• 46,515

Chương 274: NỖI SỢ CỦA TẦN NGUYÊN



Nếu ông không biết nói gì thì đừng nói nữa. Không biết lãnh đạo Thanh Đại và Đại học Thủ đô làm thế nào mà nghĩ ra kế hoạch liên kết 8đào tạo được nhỉ? Thật đáng kinh ngạc! Nhưng nếu đã nghĩ ra thì nhất định phải làm cho tốt, đợi sau khi trình độ kỹ thuật được nâng c3ấp lên, chuyện liên kết đào tạo sẽ càng thêm dễ dàng. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua cửa ải này thì mọi chuyện sẽ tốt lên.

Trong khi Tô Hòa hăng say trình bày phát kiến của mình ở phòng hành chính của Thanh Đại, khiến cho đầu óc Vinh Dự quay cuồng th6ì Tần Nguyên cũng đang điên cuồng tìm kiếm cô. Đầu tiên, anh đã đến khu chung cư của công chức, giáo viên Thanh Đại, rồi lại đi tìm t5ứ hợp viện lúc đầu đưa súp lơ, nhưng mãi vẫn không tìm ra cô. Tần Nguyên lại lặn lội đến khoa Cơ khí, khoa Y và thư viện, thậm chí còn chạy đến căn phòng tân hôn mới sửa sang lại của hai người... Tuy vậy, anh vẫn không thấy cô đâu cả!

Sắc mặt Tần Nguyên càng lúc càng tái đi, anh nghĩ, có lẽ Tô Hòa đã nuốt lời rồi!
Khi nhận thấy căn phòng đặt máy tính không còn nóng nữa, Tô Hòa mới đóng cửa sổ lại, chầm chậm quay lại chung cư dành cho giáo viên và công chức nhà trường. Những dự định trong lòng đã hoàn thành được quá nửa, nên cô vô cùng vui vẻ, thậm chí còn vừa đi vừa ngâm nga hát.
Lúc ấy, kim đồng hồ đã chỉ vào con số bốn giờ chiều. Khi đi đến cầu thang của chung cư, đập vào mắt Tô Hòa là khuôn mặt tức giận, ai oán của Tần Nguyên.
Một khi đã kết hôn, chẳng mấy chốc cô sẽ có con!
Cuộc đời cô thế này quá mỹ mãn rồi!
Tô Hòa không quên kiểm tra cỗ máy tính cẩn thận. Sau khi đảm bảo chiếc máy ngoài bộ nhớ đầy ra thì không còn vấn đề nào khác, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xóa bỏ một số chương trình do trí tuệ nhân tạo tự động biên soạn ra. Chúng vốn không quan trọng, xóa đi cũng không ảnh hưởng gì lớn. Cô chỉ để lại một chút không gian nhỏ để phòng ngừa chương trình tự động điều chỉnh máy tính.
So với chương trình của trí tuệ nhân tạo ngu ngốc, chương trình chủ động điều chỉnh máy tính đóng vai trò thiên địch, có tác dụng điều tiết hợp lý chương trình của trí tuệ nhân tạo, đảm bảo chương trình của trí tuệ nhân tạo sẽ không phạm lỗi ngu xuẩn thế này, suýt nữa đã khiến khoa cơ khí của Thanh Đại chìm trong biển lửa.
Tần Nguyên đờ đẫn ngồi trên cầu thang của chung cư dành cho giáo viên và công chức Thanh Đại. Anh lim dim mắt nhìn lên trần nhà trên đầu, trong lòng tự hỏi, mình là ai? Mình từ đâu đến? Mình phải đi đâu bây giờ?
Đáng tiếc, Tô Hòa không hề biết Tần Nguyên đang thảm thương đến mức nào, Nhĩ báo thần cũng không nhắc nhở cô.
Tuy trên mặt Bành Cẩm Trình vẫn nở nụ cười tươi nhưng trong bụng thì đang đau lòng so sánh. Cậu liên tục hứa hẹn với cô nhất định sẽ đi ăn cưới cô. Nhưng khi cô hài lòng rời đi, Bành Cẩm Trình nhoài người nằm bò trên bàn thí nghiệm suy nghĩ. Tên nhóc này đã ngừng nghĩ về vấn đề cơ khí và những vấn đề liên quan giữa cơ khí và các môn khoa học khác, mà bắt đầu trăn trở về vấn đề hóc búa mà biết bao người vẫn chưa lý giải được – đó là tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn vậy chứ!
Sau khi ra khỏi văn phòng làm việc, Tô Hòa bỗng thấy nhớ chiếc máy tính của mình, nên cô lại quay lại văn phòng nhìn nó một lát.
Tô Hòa kinh ngạc hỏi anh:
Sao anh lại đến đây? Anh đã phát hết thiệp mời chưa?

