• 46,515

Chương 522: Cố trường tranh kết hôn


Ngoài ra, tỉnh Z mua luôn số thiết bị ấy mà không tiến hành khảo sát thành phố Tương Lai là vì ba lý do sau:

Thứ nhất, bọn họ tin tưởn8g thành phố Tương Lai. Dù sao máy tính, máy in laser và modem tương tác thông tin đều được sản xuất từ tỉnh bọn họ. Sợ là ngoài thành phố Tươ3ng Lai ra thì chỉ có tỉnh Z biết rõ chất lượng và tính năng của chúng như thế nào.
Thứ hai, bọn họ tin tưởng thủ đô. Nếu như những th9iết bị được sản xuất bởi thành phố Tương Lai không qua nổi kiểm nghiệm thì sao thủ đô có thể mở rộng với quy mô lớn thế chứ? Những người tron6g thủ đô đều rất quỷ quái, hận không thể bẻ một đồng tiền thành tám mảnh để xài. Nếu như máy tính không thể mang lại lợi ích chân chính cho c5ơ quan chính phủ, trường đại học và đơn vị xí nghiệp ở thủ đô thì chắc chắn bọn họ sẽ không trả phí cho số máy tính này.
Thứ ba, bọn họ tin tưởng
hàng xóm cũ
của mình. Tỉnh Z và D gần sát nhau và cùng là tỉnh ven biển nên biết rõ tài sản của nhau. Trong mắt người lãnh đạo tỉnh Z thì tỉnh D rất nghèo... Người ta nghèo vậy mà còn xây dựng xã hội thông tin hóa thì sao nhà mình lại không làm?
...
Trong không khí rộn ràng ấy, năm mới đã đến.
Có điều mấy nhân viên này cũng chỉ thầm ảo não trong lòng chứ không để lộ ra mặt.
Làm việc tại những cơ quan khác mệt mỏi hơn thành phố Tương Lai nhiều lắm, không chỉ mệt tim mà còn mệt người. Bọn họ chỉ hơi phàn nàn vì đống công việc này đến cũng đúng lúc quá thôi. Còn nếu hỏi có ai bằng lòng qua cơ quan khác làm không thì chắc chắn bọn họ đều sẽ từ chối hết sức.
Tô Hòa không còn cách nào khác ngoài tìm người đặt một chiếc máy tính trong phòng làm việc tại ký túc xá khoa mà mình, sau đó lắp đặt cáp kết nối máy tính của mình với máy tính của các nghiên cứu sinh, nhân tiện kết nối Internet của thành phố Tương Lai vào luôn.
Thế là cô bắt đầu cuộc sống làm việc từ xa.
Dù sao ngoài tỉnh D và Z ra thì các tỉnh khác trong nước Z đều không được thơm lây với thành phố Tương Lai. Khó lắm mới phát hiện thành phố Tương Lai tiết lộ một ít manh mối ra bên ngoài, bọn họ nào dám để mình lạc hậu...
Rất nhiều tỉnh quyết định sau này phải theo tình hình của tỉnh D và Z, hai tỉnh này ra chủ trương gì thì bọn họ theo sát đó. Dù vị trí thứ nhất và thứ hai đã bị bọn họ giành rồi nhưng vẫn còn thứ ba, thứ tư mà!
Tỉnh Z theo dõi sát sao những biến động dù là nhỏ bé nhất của tỉnh D, đề phòng và cố thủ nghiêm ngặt như thể xem tỉnh bạn là kẻ địch giai cấp vì sợ bọn họ đột nhiên phát triển vượt trên mình.
Những tỉnh khác cũng có tình hình tương tự. Tuy rằng bọn họ không có nhiều tiền nhưng cũng bỏ tiền trang bị máy tính sau khi phát hiện tỉnh Z và D đặt chúng từ thành phố Tương Lai. Những tỉnh hơi nghèo thì mua mấy trăm máy, hơi giàu thì mua hơn nghìn, cái này gọi là làm người phải có tự tôn.
Tô Hòa đã mang thai sáu tháng, ba đứa nhỏ trong bụng cũng bắt đầu chuyển động một chút, hơn nữa vì là tam thai nên bụng của cô trông lớn hơn bình thường rất nhiều. Mặc dù bản thân cô thấy cũng chẳng bất tiện gì mấy, nhưng mỗi khi ra ngoài người ta lại xông vô nâng đỡ như quốc bảo vậy. Khi cô đến văn phòng làm việc, những sinh viên ở đó còn chẳng dám thở mạnh khi nói chuyện. Thật đúng là dở khóc dở cười.
Tô Hòa vốn nghĩ chỉ cần chịu đựng thêm mấy ngày nữa là bọn họ sẽ không tiếp tục chú ý đến chuyện này, nhưng càng về sau mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn. Mỗi lần Tô Hòa đến phòng làm việc thì y như rằng các nghiên cứu sinh đều không dám nói chuyện lớn tiếng.
Vì thế mà thành phố Tương Lai bỗng nhận được thêm một đống đơn đặt hàng. Nhân viên các bộ ngành vốn đã dần giảm tiến độ và chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nhận được mấy cuộc gọi liên hoàn như ăn cướp của cấp trên. Nội dung là bố trí công việc dày đặc cho từng hệ thống công việc cá nhân của bọn họ.
Mặc dù mấy nhân viên này không mệt mỏi khi làm việc tại thành phố Tương Lai, nhưng bọn họ vừa nhìn số
hạng mục chờ hoàn thành
liền thấy mệt tim... Cho dù nó chỉ cần điều khiển con chuột thì cũng phải điều khiển suốt một thời gian dài, hơn nữa thỉnh thoảng phải gõ bàn phím trong khi đối chiếu đơn hàng thực... Chắc là kỳ nghỉ năm mới sẽ biến mất.
Chính phủ tỉnh Z có tiền nên bằng lòng tranh thủ. Lỡ như vụ xây dựng thông tin hóa này thật sự lên như diều gặp gió, tỉnh D chắc chắn sẽ phát triển kinh tế thành công, mà tỉnh Z khó tránh khỏi việc đi vào lối mòn, sơ sẩy một cái là bị tỉnh D vượt mặt ngay... Đến lúc đó tình hình sẽ lúng túng lắm, người ta khen chính phủ tỉnh D có quyết định sáng suốt, chắc chắn sẽ không quên đạp tỉnh Z một cái.
...
Cho dù hai tỉnh không làm nổi thì cũng chẳng lãng phí bao nhiêu tiền, trái lại còn có cái danh tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chính quyền. Tuy nhiên, nếu bọn họ làm được thì xem như là đi trước quốc gia, đi trước thế giới rồi!
Đây chính là lợi ích của việc có tiền. Chính phủ tỉnh Z có thể phê duyệt tiền mua mười sáu nghìn máy tính và nguyên bộ thiết bị tùy thích mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trả giá. Đâu như tỉnh D, còn phải để Bí thư Diệp ra mặt nhằm bớt đi một ít tiền, kết quả là chẳng giảm được đồng nào.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.