Chương 386: Tô hòa mập rồi?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1244 chữ
- 2022-02-04 03:43:03
Tô Hòa cũng nhìn theo ánh mắt của Tần Nguyên, thấy trong hố trời đen như mực kia giống như Vu Sơn đang há một cái mồm to đầy máu, bỗng dưng 8cô cảm giác tim đập nhanh. Cô ngưng tụ dược linh ở hai mắt vừa đánh giá địa hình địa thế xung quanh Vu Sơn vừa nói:
Anh nói đi.
T3ần Nguyên thu hồi ánh mắt buồn bã:
Ngày đó Ban điều tra tình hình đặc biệt có ba mươi bảy thành viên chết trong hố, trong đó có hai mươi c9hín người chết không toàn thây, tám người còn lại cũng bị trói vào những cây cột như anh. Em có thể giúp anh lấp cái hố kia lại không, để t6ừ giờ ba mươi bảy anh hùng của Ban điều tra tình hình đặc biệt được yên giấc ngàn thu, không bị sự ồn ào hỗn loạn của thế gian quấy rầy nữa5.
Giống như để chứng minh anh không nói dối, Tần Nguyên còn cố ý lắc lư đi hai vòng, mắt thấy vẻ ghét bỏ trên mặt Tô Hòa đã sắp đến cực hạn, anh mới ngừng lại.
Giống thằng ngốc vậy...
Đây là lời đánh giá Tô Hòa cố ý nhắm vào biểu hiện của Tần Nguyên.
Tô Hòa đạp không khí bay đi, tốc độ còn nhanh hơn máy bay nhiều, chỉ trong hai ba phút cô đã đưa Tần Nguyên đến một con hẻm nhỏ ở thành phố Thiên Phủ, thủ phủ của tỉnh C, sau khi rẽ ra khỏi con hẻm này rồi lại rẽ một ngách sẽ là Phủ Lỗ Thực của nhà họ Vương ở tỉnh C.
Thử cử động nhẹ xem anh thấy được hơn chưa?
Tô Hòa buông cánh tay đang ôm eo Tần Nguyên ra, ý bảo Tần Nguyên vịn tường đi vài bước.
Tô Hòa rút kiếm gỗ táo lôi kích ra mạnh mẽ chém về phía đỉnh Vu Sơn.
Một nhát kiếm kinh thiên động địa vừa xẹt ngang, sông Vu Hiệp dâng lên làn sóng cao hàng trăm mét.
Tần Nguyên:
...
Tô Hòa đang khen anh hay mắng anh?
Tô Hòa vỗ vỗ bắp chân Tần Nguyên, nói:
Bây giờ anh thử đi vài bước xem còn đau hay không? Mặc dù em không thể loại bỏ chú thuật trên người anh nhưng nghĩ đến xương cốt các vị thần để lại hẳn có thể áp chế được.
Tần Nguyên thử đi về phía trước một hai bước một cách thật cẩn thận, phát hiện đúng là cảm giác đau thấu tim đã giảm đi rất nhiều, tuy rằng vẫn còn đau nhưng đã đỡ hơn lúc trước nhiều lắm, anh lập tức mừng ra mặt:
Dùng được thật này...
Tô Hòa vẫy tay thu hồi kiếm gỗ táo lôi kích về trong cơ thể rồi hỏi Tần Nguyên:
Vu Sơn sụp đổ, hố trời trước đây cũng đã bị lấp, hầm mộ nơi chúng ta đứng ban nãy đã bị đất đá niêm phong chặt kín, cũng xem như mượn sức trời đất xây cho họ một nơi an táng không nhỏ, anh yên tâm chưa?
Tần Nguyên thu hồi ánh mắt, chậm rãi gật đầu, thở dài.
Tô Hòa đề nghị:
Có cần em ra ngoài tìm cho anh một chiếc xe lăn không?
Tần Nguyên tưởng tượng đến bộ dáng mình ngồi trên xe lăn thì lắc đầu ngay lập tức:
Không cần không cần, chân anh chỉ bị thương thôi chứ đâu phải tàn phế, ngồi xe lăn làm gì?
