• 46,514

Chương 456: Đường ai nấy đi với thanh đại



Nghiên cứu sinh ở lại Thanh Đại, dù là Khoa Y hay Khoa Cơ khí, dù là tuyển theo chế độ trường trực tiếp tuyển hay tuyển theo chế độ kết hợp đào t8ạo, sau tháng sáu năm sau sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa.



Chuyện nơi làm việc cũng không phiền Thanh Đại tìm giúp tôi, vì những 3sinh viên đó còn duyên với tôi suốt một năm nên tôi sẽ tự chi tiền tìm văn phòng ngoài Thanh Đại để các em ấy nghiên cứu khoa học. Sau một năm, p9hiền Thanh Đại xử lý vấn đề giáo viên cố vấn cho các em ấy. Vì Thanh Đại đã tuyển những sinh viên đó vào, chắc chắn phải chịu trách nhiệm với nhữ6ng sinh viên đó.


Tô Hòa đặt tách trà Vinh Dự đưa lên bàn, xoay người đi.
Tô Hòa rời khỏi tòa hành chính đến Khoa Y Thanh Đại, gặp các sinh viên mà cô đã chiêu sinh cho Khoa Y, cũng đưa cho tất cả các sinh viên một danh sách các loại sách phải đọc, sau đó lên kế hoạch rõ ràng cho bọn họ:

Chuyên ngành của các em đều là y học, cô kiến nghị chọn hướng cho luận văn tốt nghiệp càng sớm càng tốt, sau đó nhanh chóng viết phần mở đầu. Tháng ba tháng tư năm sau làm thực nghiệm, tháng năm viết luận văn, tháng sáu chuẩn bị bảo vệ, có được không?

Những sinh viên được tuyển vào Khoa Y đều ngơ ngẩn, hỏi:
Giáo sư Tô, thời gian nghiên cứu học thạc sĩ của chúng em là ba năm mà? Chúng em mới là nghiên cứu sinh năm nhất... Chẳng lẽ không phải năm ba mới cần chuẩn bị luận văn tốt nghiệp ạ?

Tô Hòa gật đầu:
Đúng là nghiên cứu sinh năm ba mới cần chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, nhưng đại khái năm sau cô phải dồn toàn bộ tinh thần sức lực cho thành phố Tương Lai, đến lúc đó cô sẽ từ hết các chức vụ ở Thanh Đại. Nếu các em muốn theo cô làm luận văn thì tốt nhất nên dựa theo yêu cầu của cô, còn nếu các em thấy chẳng sao cả, đi theo cố vấn nào cũng được, thì chắc là sang năm khoa sẽ giải quyết chuyện đổi cố vấn thay các em. Các em có thể chọn giảng viên lại lần nữa, sau đó đi theo họ làm nghiên cứu.


Cái gì? Giáo sư Tô muốn từ chức ở Thanh Đại ạ?
Tất cả sinh viên Khoa Y được tuyển vào chỗ Tô Hòa đều kinh hãi.
Tại sao họ không chọn những học viện danh tiếng lâu đời mà lại chọn Khoa Y mới vừa mở của Thanh Đại?

Dưới tình huống tôi không hề biết rõ, mọi người đã thay tôi làm ra nhiều quyết định như vậy, có phải là vì cảm thấy trong tất cả trường đại học cao đẳng ở nước Z này, trừ Thanh Đại ra thì những trường khác không phải là đại học, đúng không?


Hôm nay tôi nói cho mọi người biết, mọi người lầm rồi.

Tô Hòa đẩy tay chặn cửa của Vinh Dự ra, sải bước đi.
Bởi vì Tô Hòa cảm thấy, Thanh Đại không thể cho cô sự tôn trọng cơ bản.
Dù muốn cô dẫn dắt những sinh viên đó cũng được, hay làm trưởng ban giáo vụ cũng thế, chỉ cần Thanh Đại chào hỏi với cô một tiếng thì cô sẽ không từ chối. Thế nhưng, họ lại không làm, ngược lại còn thay cô sắp xếp hết mọi chuyện trong lúc cô chưa hiểu rõ gì cả.
Mà vừa khéo là, Tô Hòa rất ghét cảm giác bị người khác sắp đặt.
Vinh Dự vội vã ngăn lại, cười hòa với cô:
Giáo sư Tô, 5không đến mức đó đâu, không cần phải vậy mà, chỉ là chuyện vài tầng lầu thôi mà đúng không? Tôi đồng ý với cô ngay, được chưa? Chỉ cần cô ở Thanh Đại thì vài tầng lầu đó sẽ dành riêng cho cô, những người khác không thể dùng bất kỳ lý do gì thu hồi cả, cô thấy được không?


