• 46,514

Chương 422: Hai nguyên tắc điều trị ung bướu cơ bản


...

Trước khi đến phòng bệnh, viện trưởng dẫn Tô Hòa tới quầy trực y tá tìm một cái áo blouse trắng mới tinh rồi lại đi tới văn phò8ng bác sĩ gọi tất cả các bác sĩ đang trực trong Khoa Ung bướu đến xem Tô Hòa chẩn bệnh.
Bà cụ trên giường bệnh luôn miệng đồng ý, khuôn mặt đầy nếp nhăn như quả đào lông mất nước, nước mắt rưng rưng vì vui mừng.
Có lẽ người ngạc nhiên nhất là các bác sĩ Khoa Ung bướu kia và viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số một.
Tô Hòa nói:
Bí quyết rất đơn giản, tổng cộng chỉ có hai câu. Câu đầu tiên là: có vị khí thì sống, không có vị khí thì chết, bảo vệ vị khí là ưu tiên hàng đầu. Câu thứ hai là: cách điều trị là ôn dương tán hàn. Bí quyết chỉ có vậy thôi, nguyên tắc cũng rất đơn giản: bảo vệ vị khí thật tốt thì bệnh nhân không bị thiếu trung khí; vị khí càng khỏe, khả năng chống chọi với ung bướu càng mạnh mẽ, xác suất cứu chữa bệnh nhân càng cao. Mà câu ‘ôn dương tán hàn’ này nhằm vào bản chất của ung bướu.

Ôn dương tán hàn: là phương thuốc bổ sung dương khí, trừ lạnh.
Bà cụ trợn to mắt đầy hoảng sợ, nhìn mãi một lúc lâu mới tìm thấy bác sĩ điều trị chính của mình. Bà cụ cất tiếng hỏi yếu ớt:
Bác sĩ Vương, có chuyện gì thế? Có phải tôi không còn sống được bao lâu nữa không?

Bác sĩ Vương biết bà cụ này bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đúng là không sống được bao lâu nữa nhưng anh ta không đành lòng nói thật với bà cụ, đành lảng tránh câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng an ủi:
Bà ơi bà đừng đoán mò, lần này chúng tôi mời chuyên gia đến đây chẩn bệnh cho bà đấy. Cô ấy chữa bệnh giỏi lắm, trình độ hạng nhất hạng nhì trong nước, lại còn đoạt giải thưởng lớn quốc tế nữa cơ. Bà để cô ấy khám nhé, nói không chừng chẳng bao lâu sau cô ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho bà đấy!

Tô Hòa gật đầu, đút hai tay vào trong túi áo và giải thích:
Thật sự không khó đâu. Trước tiên tôi sẽ đọc cho mọi người nghe một bí quyết chữa ung bướu mà bác sĩ nhất định phải làm theo, mọi người muốn nhớ có thể ghi lại. Sau đó tôi sẽ giảng giải chi tiết về cách chữa trị ung bướu. Đúng lúc đang có nhiều bệnh nhân mắc bệnh ung bướu, vậy tôi sẽ nói nhiều hơn, mong rằng mọi người có thể mau chóng vận dụng cách mà tôi nói để chữa trị cho bệnh nhân, giúp nhiều người khỏi bệnh hơn nữa.

Các bác sĩ lập tức lấy sổ bệnh án luôn mang theo bên người ra và mở nắp bút máy chuẩn bị ghi chép.
Bác sĩ điều trị chính của bà cụ vội lên tiếng hỏi Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, bệnh này có thể chữa khỏi thật ư?

Bác sĩ Vương nói xong mới nhận ra mình không giữ mồm giữ miệng, sợ bà cụ nghĩ nhiều nên lập tức nói thêm:
Đây là bệnh nan y, thật sự dễ dàng chữa trị như chuyên gia Tô nói sao?

Tô Hòa từng hướng dẫn khóa thực tập cho si3nh viên Khoa Y Đại học Thủ đô, hơn nữa cô cực kỳ tự tin với y thuật của mình. Vì thế, cho dù chẩn bệnh trước mặt các bác sĩ khác cô cũng k9hông căng thẳng chút nào, vẫn ung dung thoải mái như giảng bài cho sinh viên.
Một hàng người khoác áo blouse trắng nối đuôi nhau v6ào phòng, cùng đi đến bên cạnh giường bệnh làm bà cụ gầy đét đang nằm trên chiếc giường đó giật mình. Nếu không phải trong nhiều ngày liên5 tiếp bà cụ chẳng ăn uống được gì, toàn thân mất sức thì có lẽ bà cụ đã sợ đến nỗi nhảy xuống giường cách xa mười mét rồi.
Bà cụ trên giường nhìn theo hướng bác sĩ Vương chỉ thì thấy Tô Hòa. Dù sao Tô Hòa cũng còn quá trẻ khiến trong lòng bà cụ hơi nghi ngờ, nhưng vì bà cụ vẫn muốn tin tưởng bác sĩ Vương nên không nghĩ nhiều nữa.
Tô Hòa ngồi bên mép giường bệnh, đặt tay lên cổ tay chỉ còn da bọc xương của bà cụ, đồng thời quan sát tình trạng tinh thần và sức khỏe của bà cụ. Khoảng năm sáu phút sau, cô thu tay về, vỗ vai bà cụ an ủi:
Mặc dù bệnh này hơi phức tạp nhưng muốn chữa khỏi không phải việc khó. Lát nữa tôi bảo họ điều chỉnh đơn thuốc cho bà, mỗi ngày bà uống ba lần, sau khi uống hết mười thang bà có thể ăn gì đó rồi. Chờ tới khi nào bà cảm thấy có sức, cân nặng bắt đầu tăng lên thì có thể xuất viện, không cần nằm viện nữa. Sau khi xuất viện bà có thể ăn uống thoải mái, nhưng đừng làm trái lời dặn của bác sĩ, cũng đừng ăn đồ bác sĩ không cho ăn. Cứ kiên trì uống thuốc nửa năm, sau nửa năm bệnh tình gần như khỏi hẳn, nếu bà không yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra.


Nói chung, ung bướu là thứ mọc trong cơ thể con người, chúng ta phải ngẫm lại xem tại sao có người bị có người không, hai đối tượng này có điểm nào khác nhau không. Ngoài ra cũng phải nghĩ xem vì sao có người lúc trẻ không bị nhưng về già lại bị, tại sao trẻ con ít bị ung bướu mà sau khi trưởng thành trong cơ thể lại mọc ra thứ chết người như vậy.


Ba câu hỏi Tô Hòa tung ra liên tiếp đã làm khó các bác sĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.