• 46,515

Chương 514: Một cách chọc gậy bánh xe độc đáo


Cậu ta tiện tay giữ một người lại. Sau khi cậu nhân viên nói ra mục đích tới đây, người nọ chỉ cho bọn họ một khu vực nằm cạnh lối rẽ của hành la8ng, rồi nói:
Tổng kết cuối năm và báo cáo công tác không làm ở khu vực của ban tài vụ đâu, mà là ở phòng 103, khu vực của ban công vụ cơ, các a3nh qua chỗ đó hỏi thử xem!


Cậu nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của người chỉ đường. Dù không hiểu vì sao người này lại vui vẻ như vậy, n9hưng cậu ta vẫn thật lòng nói câu cảm ơn. Kết quả còn chưa được mấy bước đã nghe thấy người nọ nói với một người đồng nghiệp bằng giọng nói run 6rẩy vì kích động.


Tiền thưởng cuối năm lần này thật sự quá nhiều! Mỗi người chúng ta đều được thưởng mười nghìn, còn dựa theo số lượng 5công việc đã hoàn thành của mỗi nhân viên được thống kê trên máy tính để thưởng thêm nữa. Mấy việc mà tôi đã làm trong nửa năm nay là nhiều nhất cả ban ngành chúng ta đó. Tiền thưởng nhận được cũng là nhiều nhất! Cả thảy còn nhận được nhiều hơn Trần Lan Lan kia bảy nghìn tệ. Ai bảo mọi khi cô ta lười biếng, người khác nhờ chuyện gì cũng dài cả mặt ra. Bây giờ thì hay rồi, trong biểu đồ thành tích làm việc, cô ta xếp chót. May mà không rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn, không thì có khi còn không giữ nổi bát cơm này....


Vị đồng nghiệp kia cũng vô cùng xúc động:
Để tôi nói, cô Trần Lan Lan kia thật sự quá đáng hết chỗ nói. Sờ vào lương tâm mà hỏi xem, công việc của thành phố Tương Lai chúng ta thật sự không khó. Bình thường có chuyện gì cũng xử lý bằng máy tính, lúc cần phải viết cũng rất hiếm khi, phần lớn những lúc đó đều là ký tên thôi, có làm thêm một chút việc cũng chẳng mệt mỏi được bao nhiêu chứ, làm thêm vài việc thì tăng hai lạng mỡ à? Lại còn lôi người của phòng công vụ ra nói. Hồi trước, lúc tôi làm công vụ ở chỗ khác, có ngày nào là không mệt tới sống tới chết luôn đâu?



Nhìn xem bây giờ bọn họ thoải mái biết bao. Từ sau khi có thông báo sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật nối cho chúng ta đường dây máy tính khác, bây giờ bọn họ còn không cần phải tiếp đón ai nữa, trực tiếp ngồi trước máy tính. Lúc nào có việc, chỉ cần di chuyển con chuột soạn thảo một lúc. Tổng kết cuối năm với báo cáo công tác, tất cả đều được in ra bằng máy in, bọn họ chỉ cần ôm đống tài liệu đó xuống chỗ máy đóng gáy ở dưới lầu đóng lại thành quyển. Tôi thấy ấy.... Cả nước Z này, thành phố Tương Lai là thoải mái nhất!


Hai người này anh một câu tôi một câu, thì thầm với nhau rồi đi xa dần, không thèm để ý đến cậu nhân viên khiêm tốn đến xin chỉ bảo nữa.

Mấy nhân viên đến xin chỉ bảo đều hết sức kinh ngạc, choáng váng vì những gì mình vừa nghe được!

Một nhân viên đang há hốc miệng ra, mắt anh ta đầy vẻ không thể tin được, hỏi:
Bọn họ vừa mới nói gì cơ? Bọn họ nhận được bao nhiêu tiền thưởng?


Một nhân viên nghi ngờ không biết tai mình có vấn đề gì rồi không, nói:
Vừa rồi tôi nghe thấy bọn họ nói là thấp nhất là mười ngàn, sau đó còn có thể tăng thêm. Người có tiền thưởng nhiều nhất nhiều hơn người có tiền thưởng ít nhất là bảy nghìn tệ!


Cho dù người có tiền thưởng ít nhất chỉ nhận được mười nghìn tệ, không nhận được thêm một đồng tiền thưởng cộng thêm nào. Vậy thì người có tiền thưởng cao nhất cũng nhận được mười bảy nghìn tiền thưởng!

Đây là định nghĩa kiểu gì thế!

Vào lúc số lượng Vạn Nguyên Gia vẫn chưa tiến tới hàng nghìn, chục nghìn như thế này, một tháng người làm công chức, viên chức chỉ nhận được trung bình từ ba mươi đến bốn mươi tệ. Cho dù một tháng có nhận được bốn mươi tệ đi chăng nữa. Vậy thì muốn có được mười bảy nghìn, người đó cũng phải không ăn không uống suốt bốn trăm hai mươi lăm tháng, cộng lại là ba mươi lăm năm lẻ năm tháng!

Vạn Nguyên Gia: Hộ gia đình có thu nhập cao hơn mười nghìn tệ. Đây là từ cũ xuất hiện từ những năm 70 của thế kỷ XX, khi tiền lương hàng tháng của công nhân chỉ rơi vào khoảng 28 đồng. Sau này, mức thu nhập bình quân của mọi người tăng lên, từ này đã trở thành từ cũ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.