Chương 344: Chúc hai người sống tới bạc đầu!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1256 chữ
- 2022-02-04 03:41:47
Tô Hòa dừng xe ở phía sau Đại lễ đường Nhân dân, đi tới khán đài thì gặp Cố Trường Tranh. Cô nhận túi tài liệu từ trong tay Cố Trường Tranh, rồi 8liếc thấy anh đang rất vui vẻ, sao Hồng Loan động (là một loại quẻ tượng của bói toán) thì trêu ghẹo:
Cố Trường Tranh, gần đây có chuyện vui đú3ng không, khi nào kết hôn đấy?
Hô hấp Cố Trường Tranh hơi loạn, không trả lời vấn đề của Tô Hòa mà hỏi lại:
Sao em biết?
Nếu như không có được em, như vậy thì có được lời chúc phúc của em cũng là một điều rất tốt.
Thế nhưng tại sao, mình lại cảm thấy chua xót như vậy chứ?
Khuôn mặt của Tô Hòa rất xinh đẹp, cộng thêm khí chất rất xuất chúng nên cô luôn là tiêu điểm trong đám người. Vì thế, khi Tô Hòa đi tới chỗ Cố Trường Tranh thì không thoát khỏi tầm mắt của ông cụ Cố.
Không chỉ ông cụ Cố mà ông cụ Trần vừa kết thông gia với nhà họ Cố cũng thấy, thậm chí ông cụ Khúc ngưỡng mộ đến mức ghen tỵ cũng thấy được.
Sau khi trả lời xong, Cố Trường Tranh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hòa rồi hỏi:
Tô Hòa, anh cũng sắp kết hôn rồi, em không có gì muốn nói với anh hay sao?
Tô Hòa kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Cố Trường Tranh không bình thường, thế nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cất đơn đặt hàng vào trong túi rồi vỗ nhẹ bả vai anh ấy:
Anh đã làm rất tốt việc ở thành phố Tương Lai rồi, quản lý đâu ra đó tất cả những việc liên quan tới tài vụ giúp tôi, anh cũng biết tài chính quan trọng như thế nào, không thể để nó xảy ra sai lầm được. Nếu như xảy ra vấn đề thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đối với anh, mà anh phải tin tưởng rằng, nếu như thật sự xảy ra vấn đề, tôi sẽ không tuyệt đối không niệm tình đâu.
Ông cụ Trần không biết Cố Trường Tranh có tình cảm với Tô Hòa, cho nên ông vừa vuốt râu, vừa bùi ngùi:
Vẫn là lão già ông có mắt nhìn nên đã lên thuyền của Giáo sư Tô từ sớm rồi. Lúc trước nhà nào trong thủ đô này cũng cười con cháu nhà họ Cố ông không có bản lĩnh, không ngờ là Trường Tranh lại mượn thế của Giáo sư Tô, tuổi còn trẻ mà cũng đã ngồi lên chức vụ cao như hiện tại, thu về rất nhiều ngoại hối cho quốc gia chúng ta. Trong thế hệ trẻ tuổi của thủ đô, có mấy người có thể so sánh với nó chứ?
Tôi còn nghe nói Giáo sư Tô đã giao toàn bộ tài chính của thành phố Tương Lai vào trong tay của Trường Tranh, điều này đã nói rõ Trường Tranh được tín nhiệm như thế nào cơ chứ! Lão già này, nước cờ này của ông thật tuyệt diệu... Ngồi dưới một cây đại thụ đang được hưởng thánh ân, ít nhất là ba đời nhà ông không cần lo lắng rồi.
Tô H9òa vừa lật xem đơn đặt hàng
Bách Dịch Tiêu
vừa trả lời:
Điều này còn phải hỏi sao? Nhìn mặt anh là ra. Sao Hồng Loan động, trong vòng nửa năm6 tới chắc chắn kết hôn, vợ chưa cưới của anh cũng là người thủ đô sao?
Cố Trường Tranh cúi đầu xuống, trả lời:
Đúng vậy, cháu gái Bộ t5rưởng Trần của Bộ Nông nghiệp, Trần Như Lan.
