Chương 550: Ngoại truyện 1: chuyện xưa ở long thành (5)
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 678 chữ
- 2022-02-06 07:16:57
Khi tin tức có liên quan đến Tô Hòa càng ngày càng xuất hiện nhiều trên báo, lòng Trương Xuân Hoa cũng càng ngày càng sốt ruột, nhưng thế hệ s8au không muốn cố gắng, mà bản thân cô ta cũng không thể kiểm soát được nên dần dà, cô ta bắt đầu sợ Tô Hòa.
Trương Xuân Hoa không hiể3u, tại sao một người có thể tài giỏi đến như vậy?
Nếu người có thành tích lớn như vậy không phải Tô Hòa mà là bản thân Trương Xuân Ho9a thì tốt biết mấy!
Tô Hòa ngừng bước, quay đầu nhìn lại, đi đến quầy trái cây của Trương Xuân Hoa, cầm túi, chọn một ít trái cây tươi ngon rồi đưa cho Trương Xuân Hoa đi cân, nói:
Tôi đã gặp Tần Miêu rồi.
Trương Xuân Hoa ngạc nhiên, nhìn phong thái ung dung và quần áo thanh lịch của Tô Hòa, bỗng cảm thấy lúng túng không biết nên làm thế nào.
Cô ta cắn môi nhìn Tô Hòa một hồi lâu rồi mới hỏi:
Nếu cậu đã gặp Tần Miêu thì chắc cũng biết chuyện của tôi. Tôi không sợ cậu biết những chuyện mất mặt này đâu, nên cậu đừng mong có thể cười chê tôi. Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu nhớ lúc trước có người đã lên báo chỉ trích cậu, nói là vì cậu tăng giá Bách Dịch Tiêu cho nước ngoài nên giá thuốc trong nước mới tăng, cậu biết người đó là ai không?
Ai?
Tô Hòa lấy tiền trong túi ra, chờ Trương Xuân Hoa tính tiền.
Trương Xuân Hoa cười một cách quái dị:
Là Chu Khánh Hoa làm, là thanh niên trí thức người yêu cũ của cậu đấy. Mẹ anh ta mắc một căn bệnh rất nghiêm trọng cần phải điều trị bằng thuốc tây nhưng không đủ khả năng, chết trong đau đớn, không bao lâu sau cha anh ta cũng đi theo, cậu biết Chu Khánh Hoa thế nào không?
Anh ta muốn phóng hỏa đốt Đại học Long Thành, chỉ tiếc chưa kịp đốt nhà vệ sinh đã bị người khác phát hiện, bị bắt vào tù. Bởi vì đã thú nhận nên bị phán chung thân với tội danh chống đối xã hội, cả đời này đừng mong được ra tù...
Trương Xuân Hoa đã điên rồ bắt đầu chủ động thay mình vào những câu chuyện ca ngợi Tô Hòa, cắt hình ảnh trên báo 6của Tô Hòa xuống, sau đó lại dán ảnh của mình lên, dùng bút máy viết tên mình lên lỗ thủng... Chỉ cần ôm những thứ mình tưởng tượng ra thì Tr5ương Xuân Hoa có thể cười vui vẻ suốt cả ngày.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tô Hòa, mộng đẹp của Trương Xuân Hoa tan vỡ như bọt biển.
Cô ta dụi mắt mình, sau khi xác định người trước mặt chính là người cô ta đã dán đầy quyển vở, cảm thấy ngực mình căng thẳng, hít vài hơi thật sâu, thử gọi tên:
Tô Hòa?
Tô Hòa thúc giục Trương Xuân Hoa:
Cậu bán trái cây như vậy đó hả? Tôi đã lấy tiền ra rồi mà cậu còn lải nha lải nhải!
Trương Xuân Hoa suy sụp tinh thần, đưa túi trái cây cho Tần Hải, tháo mũ xuống, sờ phần trán đã hói, nói với ba đứa nhỏ:
Xem như dì tặng túi trái cây này mấy cháu, muốn ăn gì thì cứ lấy thêm đi, nhưng mà mấy cháu phải nghe lời dì nghe chưa, đừng học theo mẹ cháu. Tính tình của mẹ cháu rất quá đáng, nếu như có tài thì không sao nhưng nếu không có tài sẽ bị thiệt thòi! Như dì đây này, không có tài như mẹ cháu mà muốn so đo, vì mẹ cháu nên tóc dì mới hói như thế này đó...
Tô Hòa:
…
Trương Xuân Hoa điên thật rồi.
Con tôi không cần cậu phải dạy, cậu có sức thì đi dạy con cậu đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.