Chương 369: Chẳng có gì ngoài tiền
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1617 chữ
- 2022-02-04 03:42:35
Tuy nhiên, Trần Quang Đại không đồng ý với quan điểm của Nhạc Thủ Hoa. Ông cho rằng hệ điều hành tách khỏi thiết bị phần cứng chỉ là một mã hóa vô dụ8ng không có ý nghĩa. Nếu Âu Mỹ ngừng cung ứng thiết bị phần cứng cho nước Z thì hệ điều hành nước Z nghiên cứu ra chẳng khác gì vườn hoa lơ lửng giữ3a trời, Âu Mỹ muốn chèn ép thế nào cũng được. Đến lúc đó, nước Z sẽ trở thành con cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết... Đây là điểm bất đồng ý 9kiến giữa Trần Đại Quang và Nhạc Thủ Hoa.
Vì nguyên nhân trên mà ánh mắt Trần Đại quang nhìn các thành viên trong phòng Nghiên cứu Thiết bị 6phần cứng máy tính hiện rõ vẻ đồng cảm. Nhưng đành chịu thôi, tuy nói phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng gắng gượng xin được chút kinh phí, nhưng c5uộc sống chẳng khá khẩm hơn phòng Nghiên cứu Kỹ thuật con chip bao nhiêu. Từ trước tới giờ luôn là phòng phát triển hệ điều hành ăn thịt, Phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng húp canh, còn phòng Nghiên cứu Kỹ thuật con chip ngửi mùi.
Trong phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng máy tính, Tô Hòa tỏ vẻ rất có hứng thú. Cô hỏi thăm từng hạng mục nghiên cứu ở đây một lượt, thậm chí còn đưa ra rất nhiều ý kiến khiến các nhân viên nghiên cứu trong phòng thán phục. Giáo sư Trần Đại Quang thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt các nhân viên nghiên cứu kia không giống như giả vờ, bèn lập tức ra quyết định. Ông nói với họ:
Giáo sư Tô là người nắm quyền phê duyệt hạng mục của thành phố Tương Lai. Mọi người hãy cẩn thận suy nghĩ những ý kiến đề xuất của cô ấy, mau chóng xin ngân sách nghiên cứu khoa học của thành phố Tương Lai đi! Đến lúc đó, mọi người phải có đầu óc, đừng để người ta tùy tiện chiếm dụng số tiền này, phải tập trung làm nghiên cứu của mình. Thứ mọi người nghiên cứu là nền tảng phát triển kỹ thuật máy tính của quốc gia, không được để thiếu hụt một đồng nào!
Khóe mắt các nhân viên nghiên cứu cay cay, trong lòng vô cùng thoải mái, giọng nói hơi nghẹn ngào:
Được, cảm ơn Viện trưởng Trần. Tôi nghe nói thành phố Tương Lai quản lý kinh phí nghiên cứu khoa học cực kỳ nghiêm ngặt, chắc chắn không bị chiếm dụng đâu!
Sau đó nhân viên nghiên cứu này quay sang, vừa nhìn Tô Hòa chăm chú vừa nói:
Giáo sư Tô, cô có thể rủ lòng thương những nhân viên nghiên cứu cha không thương, mẹ không yêu như chúng tôi, cấp thêm kinh phí nghiên cứu cho chúng tôi được không? Nếu không yên tâm, cô có thể chuyển tiền đến Thanh Đại trước, chúng tôi sẽ tạm ứng các khoản chi trước, sau đó sẽ mang hóa đơn đến Thanh Đại thanh toán....
Tô Hòa xua tay:
Không cần đâu, mọi người viết thư đăng ký rồi làm theo quy trình quản lý hạng mục nghiên cứu khoa học của thành phố Tương Lai là được. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau khi lấy được kinh phí, mọi người phải nghiêm túc làm nghiên cứu!
Đến lúc này, cuối cùng Tô Hòa cũng hiểu ra mâu thuẫn nội bộ trong Viện Nghiên cứu Công nghệ thông tin. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Trần Đại Quang:
Viện trưởng Trần, nếu thành phố Tương Lai xây dựng xong, tôi nhất định sẽ xây riêng Viện Nghiên cứu kỹ thuật con chip và viện nghiên cứu thiết bị phần cứng máy tính. Nhưng hiện tại thành phố Tương Lai vẫn chưa xây dựng xong, trong tay tôi chẳng có gì ngoài tiền, chỉ có thể hứa hẹn cấp đủ kinh phí nghiên cứu khoa học cho mọi người. Nếu muốn xin tòa nhà nghiên cứu thì ít nhất phải đợi đến tầm này năm sau.
Nhân viên nghiên cứu kia vui mừng ra mặt:
Cấp tiền là tốt rồi! Chỉ cần có kinh phí nghiên cứu khoa học, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ nghiên cứu!
Giáo sư Tô khoát tay ngắt lời nhân viên nghiên cứu đang tỏ lòng tận tâm này, nói với Trần Đại Quang:
Nếu mâu thuẫn nội bộ trong Viện Nghiên cứu Công nghệ thông tin căng thẳng như vậy thì tại sao Giáo sư Trần không nghĩ cách tách hai phòng nghiên cứu này ra khỏi Viện Nghiên cứu Công nghệ thông tin, nắm giữ kinh phí nghiên cứu khoa học trong tay mình?