Tần Nguyên buồn bã đáp:
Phát hết rồi...

Tính ra thì nếu không phải hôm nay cô đột nhiên muốn ghé qua xem, e là cái máy này chỉ còn dùng được mấy ngày nữa. Chiếc máy tính cô bỏ một số tiền lớn ra mua sẽ bị hỏng vì hoạt động quá độ, thậm chí có thể vì tỏa ra quá nhiều nhiệt mà đốt trụi cả tòa nhà của khoa Cơ khí.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Tô Hòa bắt đầu cảm thấy không ổn. Cô vội vàng mở máy tính, nhập nhiều mệnh lệnh dưới hình thức ngôn ngữ cơ khí để cưỡng chế dừng chương trình trí tuệ nhân tạo lại. Sau một loạt âm thanh
lạch cạch
của quạt tản nhiệt, cuối cùng cỗ máy cũng dừng lại. Tô Hòa lập tức mở cửa sổ ra cho thông gió, với hy vọng gió bên ngoài sẽ thổi bay nhiệt lượng tích tụ trong phòng.
Tô Hòa đã phân phát hết thiệp mời cho Thanh Đại rồi. Cô lại đi qua khoa Cơ khí, đưa cho Bành Cẩm Trình một tấm thiệp mời. Cô còn nghiêm túc cảnh cáo cậu, đến chung vui thì đến, không được phép mang tiền mừng.
Bành Cẩm Trình nhìn tấm thiệp cưới đỏ rực in chữ vàng, trong lòng bỗng ngập tràn biết bao cảm xúc phức tạp. Tô Hòa nhỏ tuổi hơn cậu nhưng lại có chức vụ cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Trước đây, cậu cứ nghĩ người phụ nữ có học vấn cao như Tô Hòa chắc sẽ rất khó tìm được người yêu, nên lòng cậu cũng thoải mái hơn một chút. Nào ngờ chỉ trong nháy mắt, Tô Hòa không chỉ có người yêu mà còn kết hôn nhanh như chớp!
Thực tế đã chứng minh nỗi nhớ của Tô Hòa rất có tác dụng. Tuy cô đã cắt giảm chương trình của trí tuệ nhân tạo ở tương lai rồi mới chuyển qua, nhưng dường như cô đã phạm sai lầm lớn. Lúc đó, cô đã vui sướng quá đà mà chủ động cắt giảm luôn chương trình điều chỉnh máy tính. Điều này đã khiến cho chương trình của trí tuệ nhân tạo trong máy tính không khác gì kẻ ngốc, liên tục phát hiện lỗ hổng và tối ưu hóa. Vốn dĩ bộ nhớ lưu trữ khá nhỏ của máy nhanh chóng bị lấp đầy, nhưng chương trình của trí tuệ nhân tạo vẫn đang tự động tối ưu hóa... Thế mới biết, áp lực vận hành của cỗ máy tính này lớn đến mức nào!
Khi bước vào văn phòng, Tô Hòa không chỉ nghe thấy tiếng
ù ù
như máy kéo đến từ cái quạt tản nhiệt, mà còn cảm nhận được luồng hơi nóng phả vào mặt.
Ngoài việc sắp xếp các chương trình chủ động điều chỉnh máy tính vận hành, Tô Hòa còn làm một việc rất quan trọng trước khi ra khỏi phòng làm việc, đó là rút nguồn điện ra.
Nếu muốn vận hành chương trình của trí tuệ nhân tạo thì cần phải khởi động máy tính trước. Nhưng Tô Hòa đã rút nguồn điện ra thì làm sao máy tính khởi động được? Có thể coi đây là lớp bảo vệ thứ hai của cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.