Chương 553: Ngoại truyện 3: thọ đoản tình trường
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 731 chữ
- 2022-02-06 07:16:52
Chuyện Tần Nguyên thích làm nhất là mỗi buổi sáng thức giấc, chải tóc cho Tô Hòa. Dùng chiếc lược bằng gỗ đàn hương chải8 xuống từng chút từng chút, nhìn mái tóc đen mượt lướt qua răng lược như thác nước, anh sẽ luôn có cảm giác hơi giật mì3nh, rồi lại cảm thấy an lòng.
Tần Nguyên vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình như một giấc mơ, có thể nói là cầu9 được ước thấy.
Tô Hòa hơi thẫn thờ, có lẽ cô cũng có thể là
người đẹp sống mãi với năm tháng
nhưng năm đó, vì cứu con nhóc Tần Không, vòng xoáy dược linh trong cơ thể vỡ tan, viên ngọc cô ngưng kết ra được cũng tán loạn, ban đầu còn có kích thước bằng nắm tay, sau đó giảm lại nhỏ như trứng bồ câu, rồi sau đó giảm lại nhỏ như hạt đậu nành, bây giờ còn chẳng to bằng hạt gạo.
Chờ đến khi viên ngọc tan hết, xoáy thuốc hỏng mất, tuổi thọ của cô sẽ kết thúc.
Nghe đáp án như vậy, Tần Nguyên có hơi đau lòng nhưng cũng hơi yên tâm.
Lược gỗ đàn hương từ chân tóc đến ngọn tóc, Tần Nguyên nhìn những sợi tóc bạc ẩn trong mái tóc đen, nhịn không được nói:
Giáo sư Tô, em cũng già rồi này, lúc nhìn khóe mắt em có nếp nhăn, anh còn tưởng mình hoa mắt nữa! Thì ra câu nói ‘người đẹp sống mãi với năm tháng’ là giả, thời gian là thời gian, cho dù em đẹp đến nhường nào cũng vẫn già đi.
Nghĩ đến việc mình nỗ lực tu hành mà tuổi thọ còn ngắn hơn người bình thường rất nhiều, Tô Hòa chỉ có thể cười khổ.
Ai mà không già? Phụ nữ đều không muốn già đi, nếu không mỹ phẩm dưỡng da của thành phố Tương Lai sẽ không bán chạy được vậy đâu, trung bình mỗi ngày bán ra ba trăm triệu chai, anh nghĩ đi, vì muốn giữ lại sắc đẹp, những người phụ nữ đó điên cuồng đến nhường nào.
Anh tự thấy mình không xứng với người ưu tú như Tô Hòa, mặc dù anh đã rất cố gắng đuổi theo như6ng khoảng cách vẫn luôn tồn tại. Tuy rằng sau khi ba đứa nhỏ được bốn năm tuổi, Tô Hòa đã dời sự chú ý của mình từ nghi5ên cứu khoa học sang chăm sóc gia đình nhưng vẫn làm anh phải ra sức đuổi theo.
Khi chải tóc cho Tô Hòa, Tần Nguyên nhìn gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ trong gương, sẽ nhịn không được ngẫm nghĩ, ban đầu mình đã làm gì để Tô Hòa thấy rung động nhỉ?
Có phải là vì công dụng của những túi bông cải đó không?
Năm xưa anh quá thẳng thắn, không hiểu những thứ lãng mạn nam nữ, anh có thể an tâm gửi bông cải cho cô vì nghĩ bông cải sẽ thực tế hơn hoa tươi nhưng nhìn ba đứa ranh con lớn lên, nhìn Tần Hải và Tần Lục lần lượt có người mình thích, liên tục suy nghĩ cách lấy lòng con gái nhà người ta, vài thằng nhóc thích Tần Không thì ngày nào cũng tìm đủ biện pháp xum xoe nịnh nọt, những câu nói ghen tuông, những lời thổ lộ âu yếm... Tần Nguyên mới biết năm đó lúc theo đuổi Tô Hòa, mình vô tâm như thế nào.
Giáo sư Tô, tại sao năm đó em lại đồng ý với anh?
Tần Nguyên cầm lược gỗ đàn hương, cảm thấy nghi ngờ, cũng thấy may mắn.
Tô Hòa suy nghĩ:
Chẳng vì sao cả, anh thích hợp nhất.
Tô Hòa lấy lược gỗ đàn hương trong tay Tần Nguyên chỉnh lại phần tóc mái trên trán, sau đó búi tóc, đứng lên nói:
Sắp đến giờ rồi, anh đi làm nhanh đi, sắp đến lúc phóng vệ tinh lên mặt trăng rồi, thiên nhãn do Hải Tử chế tạo ở tỉnh Q đã hoàn tất rồi, đội vệ tinh do thành phố Tương Lai đi đầu chế tạo cũng đã sẵn sàng, chỉ cần tìm thời điểm phù hợp với chuyển động của thiên thể rồi đốt lửa thì chuyện lớn này xem như giải quyết xong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.