Về phần anh hỏi tôi về việc anh kết hôn thì anh hãy yên tâm, chờ anh kết hôn thì tôi sẽ đưa cho anh một bao lì xì 1314 đồng, chúc anh và đồng chí Trần Như Lan một đời một kiếp (1), vĩnh kết đồng tâm.
(1) Một đời một kiếp (yīshēng yīshì), gần với 1314 (yī sān yī sì)
Ông cụ Cố rất thích nghe những lời như này, mặc dù trong bụng ông cười nở hoa nhưng không thể hiện điều gì trên mặt cả, ông lắc đầu rồi nói:
Con cháu tự có phúc của con cháu, tôi vẫn luôn không lo lắng cho bọn nhỏ. Dù sao nhà họ Cố chúng tôi không làm chuyện thương thiên hại lý gì, ông trời sẽ không đối xử tệ bạc với người tốt. Trường Tranh có thể đứng ở vị trí hiện tại, đương nhiên không thể không kể đến việc được Giáo sư Tô giúp đỡ. Con cháu nhà tôi nên tôi biết, Trường Tranh cũng không xuất sắc lắm, thế nhưng việc quản lý tài vụ giúp Giáo sư Tô nó cũng làm được, có ba phần sức thì giúp ba phần sức thôi mà!
Mặc dù ông nói Cố Trường Tranh không xuất sắc lắm, thế nhưng vẻ mặt tự hào lại thể hiện rất rõ ràng.
Tô Hòa cười mỉm, sau khi nói xong thì cô thấy các vị lãnh đạo đã ngồi vào hàng ghế trước nên cũng không nói chuyện với Cố Trường Tranh nữa. Cô giơ túi trong tay lên, nói với Cố Trường Tranh:
Tôi qua bên kia đã, sau đó anh nhớ tới tìm tôi, tôi sẽ thay đổi số lượng cung ứng
Bách Dịch Tiêu
ở một vài quốc gia, cũng mở ra quyền mua bán
Bách Dịch Tiêu
ở một vài quốc gia, tới lúc đó anh hãy cầm đơn đặt hàng đi xử lý, anh vất vả rồi.
Không có gì.
Chỉ có ông cụ nhà họ Khúc là tức giận tới mức trợn mắt lên, ông ta nhìn khối bánh gatô Thành phố Tương Lai rất lớn trước mắt mà không ăn được, tức chết mà!
...
Cố Trường Tranh thấy rõ, Tô Hòa chúc phúc mình là phát ra từ nội tâm, cô chúc anh và Trần Như Lan một đời một kiếp, sống tới đầu bạc răng long.
Anh buông lỏng nắm tay ra, đầu ngón tay dần dần khôi phục lại màu hồng hào. Anh cúi đầu xuống, ép mình nở một nụ cười, nhìn về phía bóng lưng Tô Hòa đang rời đi rồi nói nhỏ
Cảm ơn
.
Cố Trường Tranh mỉm cười lắc đầu, so với việc Tô Hòa đưa cho anh lì xì
một đời một kiếp
, thì những việc nho nhỏ như này làm sao có thể vất vả chứ?
Anh nắm chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá lớn nên đầu ngón tay chuyển trắng. Trước khi Tô Hòa xoay người rời đi, anh vẫn luôn muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hòa thay đổi, ví dụ như kinh ngạc hoặc là tiếc nuối nho nhỏ, đáng tiếc rằng cũng không có gì cả.
Ông cụ Trần cũng cười, thật sự là mừng thay cho Cố Trường Tranh, dù sao thì Cố Trường Tranh sắp trở thành con rể của nhà họ Trần, Trường Tranh có địa vị cao thì nhà họ Trần cũng sẽ nở mày nở mặt.
Mặc dù nói nhà họ Trần không kịp gia nhập đường dây của Tô Hòa, thế nhưng Cố Trường Tranh tham gia thì tương đương với việc nhà họ Trần cũng tham gia, trong tương lai nhà họ Trần muốn vào Thành phố Tương Lai phát triển thì Cố Trường Tranh cũng không thể từ chối được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.