• 46,514

Chương 304: Công bố kết quả thi đại học


Vị thủ trưởng cũng lo lắng điều này nên mới luôn giữ ý nghĩ đó trong lòng, hôm nay thấy Tô Hòa đa tài đa nghệ như vậy, ý nghĩ ấy không khốn8g chế được mới rục rịch ló ra ngoài.

...
Diệp Quế Chi và Lâm Trường Bình lấy nước mắt rửa mặt nguyên một ngày. Khi thành tích thi đại học được dán lên, nước mắt hai mẹ con họ sớm đã cạn khô, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng kéo mặt dài như mặt ngựa.
Rất nhiều người đi ra đi vào Sở Giáo dục, lúc đi ra đều đem theo gương mặt vui vẻ, người này nói
mình thi được hơn 600
, người kia nói
mình kém cậu nhiều quá, được có 590
, hơn nữa có người kinh ngạc kêu lên
mình được 580
, lòng Lâm Trường Bình đau như cắt.
So với niềm vui và nỗi buồn ở những nơi khác, tình hình ở Sở Giáo dục Tế Nguyên của tỉnh Tây Sơn tốt hơn nhiều, đa số mọi người đều mang theo gương mặt vui mừng, ít người phải buồn bã, dĩ nhiên nhất định cũng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như hàng xóm cũ của Tô Hòa - Lâm Trường Bình và mẹ của cậu ta, Diệp Quế Chi!
Lâm Trường Bình từng rất chăm chỉ học tập. Bởi vì cậu ta không thể đạt đến mức tiểu táo() ở lớp Tô Hòa nên cậu ta còn chăm chỉ hơn so với người bình hường, mỗi bài giảng của giáo viên đều nghe một cách nghiêm túc, quả thực thành tích của cậu ta cũng không ngừng tiến bộ.
Khi Lâm Trường Bình phát hiện bất kể cậu ta có cố gắng thế nào cũng không thể theo đuổi tiến độ của số đông, lòng cậu ta lạnh ngắt như băng. Vốn dĩ chỉ cần suy nghĩ một chút có thể giải được bài tập, nhưng lúc này tâm tình cậu ta không ổn định, có đập đầu xuống bàn cũng không làm được... Tâm trạng suy sụp này cứ kéo dài đến tận khi kết thúc kì thi đại học, thành tích gần như có thể đoán trước.
Lâm Trường Bình vốn hi vọng có thể thi đỗ Cao đẳng nghề, một năm này vì để theo kịp Tô Hòa, nỗ lực đã vượt xa trước đó, cho nên dù tâm trạng cậu ta không ổn định, thi đại học không thành công nhưng thành tích cuối cùng cũng coi như tạm chấp nhận, cao hơn điểm chung năm trước của cao đẳng nghề không ít.
Hôm nay học sinh cả nước có thể đến Sở Giáo dục tại địa phương để xem kết quả thi đại học, nếu không 6muốn đi cũng có thể chờ thêm hai ba ngày, chờ Bộ Giáo dục thống kê thành tích của các thí sinh rồi dán ở các trường học sau.
Nhưng5 chuyện liên quan đến tiền đồ sau này của mình, nào có học sinh nào muốn chờ thêm dù chỉ một chút?
Còn chưa đến tám giờ sáng, các Sở Giáo dục cả nước đều tấp nập người qua lại, không chỉ có thí sinh thi đại học chờ kết quả mà còn có cả cô dì chú bác bố mẹ ông bà nội ngoại, cả họ hàng đều đang chờ ở đây, chẳng mấy chốc đã khiến Sở Giáo dục không còn khe hở.
Chờ Sở Giáo dục mở cửa, không gian đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có người cầm chặt thẻ dự thi, có người cất trong túi, có người miệng không ngừng lẩm bẩm như hòa thượng tụng kinh... Dĩ nhiên, đa phần đều đang thảo luận xem mình được bao nhiêu điểm, có thể đỗ đại học nào.
Diệp Quế Chi nghĩ lại những ánh mắt quái lạ nhìn mình là lại tức giận:
Con nói xem thái độ của họ thế nào? Mẹ nghe nói cho dù là thi đỗ đại học chính quy hay cao đẳng nghề thì các giáo viên cũng đều trân trọng, sao những người kia lại lạ lùng như vậy chứ?