Ngoài ra, những ý kiến tôi vừa đề xuất lúc nãy không phải đột nhiên nghĩ ra, mà là tôi đã suy nghĩ cặn kẽ. Trong cơ cấu nghiên cứu của thành phố Tương Lai, nghiên cứu và phát triển phần cứng máy tính là một khâu cực kỳ quan trọng. Cá nhân tôi cho rằng hạng mục này đáng được đầu tư kinh phí lớn, vì vậy tôi sẽ không kiểm soát kinh phí của mọi người một cách chủ quan. Chỉ cần mọi người làm ra thành quả khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ lo hết kinh phí. Nếu mọi người có ý kiến gì thì có thể nói ra, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
Nhân viên nghiên cứu kia chớp mắt, hết nhìn Trần Đại Quang lại nhìn sang Tô Hòa, cuối cùng quyết tâm nói:
Chuyên gia Tô, liệu thành phố Tương Lai có xây một viện nghiên cứu thiết bị phần cứng máy tính độc lập không? Nếu có thể, tôi rất mong phòng nghiên cứu của chúng tôi có thể tách riêng. Lãnh đạo không xem trọng phương hướng nghiên cứu của chúng tôi, thật sự là tôi không chịu nổi nữa...
Trần Đại Quang biến sắc:
Tiểu Trương!
Nhân viên nghiên cứu kia đâm lao đành phải theo lao:
Viện trưởng Trần, nếu có thể tách riêng, tôi đề nghị phòng Nghiên cứu Kỹ thuật con chip các ông cũng tách ra luôn đi, dù không chuyển đi nơi khác thì ít nhất cũng nắm quyền sử dụng kinh phí trong tay. Ông xem những thứ chúng tôi đang nghiên cứu đi, toàn là đồ vớ vẩn!
Rõ ràng chúng tôi biết rằng dùng vật liệu mới sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn nhưng lại không có tiền mua, toàn bộ kinh phí được phê duyệt đều bị người của phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển hệ điều hành dùng vào việc ăn chơi rồi. Tôi không cam lòng... Viện trưởng Trần, dù ông không nghĩ cho phòng Nghiên cứu Thiết bị phần cứng chúng tôi thì cũng phải nghĩ cho phòng Nghiên cứu Kỹ thuật con chip chứ! Chờ tới khi Viện trưởng Nhạc lấy hết kinh phí nghiên cứu của các ông thì các ông lấy cái gì mà báo cáo kết quả công tác?
Trần Đại Quang bị nhân viên nghiên cứu này nói vậy thì sa sầm sắc mặt, nhưng ông biết anh ta nói không sai, cũng không ỷ mình chức cao quyền lớn mà khiển trách người ta. Ông chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Trần Đại Quang cười cay đắng:
Mặc dù tôi là giáo sư nhưng không có nhiều mối quan hệ với viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học và Công Nghệ nước Z. Cho dù tôi nộp đơn đề nghị cũng không được cấp trên phê duyệt, ngược lại còn đắc tội Viện sĩ Nhạc, đến lúc đó sợ là các đồng nghiệp trong hai phòng nghiên cứu càng khó sống hơn, cái được không bù nổi cái mất!
Ông không cần lo lắng điều này. Ông viết đơn đề nghị đi, tôi sẽ ký tên của tôi sau chữ ký của ông. Sau đó ông lại viết một biên bản thống nhất ý kiến rồi nộp luôn cả hai. Nếu so về mối quan hệ, tôi muốn xem xem giữa tôi và Viện sĩ Nhạc, mạng lưới quan hệ của ai rộng hơn...
Tô Hòa mỉm cười hứa giúp chuyện này. Thấy Trần Đại Quang lộ vẻ xúc động, cô lại dặn dò:
Giáo sư Trần, trong đơn đề nghị ông hãy viết như sau: Đề nghị này đã nhận được sự đồng ý của tôi, cả nhân viên nghiên cứu khoa học cùng thiết bị nghiên cứu đều trực tiếp gia nhập thành phố Tương Lai, toàn bộ kinh phí nghiên cứu khoa học sau này đều trích từ kinh phí nghiên cứu khoa học của thành phố Tương Lai; nhưng bởi vì thành phố Tương Lai vẫn chưa xây dựng xong, tạm thời cần giữ nguyên nơi công tác, đợi đến khi thành phố Tương Lai xây dựng xong sẽ di dời.
Trần Đại Quang vẫn lo lắng như cũ, bèn hỏi Tô Hòa:
Liệu cấp trên có đồng ý không?
Tô Hòa hỏi ngược lại Trần Đại Quang:
Ông cảm thấy chút mặt mũi này mà tôi cũng không có à? Cứ cho là Viện sĩ Nhạc có mặt mũi hơn nữa, nhưng viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học và Công Nghệ nước Z có nhiều người như thế, ông ta có thể mua chuộc được bao nhiêu vị? Tôi sẽ nói chuyện với cấp trên của ông, ông đã nhắc tới tôi thì làm gì có ai dám ngáng chân? Bọn họ còn sợ tôi kéo tên vào sổ đen đó!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.