phòng ngủ để nghe trộm ra, đưa mắt nhìn Tần Nguyên một cái, anh lập tức hiểu ý, nhanh chóng bới cơm cho Lý Thục Phân cùng bà cụ Lý. Tô Hòa thì hắng giọng một cái, nói ra quyết định của mình cho Lý Thục Phân và bà cụ Lý nghe.
Tô Hòa chỉ vào bóng lưng Tần Nguyên, hỏi Lý Thục Phân và bà cụ Lý:
Mẹ, bà ngoại, hai người nghĩ anh ấy thế nào?

Bà cụ Lý cùng Lý Thục Phân vốn đã vô cùng vừa ý với Tần Nguyên, hôm nay nghe được Tô Hòa hỏi như vậy, đương nhiên là không ngừng mở miệng ra khen.
Tô Hòa cười khẽ, cô kéo Tần Nguyên đến bên cạnh của mình, dùng cánh tay khoác vào cánh tay của anh, lặp lại lần nữa:
Con nói, ngày mai con sẽ cùng Tần Nguyên đi lấy giấy đăng ký kết hôn, tiệc rượu sẽ được tổ chức vào tuần tới, để bớt việc thì tiệc rượu sẽ được tổ chức ở bên ngoài, cả gia đình tụ họp lại vui chơi náo nhiệt một chút, để một người chứng kiến là tốt rồi.


Sắc mặt Lý Thục Phân biến hóa:
Con bé Hòa, con đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Kết hôn là chuyện quan trọng cả đời người đấy!


Tô Hòa chu môi, buông cánh tay Tần Nguyên ra, giả vờ tức giận:
Vậy con không kết hôn nữa, hai người cũng đừng hối thúc con.


Lý Thục Phân nhất thời hoảng hốt:
Ý của mẹ không phải như vậy, nếu như con đã nhìn Nguyên Tử vừa mắt vậy thì kết hôn thôi! Mẹ tin tưởng vào mắt nhìn người của con! Nhưng ý của mẹ là hai đứa có muốn suy xét thêm vài ngày nữa không? Bây giờ kết hôn ngay có phải quá gấp gáp không? Phòng cưới định để ở nơi nào? Có cần sửa sang lại hay không? Cô dâu chú rể cũng cần phải mặc quần áo mới, hai đứa đều chưa mua, trong phòng tân hôn muốn bày các loại đồ vật gì, tất cả đều phải sắm sửa đồ mới, hai đứa chưa mua được cái gì, một tuần nữa đã kết hôn không phải là quá gấp rồi chứ?


Tô Hòa lắc đầu:
Không vội, mấy thứ kia nếu có thể đặt mua thì đặt mua, nếu như đặt mua không được thì đợi sau này rảnh rỗi sẽ từ từ đặt mua, không cần quan tâm. Con và Tần Nguyên cũng có xe, ngoại trừ những món đồ nội thất lớn cần nhờ người khác chở cho thì những thứ khác chỉ cần chở một hai chuyến là xong mà, không cần lo lắng đâu. Bây giờ điều hai người cần phải suy nghĩ là hai người sẽ mời ai dự tiệc, họ hàng bên nhà bà ngoại của con. Tuy nói nhà bác cả đều ở đây, nhưng mà rốt cuộc có nên mời mấy dì hay không thì chuyện này do bà ngoại quyết định, nếu như mời thì nhanh chóng gọi điện thoại cho họ đi, ngồi xe lửa qua đây cũng cần có thời gian mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.