Lâm Trường Bình mặt không đổi sắc, giải đáp nghi ngờ của Diệp Quế Chi:
Bởi vì năm ngoái đừng nói chuyện thi đỗ khoa chính quy, chỉ cần thi đỗ cao đẳng nghề cũng là điều hiếm có. Nhưng năm nay thì không giống vậy, nhất định có rất nhiều người thi đỗ đại học chính quy, thí sinh đỗ cao đẳng nghề tất nhiên càng không hiếm có. Vật hiếm thì quý, mẹ sống ngần ấy năm chẳng lẽ lại không hiểu đạo lý này sao?

() Ở đây hiểu là mức độ đánh giá thấp nhất, phân biệt với trung táo và đại táo
Nhưng đôi khi, không ngừng tiến bộ cũng chưa chắc đã là tin tốt, bởi tốc độ tiến bộ của người khác còn nhanh hơn cậu ta!
Các thí sinh xếp hàng đi vào một cái cửa nhỏ, không quá một phút đã đi ra, có người vui mừng phấn khởi, có người nước mắt hai hàng... Đây chính là trạng thái giữa đỗ và không đỗ.
Thành tích thi đại học được dán trên bảng, đủ để người ta nhìn thấy hàng trăm trạng thái khác nhau.
Miệng Diệp Quế Chi mở lớn, không nói được câu nào, cả một bụng hối hận và oan ức biến thành tiếng khóc lớn, hai mẹ con ôm nhau gào khóc.
Có một câu nói: Trên thế giới này không có chuyện gì không thể vượt qua, nếu thực sự có, chỉ cần khóc một lát, nếu như vẫn chưa đủ thì lại khóc thêm!
Diệp Quế Chi thấy con mình cả ngày buồn bực không vui thì vô cùng đau lòng, bà an ủi:
Trường Bình à, chúng ta không giống nhà họ, cô con gái nhà họ không phải người bình thường, toàn làm chuyện không phải người bình thường có thể làm được. Không phải con nói người đàn ông trước kia ở bên cô gái đó bây giờ vẫn đang học năm nhất Đại học Long Thành sao? Chúng ta phải sống thực tế, so đo với cô gái đó chỉ có tức chết!


Người sống cả đời, quan trọng nhất là việc bản thân có thể thông suốt, chỉ cần mở lòng một chút, thế giới này vẫn rộng rãi đón nhận. Trước đó mẹ đã đến trường học hỏi thử, điểm của con cao hơn rất nhiều so với mức điểm năm ngoái của cao đẳng nghề! Dù sao cũng là cao đẳng nghề, quốc gia cũng sẽ có việc cho con làm, con còn lo lắng cái gì? Chẳng qua là thái độ các giáo viên ở trường con... có chút lạ!

Gương mặt Lâm Trường Bình cuối cùng cũng xuất hiện vài tia bất ổn, từ khuôn mặt không cảm xúc chuyển sang dữ tợn:
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân khác... thành tích của con đội sổ ở trường! Là đội sổ đó!

Gào khàn cả giọng xong, Lâm Trường Bình thấy khuôn mặt Diệp Quế Chi xám ngắt như màu đất, nước mắt tuôn rơi, cậu ta tuyệt vọng vùi mặt vào gối khóc lóc:
Mẹ, con là người có thành tích thấp nhất… Có vài thứ mẹ không biết, điểm chuẩn không phải sẽ không thay đổi, năm nay mọi người đều thi tốt, nhất định điểm chuẩn sẽ được nâng cao, với thành tích này năm ngoái con có thể đỗ cao đẳng nghề, còn năm nay thì không thể chắc được... Mẹ, vì sao ban đầu mẹ lại ra ngoài nói xấu người ta? Mẹ đã làm hỏng tiền đồ của con trai mẹ rồi đấy...

Tô Hòa vừa gọi điện thoại vừa lật xem lịch, không ngừng tính toán những chuyện mì3nh cần làm. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ gì đó, cô nhanh chóng lật lại ngày hôm nay, nhìn thời gian trên đó rồi ngẩn người.
Hôm9 nay có kết quả thi đại học!
Lâm Trường Bình biết những người vừa nói được 590, 600 kia, trước đây không cách biệt thành tích cậu ta là bao. Còn người vừa nói được 580 điểm kia, trước kì nghỉ đông còn kém cậu ta rất nhiều.

Trước đây khi dự đoán thành tích, mỗi người này đều nói mình có thể đạt hơn 500, 600 điểm, khi đó Lâm Trường Bình còn không tin, vì điểm dự đoán của cậu ta chỉ có 430. Bây giờ công bố thành tích, chuyện này như vả cho cậu ta một cái bạt tai thật đau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.