Chương 53: GIẤC MỘNG ÔNG TRÙM GIỚI MAY MẶC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1180 chữ
- 2021-12-31 05:37:36
Cháu gái bà là sinh viên đó!
Con gái bà sinh ra sinh viên, sau này chắc chắn sẽ được hưởng phúc!
Theo bà Lý, những ngư8ời phụ nữ nông thôn dốt đặc cán mai, chỉ biết lắm chuyện, ngồi lê đôi mách có thể sinh con trai thì sao chứ? Đến lúc đó, con của mấy 3người này ăn không đủ no chờ họ nuôi, lấy vợ cũng chờ họ hầu hạ, sinh con cũng chờ họ nuôi. Đâu có tốt bằng sinh con gái!
Bà Lý thấy con dâu vẫn đứng cạnh mình, thuận tay lấy năm sáu viên kẹo sữa Thỏ Trắng đưa cho Miêu Xảo Trân:
Đây là kẹo con bé Hòa mua, con với Vệ Quân ăn thử đi. Kẹo sữa Thỏ Trắng ăn ngon nhưng đắt chết đi được. Trước kia, mẹ nhìn thấy ở cửa hàng bách hóa trên huyện nhưng lúc đó kinh tế không dư dả nên không nỡ mua.
Xảo Trân, con nói vì sao Thục Phân lại khó ưa thế chứ? Rõ ràng nó vừa biếu tiền vừa biếu kẹo cho mẹ nhưng mẹ nhìn nó lại không thoải mái! Cũng sinh con gái, bà Lý là mẹ đây cả đời mạnh hơn nó, không ngờ tới chuyện sinh con gái thì mẹ lại không bằng con bé Thục Phân chết tiệt kia...
Miệng bà Lý thì càu nhàu nhưng vẫn không quên ăn kẹo sữa.
Biết vậy lúc trước nên dìm chết đứa con gái ngốc này trong cái bô luôn, đỡ phải cả ngày bớt chọc tức bà!
Bà Lý thở phì phò bóc một viên kẹo sữa Thỏ Trắng bỏ vào miệng. Bà yêu nhất mùi ngọt ngào hương sữa, cơn tức do con gái chọc biến mất. Mặt mày bà Lý lại hớn hở.
Bà sinh ra đứa con gái ngốc, bà cũng tuyệt vọng lắm. Nhưng con gái đã hơn bốn mươi rồi, bà có thể nhét vào bụng sinh lại được sao? Dứt khoát gửi gắm mọi kì vọng về cuộc sống tốt đẹp vào cháu gái ngoại thôi. Nhìn cháu gái mua kẹo cho bà này, ngọt ngào, ngọt đến tận tim luôn!
Sao Miêu Xảo Trân không biết tính mẹ chồng mình chứ. Nhìn có vẻ như mẹ chồng trách con gái mình không tốt, thực ra đang vòng vo khen Lý Thục Phân biết sinh con gái đấy!
Nếu không tin thì một hai ngày sau sẽ rõ. Bà Lý mẹ chồng bà sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài thêm mắm dặm muối kể chuyện Lý Thục Phân khoe với mấy bà trong thôn cho mà xem!
Thậm chí, Miêu Xảo Trân còn đoán, cái tính thích khoe khoang của Lý Thục Phân chính là thừa hưởng từ mẹ chồng bà.
Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi. Con bé Hòa rất hiếu thuận với mẹ. Mà bây giờ, con bé biếu tiền cho Thục Phân thì Thục Phân cũng sẽ hiếu thuận với mẹ. Không phải Thục Phân vừa mới nói sao? Nếu mẹ muốn đến Long Thành sống thì cứ nói với nhà cô ấy một tiếng. Cô ấy sẽ chuẩn bị ổn thỏa. Đến cả con và Vệ Quân đều được hưởng sái từ con bé Hòa đó!
