• 46,514

Chương 547: Ngoại truyện 1: chuyện xưa ở long thành (3)



Nếu đặt ở hiện tại, y học có cách cứu sống đứa nhỏ đó nhưng y học mười mấy năm trước tương đối lạc hậu, ông chủ than đá kia tiêu 8hết mười nghìn, bé trai đó chỉ sống được ba ngày rồi chết non.



Người thân của người phụ nữ đã chết đến làm loạn, nói là3 muốn lấy mạng đền mạng nhưng nước ta có luật pháp quản lý nên chắc chắn không thể làm thế. Chỉ là mẹ của Trương Xuân Hoa bị xử b9ắn, không bao lâu sau cha Trương Xuân Hoa lại tằng tịu với người phụ nữ khác, không hề đoái hoài đến Trương Xuân Hoa. Nghe nói Tr6ương Xuân Hoa đến nhà ngoại ở mấy ngày, lúc quay về, tài sản trong nhà đã bị bán sạch sành sanh, cha cô ấy chạy theo người phụ nữ5 khác.

Tần Miêu đứng lên, đặt tay vào túi áo blouse trắng:
Kiện gì mà kiện? Sau khi người phụ nữ đó lừa cha Trương Xuân Hoa đến cảng Đông Úc xong, không biết dùng cách gì, trong vòng chưa đầy một tháng mà đã gom hết tiền của cha Trương Xuân Hoa, còn không để lại mạng sống, là vụ án giết người phanh thây chấn động cả nước mười mấy năm về trước đó. Có thể cậu không để ý nhưng mà nạn nhân là cha của Trương Xuân Hoa, mất cả người lẫn tiền, năm đó bỗng Trương Xuân Hoa già đi rất nhiều...

Tô Hòa:
...

Nhìn lại những năm qua, Trương Thanh Mai chỉ cảm thấy hối hận với gia đình.
Năm đó, khi môi trường chính trị trong nước khắc nghiệt nhất, cô ấy đã chọn đi du học nước ngoài, để gia đình phải lo lắng đề phòng theo cô ấy, sống ở nước ngoài bảy tám năm, tóc của hai người lớn trong nhà bạc trắng.

Tô Hòa đích thân chẩn mạch cho Trương Khánh Dân, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi tự tay nhận được kết quả, nhất thời cô vẫn không thể chấp nhận được.

Chị Thanh Mai, có lẽ còn khoảng hai ngày nữa, chị hãy chăm sóc bác nhiều hơn. Hai ngày này không cần phải truyền dịch nữa, làm ít món bác Khánh Dân thích ăn, thông báo cho người thân, muốn gặp nhau thì phải tranh thủ cơ hội.

Hốc mắt Trương Thanh Mai đỏ lên, nghẹn ngào

rồi xoay người sang chỗ khác, bờ vai run lẩy bẩy.

Đúng rồi, chị Thanh Mai, nếu bác Khánh Dân có tâm nguyện gì, chị hãy cố gắng hết sức thỏa mãn tâm nguyện đó, để bác ấy ra đi không còn tiếc nuối. Tôi đưa mấy đứa nhỏ về nhà cũ ở huyện Tế Nguyên, khoảng một ngày sẽ quay lại. Nếu chị cần giúp đỡ thì cứ gọi tôi.

Trương Thanh Mai quay lưng về phía Tô Hòa, gật đầu, cuối cùng, tiếng thút thít luôn muốn giấu trong lòng cũng không giấu nổi nữa, giống như mưa rơi lất phất, từng giọt từng giọt rồi lại biến thành cơn mưa tầm tã.
Tô Hòa nghe Tần Miêu nói xong, cũng thấy lòng mình phức tạp.

Đúng là bi kịch nhưng Trương Xuân Hoa có nghĩ đến chuyện đi kiện cha cô ấy và người phụ nữ kia không? Nếu khởi kiện, ít nhất cô ấy có thể giành được ít đồ!
Tô Hòa hỏi Tần Miêu.
Tần Miêu gật đầu:
Hẳn là vậy đấy, quyển ‘Chẩn đoán lâm sàng học’ mà cậu đã biên soạn ở Đại học Thủ đô là chương trình học bắt buộc mà tất cả các bác sĩ ở bệnh viện Long Thành đều phải học, mỗi quý sẽ kiểm tra đánh giá một lần, bởi vì muốn được thăng chức nên tớ đã học thuộc lòng nội dung trong quyển sách đó.