Cảm ơn, không cần.

Thái độ của Tô Hòa lịch sự mà xa cách:
Ban đầu lúc Thanh Đại giành tôi về từ tay Đại học Thủ đô đã hứa hẹn cho tôi quá nhiều thứ. Nhưng thầy Vinh à, tôi hỏi thầy, những thứ mà thầy đã hứa với tôi, trừ tiền lương và nhà ở ra, Thanh Đại đã thực hiện được bao nhiêu?


Thầy Vinh, lúc đó thầy giành tôi từ tay Đại học Thủ đô, hẳn thầy biết điểm mấu chốt của tôi là gì. Sở dĩ tôi đồng ý Thanh Đại là vì Giáo sư Trần Nhâm của Đại học Thủ đô không thể cho tôi được sự tôn trọng mà tôi yêu cầu, còn bây giờ, sự không tôn trọng tôi lại đến từ phía Thanh Đại.


Trước khi được tôi cho phép đã tự tiện sắp xếp những sinh viên đó cho tôi, mọi người chắc chắn rằng tôi sẽ tiếp nhận, đúng không?


Mọi người cảm thấy chắc chắn tôi sẽ không quẳng gánh mặc kệ, bởi vì mọi người biết, tôi sẽ không gạt tương lai và triển vọng của các em ấy sang một bên, đúng không?

Vinh Dự nhìn Tô Hòa, đầu óc mơ màng chưa kịp phản ứng, lòng hơi buồn bực:
Giáo sư Tô ăn thuốc nổ à? Sao tính tình lại nóng nảy như vậy?

Thẳng đến khi Tô Hòa rời khỏi tòa hành chính, Vinh Dự vẫn chưa thể hiểu rõ tại sao Tô Hòa lại tức giận.
Tại sao lại giận đến mức ấy?
Không những vì Thanh Đại nổi tiếng, mà rất nhiều người còn hướng đến thân phận
chuyên gia đứng đầu trong nước
của Tô Hòa, nếu như có thì còn thêm thân phận
Nhà phát minh Bách Dịch Tiêu
.

Nếu còn cần thêm một lý do thì chính là bởi vì Ủy ban Quỹ Nobel đã xác nhận Tô Hòa sẽ là người đạt huy chương giải thưởng y học của Nobel năm nay.

Nếu họ có thể tốt nghiệp dưới tay Tô Hòa, họ sẽ được xem như là học trò Nobel, họ và những sinh viên tốt nghiệp dưới tay các giáo sư bình thường sẽ thuộc hai đẳng cấp khác nhau, dù là sinh viên tốt nghiệp dưới tay viện sĩ y học của Học viện Khoa học nước Z cũng không thể sánh với thân phận
học trò Nobel
.

Vốn dĩ những nghiên cứu sinh ghi danh dưới tên Tô Hòa đều rất vui. Cố vấn càng giỏi, khởi điểm của họ sẽ càng cao, sau này dù đi đến nơi nào, miễn là vẫn nằm trong phạm trù y học thì địa vị của họ vẫn còn đó, dù làm việc hay nghiên cứu khoa học cũng sẽ không bị ai phân biệt đối xử chỉ vì lý lịch xuất thân.

Mà bây giờ, họ lại nghe Tô Hòa nói muốn từ chức ở Khoa Y Thanh Đại, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩ là ưu thế họ xem trọng nhất sắp mất đi, sau này dù họ muốn nương theo tên tuổi ánh sáng của Tô Hòa thì chỉ có thể nói Tô Hòa là giảng viên của họ, mà không thể khởi điểm bằng danh hiệu
Học trò Nobel
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.