Thục Phân thật tốt. Mẹ nhìn con gái con đi. Con bé chỉ nhỏ hơn con bé Hòa hai tuổi nhưng giờ vẫn như đứa ngốc chạy khắp nơi. Trước đó con nghe xưởng may trên huyện tuyển công nhân nên muốn con bé đi đăng ký thử. Mẹ đoán con bé ngốc kia nói gì? Nó nói cứ đọc sách là đầu lại đau, để nó đi làm ở xưởng may chẳng thà gả nó đi còn hơn! Đúng là khiến con tức chết mất...
Hôm qua con bé điên rồ kia còn bảo với con nó muốn xuống phía nam buôn bán quần áo. Mẹ nói nó lấy đâu ra năng lực mà làm chứ? Nó cũng không sợ bị bọn buôn người lừa bán vào xó núi sao! Bây giờ con hâm mộ Thục Phân thật đấy, cũng sinh con gái nhưng con gái là kim phượng hoàng, mặt mày xinh xắn, làm gì cũng không khiến mọi người lo lắng. Quan trọng là con bé biết kiếm tiền, học cũng giỏi nữa. Mẹ nhìn Lý Kiều Kiều đi. Con không biết nó giống ai mà đầu óc chậm chạp như thế!
Như9ng ngay đến bà Lý cũng không nghĩ tới, cuộc sống hạnh phúc của con gái bà không xa xôi đến tận
sau này
như bà nghĩ, mà ngay lúc Tô 6Hòa đi học đại học được nửa năm thì cái cuộc sống đó đã đến rồi.
Cháu gái muốn đưa con gái và con rể đến Long Thành hưởng phú5c!
Bà Lý như uống phải cả hũ giấm chua. Nhìn con gái của con gái bà, lại nhìn con gái mà bà sinh ra đi. Con bé chết tiệt này, mày chuyển đến Long Thành thì lén mà đi, khoe khoang với mẹ mày làm gì chứ?
Miêu Xảo Trân không chút lưu tình hạ thấp đi con gái Lý Kiều Kiều của mình. Chỉ vài phút bà đã bán con gái mình, nhân tiện thổi phồng con gái của em chồng, tức cháu gái cục cưng của bà Lý, cái giọng nịnh hót phải nói là nổ bôm bốp vang động trời.
Bà Lý gật đầu tán thành:
Kiều Kiều còn có thể giống ai được? Người ta thường nói cháu gái thì giống cô. Mẹ thấy Kiều Kiều giống người cô không có bản lĩnh của nó đấy! Con bé Hòa giỏi nhất! Con bé thông minh lanh lợi mạnh mẽ giống mẹ, nếu không thì sao đỗ đại học được chứ!
Miêu Xảo Trân:
... Đúng, đúng, đúng. Mẹ nói rất đúng!
Coi như mẹ nói sai hoàn toàn, nhưng nể mặt ba tờ đại đoàn kết thì cũng phải nói mẹ đúng!
Miêu Xảo Trân cảm thấy nói
đúng
thôi vẫn chưa đủ, vội nói thêm:
Cái này chắc là di truyền cách đời mà người ta nói đó! Bây giờ con không hi vọng xa vời Kiều Kiều tài giỏi như bé Hòa, chỉ hy vọng Kiều Kiều có mệnh giống Thục Phân, sinh được một đứa con gái giỏi giang... Mà tốt nhất là sinh một đứa con trai tài giỏi. Con sẽ được hưởng phúc từ con cháu giống mẹ!
Lý Kiều Kiều đang ở nhà bạn thân học cắt giấy thì nghe người trong thôn nói có người cô ruột và chị họ tới nhà mình chơi nên vội bỏ giấy đỏ trong tay xuống chạy về nhà, ai ngờ vẫn chậm một bước. Cô không gặp được cô ruột yêu thương cô thật lòng và chị họ xinh đẹp nhưng lại nghe được bà nội và mẹ cô nói xấu mình.
Thử hỏi Tết nhất đến nơi còn có chuyện gì bực hơn nữa không? Có lẽ trên thế giới rộng lớn có nhiều nhưng Lý Kiều Kiều cảm thấy mình là người đáng thương nhất, tủi thân nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.