Có vài lúc, Tần Miêu thật lòng không hiểu, lúc mới vào đại học, người bạn cùng phòng này của cô rất bình thường, thậm chí còn không bằng cô ấy, tại sao sau khi nghỉ đông lại bỗng dưng lột xác, từ sỏi đá biến thành trân châu?
Rốt cuộc Tô Hòa đã chăm chỉ cần cù đến nhường nào mới có thể biên soạn ra một kiệt tác mà nhân viên y tế nào cũng phải đọc như quyển
Chẩn đoán lâm sàng học
, trong khi họ còn chưa được tiếp xúc với kiến thức chuyên ngành?
Thiên phú giữa người với người chênh lệnh lớn đến như vậy ư?
Hốc mắt Tần Miêu đỏ lên:
Người già ai cũng sẽ có giai đoạn này, không hề bệnh nặng gì cả nhưng sức sống vẫn càng ngày càng yếu, nhịp tim càng ngày càng chậm. Nếu là bệnh, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu nhưng đây là mệnh, phải cứu thế nào?

Tô Hòa cứng đơ cả người, hỏi:
Ý cậu là thiên nhân ngũ suy? Không phát hiện ra bất kỳ loại bệnh nào nhưng sức sống cứ giảm sút, da khô, tốc độ gầy đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tròng mắt cũng đục hơn nhiều?

Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, con muốn chăm sóc mà cha mẹ lại chẳng còn nữa.
Cuộc sống luôn đầy ắp những chuyện không biết làm thế nào, khi bạn nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có đủ năng lực, có thể đền đáp công ơn thì trời cao lại tước đi cơ hội của bạn.

Một gia đình giàu có thoắt cái đã rơi vào tình trạng nghèo túng, Trương Xuân Hoa có chấp nhận được không?


Nếu không nhờ bà ngoại và mấy chú sắp xếp giúp đỡ, cô ấy đã không thể cưới ai rồi, có lẽ sẽ suy nghĩ lung tung rồi đi vào ngõ cụt. Nhưng mợ cô ấy cũng không phải người tốt lành gì, nhận tiền của người khác rồi gả cháu gái mình cho người đàn ông bên cạnh Trương Xuân Hoa.

Kịch bản còn không dám viết như thế, xem ra người nhà này đắc tội với ông trời rồi!

Không đề cập đến cô ấy nữa, ác giả ác báo, đi đến bước đường này cũng là vì gieo gió gặt bão thôi, không thể trách móc ai được.
Tô Hòa hỏi Tần Miêu:
Cậu nói tình hình sức khỏe của bác Khánh Dân cho tớ nghe đi, tại sao tự dưng lại nằm viện? Còn trực tiếp thông báo bệnh tình nguy kịch?


Tên đàn ông đó không có tài cán gì, tiết kiệm được ít tiền là lại mang ra ngoài làm loạn, uống chút rượu vào là xem mình như ông trời, Trương Xuân Hoa bị đánh rất nhiều, cuộc sống gập ghềnh khó khăn suốt mười mấy năm, có bốn đứa con, ba gái một trai, con trai là đứa út. Nếu Trương Xuân Hoa không có đứa con trai này, có lẽ cuộc sống sau này sẽ còn khổ hơn.

Nói những điều này xong, Tần Miêu buồn bã, cảm khái:
Có lẽ đây là đời cha ăn mặn, đời con khát nước, Trương Xuân Hoa phải gánh chịu tất cả báo ứng của tội nghiệt mà cha mẹ cô ấy đã gây ra. Những năm đó tính tình cô ấy không tốt lắm nhưng cũng ít khi làm những chuyện nhẫn tâm, hạnh phúc ấm no hai mươi năm, bỗng dưng lại sa vào ác mộng, đúng là báo ứng.

Tô Hòa đứng lên khỏi ghế đá, nói với Tần Miêu:
Về thôi, lần này tớ về Long Thành chủ yếu là muốn thăm bác Khánh Dân, sau đó về thăm nhà cũ, dắt ba đứa nhỏ đến tham quan Đại học Long Thành, không làm phiền công việc của cậu đâu.

Đi được vài bước, Tô Hòa lại quay đầu nói với Tần Miêu:
Mười hai năm trôi qua, có vài chuyện không cần để trong lòng nữa, mọi người đều sống rất tốt, xóa bỏ quá khứ, không ai nợ ai nữa.

Tận mắt chứng kiến Tô Hòa bước vào khu nội trú, hốc mắt Tần Miêu ửng đỏ, thở dài.
Sau khi bình tĩnh nói những lời này với Tô Hòa, cuối cùng tảng đá đè nặng trong tâm trí, làm cô ta ăn ngủ không yên cũng đã biến mất, một cuộc sống mới đang chờ đợi cô ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.