• 46,596

Chương 63: Con trai à, con nên ăn cám heo!


Lý Thục Phân lơ mơ:
Việc gì vậy? Chỉ cần là việc mẹ có thể giúp, con cứ nói với mẹ một câu là được, chắc chắn mẹ sẽ giúp con!


Tô Hòa nhặt8 xấp giấy nến đã chuẩn bị xong lên, cười hì hì:
Thế mẹ in mấy bài thi này ra giúp con nhé. Hai mẹ con mình một người đếm giấy, một người in bài. 3Con đếm giấy nhanh, mẹ cứ in trước giúp con, khi nào con đếm xong con sẽ in thay mẹ. In ronéo mỏi tay lắm.

Tỉnh Bắc Hà, trong nhà mẹ đẻ của bà Cố, tất cả mọi người đều cau mày, không khí ảm đạm.

Trường Tranh, cháu có muốn ăn cái gì không? Để bà ngoại làm cho!

Bà cụ Trần nhìn cậu cháu ngoại mới đến ở mấy ngày đã gầy rộc hẳn đi thì cảm thấy rất áy náy.
Cố Trường Tranh như một người gỗ cứ ngồi im trong góc, mãi một hồi lâu anh mới quay đầu lại, cố gắng nặn ra một nụ cười để an ủi bà cụ Trần:
Bà ngoại, cháu không sao đâu, chỉ là mấy hôm nay cháu ăn không ngon, không muốn ăn gì cả, bà đừng lo.


Bà ngoại, bà đừng nghe mẹ cháu nói bừa, không phải cháu thèm khát mấy miếng ăn đâu, cháu có phải trẻ con nữa đâu. Cháu chỉ đang nghĩ phải làm thế nào để nhớ lại những ký ức cháu đã quên thôi. Quên mất bao nhiêu điều như vậy, trong lòng cháu rất trống vắng. Thật sự không phải cháu thèm ăn thịt kho…

Mới nói xong hai chữ
thịt kho
, bụng Cố Trường Tranh đã lập tức reo vang,
ọc ọc

Hai mẹ con rất ăn ý, chui vào 9trong căn phòng nhỏ mà Cố Trường Tranh ở lúc trước, đốt than trong lò, chỉ một lát sau cả phòng đã ấm hẳn lên.
Theo tiếng máy in ronéo chu6yển động, mùi thơm của mực in bắt đầu bay ra.

Mày nhìn hai mẹ con mày xem thế này là sao? Tết nhất không ở nhà mình mà chạy về nhà mẹ đẻ ở. Mày sợ người trong thôn không biết là mày cãi nhau với bố Trường Tranh đấy à? Mày nói mày ở thì mày cứ ở đi, mày ở thoải mái sảng khoái vào cho tao. Tết đến nhà nào chẳng ăn no ăn ngon, chỉ có hai mẹ con nhà mày, đứa này trông tiều tụy hơn đứa kia. Nếu người trong thôn thấy bộ dạng này của hai mẹ con mày, thế nào cũng bàn tán là nhà họ Trần tao quá keo kiệt, keo kiệt với cả con gái và cháu ngoại. Mày định để người trong thôn đàm tiếu về tao hả!


Hả? Mẹ, mẹ hả cái gì đấy? Vừa nãy mẹ nói gì cơ? Con đang mải suy nghĩ nên không nghe rõ.


Chẳng qua cái gì? Mày nói rõ ra cho tao, nếu không tối nay tao không nấu cơm nữa!
Bà cụ Trần hầm hừ.
Bà Cố há miệng, do dự nhìn Cố Trường Tranh một cái, rồi nói rõ đầu đuôi câu chuyện:
Chẳng qua, từ nghèo đói vào giàu sang dễ, từ giàu sang về đói nghèo thì khó thôi… Mẹ, chẳng phải mấy hôm trước Trường Tranh được người ta cứu, cho ở nhờ mấy hôm đấy sao? Mẹ không biết nhà họ nấu ngon thế nào đâu, món thịt kho đó thơm ơi là thơm…

Bà cụ Trần bị cô con gái mải suy nghĩ chọc tức đến mức giận tái mặt. Bà run rẩy lấy một cái gương, chìa ra trước mặt mẹ Cố:
Tao hả cái gì à? Mày nhìn xem mày mới ở nhà tao nửa tháng mà đã biến thành cái bộ dạng quỷ quái gì rồi? Bà đây không cho mày ăn hay là không cho mày uống hả? Ngày nào tao cũng phải nghĩ cách để phục vụ cái ăn cho hai mẹ con chúng mày, mà sao chúng mày không chịu hiểu thế?

Bà Cố nhìn người phụ nữ trong gương, rồi lại nhìn đứa con trai đang ngẩn ngơ ở bên cạnh, bà đành phải vén tóc lên, giải thích với mẹ mình:
Mẹ, con và Trường Tranh đều hiểu ý tốt của mẹ! Sao có thể không cảm kích mẹ được? Chẳng qua…

Nghe Cố Trường Tranh nói vậy, trong lòng bà cụ Trần càng buồn bã hơn. Bà quay đầu lại nhìn mẹ Cố Trường Tranh, thấy bà lúc nào cũng cúi đầu u sầu thì không kìm được cơn giận. Bà giơ tay vỗ vào lưng con gái, nghiến răng mắng:
Con ranh chết tiệt này, mày làm mẹ kiểu gì thế hả? Trường Tranh nói nó ăn không ngon, sao hả, mày cũng ăn không ngon luôn à? Hay là mày chê cơm bà đây nấu khó ăn, không hợp miệng mày!

Bà cụ Trần càng nói càng tức, nước miếng văng tung tóe, bắn hết lên mặt bà Cố.
Bên ngoài, những bông tuyết tí hon tung bay theo gió, trong nhà tiếng cười nói rôm rả. Tết đ5ến rồi!

Bà Cố càng nói ánh mắt càng tỏa sáng, mồm miệng cũng trơn tru hơn:
Lúc ấy con và bố Trường Tranh đến nhà họ đón Trường Tranh, người nhà họ cho bọn con một hộp thịt kho. Chúng con vốn không để ý, nhưng mà lúc hâm nóng lại để ăn ở trên xe lửa lại làm cả khoang phải sửng sốt. Có một người tự xưng là chủ nhà họ Vương chuyên nấu thịt kho ở tỉnh Xuyên Thục còn nói là món thịt kho nhà này làm quá ngon, thịt kho nhà họ còn không sánh nổi cơ!

Cố Trường Tranh nghe thấy hai chữ
thịt kho
thì yết hầu chuyển động, anh liếc mẹ mình bằng ánh mắt u oán xong thì mở miệng an ủi bà cụ Trần.
Bà Cố đen mặt lườm Cố Trường Tranh:
Con không chỉ thấy trống vắng trong lòng, mà còn trống vắng cả bụng ấy… Con nói xem, sao thịt kho nhà họ làm lại ngon như vậy nhỉ? Hương vị ấy còn ngon hơn cả những món thịt kho mẹ ăn ở quán. Nếu biết trước là ăn xong sẽ thèm, thì chẳng thà lúc đấy không ăn nữa. Con nói xem sao lúc đấy lại để người nhà họ nhặt được con? Nếu là một nhà nấu cơm khó ăn nhặt được con, hoặc là đối xử với con không tốt, mỗi ngày đều cho con ăn cám heo, thì chẳng phải mẹ sẽ không phải khổ sở như bây giờ sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.