Tần Nguyên trơ mắt nhìn phần bị chém trên ngọn Vu Sơn tuyệt đẹp kia, một đỉnh núi to như vậy lại bị kiếm của Tô Hòa chém rồi chậm rãi chuyển động, núi đá sụp đổ, chim chóc trong rừng giật mình kết bè bay lên, vượn và khỉ không có cánh thì sợ hãi gào hét lên, cả núi chạy trốn. Phần lớn núi đá đã lăn xuống khe sâu, chỉ trong chốc lát đã chặn đi dòng chảy, làm mặt sông dâng lên thêm ba mét, hình thành một thác nước tam cấp.
Điều mà Tần Nguyên không nhìn thấy là một sợi chỉ đỏ vừa bay ra khỏi cổ tay Tô Hòa, lén bay một vòng ở ngọn núi còn tiện thể mang một món đồ giống lục lạc về.
Đúng là không thể hiểu rõ!
Chờ đến khi Tần Nguyên tỉnh táo thì Tô Hòa đã ngồi xổm xuống. Đầu tiên cô xắn ống quần anh lên rồi lại cởi sợi chỉ đỏ trên cổ tay xuống buộc ở cổ chân anh, cuối cùng mới thả ống quần anh xuống.
Lúc này Tô Hòa đã nhìn thấu bố cục địa thế xung quanh núi Vu Sơn, cũng nhận ra được vật làm tim cô đập nhanh cuối cùng là vật gì.
Tư Nông Đỉnh!
Ba mươi bảy mạng người, nói không còn là không còn nữa.
...
Tần Nguyên muốn phản bác một câu
Đàn ông sao lại có thể nói mình không được
nhưng nghĩ đến ban nãy vì nhất thời mạnh miệng nên Tô Hòa suýt chút đã bỏ mình đi, anh lập tức thiếu khí phách cúi đầu nghe lời.
Anh mới vừa vịn tường đi chưa đến vài bước đã cảm giác chân mình đau đến bủn rủn, chỉ có thể lắc đầu liên tục:
Không được, bây giờ không những gót chân và bàn chân đau mà cổ chân cũng bắt đầu đau, mỗi một bước chân đều như đang bị lăng trì.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của Tần Nguyên ở trước mặt mình, Tô Hòa thật sự hơi lo lắng cho ba mầm đậu nhỏ trong bụng mình. Bọn chúng có một người cha không đáng tin cậy như vậy thì những ngày tháng sau này sẽ thế nào đây?
Sau khi lo lắng cho ba mầm đậu nhỏ xong, Tô Hòa lại có chút oán trách bản thân mình.
Chính là thần vật chưởng quản bốn mùa, bảo vệ trời đất mưa thuận gió hòa trong thần thoại nước Z - Tư Nông Đỉnh!
Tô Hòa hướng ánh mắt về nơi cô nhìn thấy Tư Nông Đỉnh rồi lại nhìn dòng nước chảy xiết trên sông Vu Hiệp. Cô do dự vài lần, cuối cùng hướng mắt nhìn ngọn Vu Sơn tuyệt đẹp vài lần, trong lòng đã tính toán xong kế hoạch.
Sao lúc đó cô nhất thời xúc động đã vội kết hôn?
Sao lúc đó lại không tìm hiểu tình huống rõ ràng rồi mới quyết định?
Đối diện với lời đề nghị ngồi xe lăn, Tần Nguyên trong cái khó ló cái khôn nghĩ ra một biện pháp không tệ, anh hỏi Tô Hòa:
Em có cách nào làm anh tạm thời không cảm nhận được cơn đau ở đùi không? Chỉ cần chịu đựng hai ba tiếng là được, đến lúc đó hai ta tìm khách sạn, anh nằm xuống, chân không chạm đất, chắc chắn sẽ không đau vậy nữa.
Tô Hòa nhìn Tần Nguyên một cách quái dị, cười như không cười rồi khen ngợi anh:
Anh đúng là thằng nhóc lanh lợi...
Sao cô lại không ngờ rằng, Trưởng ban Tần ngoài mặt nhìn có vẻ cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng nhưng lúc riêng tư lại nghịch ngợm giống như đứa trẻ chưa lớn.
Cuối cùng cô đã tìm được một người đàn ông hay tìm một đứa con trai?
Đúng là xúc động chính là ma quỷ, Tô Hòa cảm thấy mình đang chịu báo ứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.