Chương 88: Ý nghĩa của “tiên sinh”
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1553 chữ
- 2021-12-31 05:38:32
Mọi người trong đội chiêng trống xuất phát từ thôn ủy khua chiêng gõ trống tùng cheng tùng cheng đi đến chỗ nhà mới nhà h8ọ Tô, thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong thôn.
Ban đầu còn có một số người không rõ chân tướn3g, nhưng sau khi nghe ngóng xong thì kinh ngạc đến ngẩn cả người!
Phượng hoàng vàng nhà họ Tô sao lại tài giỏi n9hư vậy chứ?
Đúng lúc này, đội chiêng trống vang trời đã đến nơi.
Bí thư Chi bộ thôn đi từ phía xa đã trông thấy Tô Hòa đứng ở trước cửa lớp luyện thi, ông phấn khởi kêu lên:
Bé Hòa, ở đây có một bưu kiện mà Đại học Thủ đô gửi cho cháu! Có phải thư mời của cháu được gửi đến không? Cháu mau qua đây mở ra cho mọi người cùng xem đi!
Nghe thấy tiếng kêu của Bí thư Chi bộ thôn, đám học trò trường cấp ba số một của huyện chưa đi ra khỏi trường Tiểu học Hồng Kỳ đồng loạt quay đầu lại, không hẹn mà cùng há hốc miệng.
Người yêu của cô gái mặt có tàn nhang ngơ ngác, cậu ta gãi đầu:
Anh cũng nghe thấy như vậy, chắc không sai đâu…
Trong giọng nói toàn là vẻ ngờ vực và không chắc chắn.
Tiếng chiêng trống gõ vang trời, tiếng cười đùa, tiếng xuýt xoa hâm mộ, tiếng ghen ghét… đủ mọi thứ tiếng đều tụ lại ở trước cửa nhà họ Tô, suýt nữa thì dọa Tô Kiến Quốc đang bám vào mép giường tập đi và Lý Thục Phân đang bận thu xếp hành lý cho Tô Hòa phát sợ.
Thế này là thế nào chứ?
Lý Thục Phân vội vàng chạy từ trong nhà ra.
Lúc này, Tô Hòa đang ôm mấy quyển tập đề thi, giảng đề cho mấy học trò còn ở lại. Sau khi nghe thấy Bí thư Chi bộ nói vậy, cô dùng tay vuốt lọn tóc buông thõng ở bên má, mỉm cười nói với mấy học trò kia:
Các em đợi chị một lát, chị lấy bưu kiện xong sẽ quay lại ngay!
Mấy học trò kia gật đầu như giã tỏi. Đợi Tô Hòa đi xa rồi, bọn chúng mới dùng tay chặn trái tim đang đập thình thịch trong ngực lại, chỉ sợ một phút bất cẩn sẽ để nó nhảy ra ngoài mất.
Ở trong mắt những học trò này, tuy Tô Hòa là
học bá
,
học thần
nhưng cũng chỉ giỏi hơn bọn chúng một tẹo thôi, còn chưa đủ trình độ để làm giảng viên đại học.
Phía dưới là con dấu của Đại học Thủ đô và chữ ký của hiệu trưởng Đại học Thủ đô, còn cả con dấu của khoa Y học Đại học Thủ đô nữa.
Tô Hòa nhìn những con dấu tròn tròn vuông vuông kia, mặt mày cô cũng rạng rỡ hơn. Cô không còn phải đau đầu nhức não với việc không biết phải giải thích thế nào với Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân về chuyện bị Đại học Long Thành đuổi học nữa.
Bí thư Chi bộ thôn Tô gia thấy Tô Hòa mỉm cười xán lạn thì thò đầu vào xem, nhưng rồi lại nhận ra ông đã quên sạch mấy con chữ ông học được trong lớp xóa mù chữ từ lâu rồi. Bây giờ ông vẫn có thể nhận ra những nét chữ, nhưng mà những nét đó tụm lại một chỗ có nghĩa là gì… thì ông không nhận ra được.
Lý Thục Phân thấy thái độ kiên quyết của Bí thư Chi bộ thôn thì bỏ đồ trong tay về phòng, dẫn đầu đội chiêng trống đi đến chỗ Tô Hòa dạy học. Bà thậm chí còn rất muốn cắt một bông hoa hồng to bự đeo ở trên ngực để bày tỏ sự vẻ vang của mình.
Dưới sự dẫn dắt hùng dũng oai phong khí phách của Lý Thục Phân, đội chiêng trống chậm rãi đi tới trường Tiểu học Hồng Kỳ.
Trùng hợp là lớp luyện thi vừa mới hoàn thành xong tất cả mọi bài ôn tập. Một đám học trò trường cấp ba số một của huyện mặt mày hớn hở đi ra khỏi lớp luyện thi, nói chuyện bàn tán với nhau về những thu hoạch của mình trong một tháng này. Tất cả đều có lòng tin vào việc mình có thể thi đậu đại học.
Tô Hòa đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cô mở bưu kiện ra trong ánh mắt mong đợi của mọi người, lấy ra một chiếc túi hồ sơ bằng giấy cứng màu đỏ thẫm. Bên trên túi giấy cứng có in bốn chữ
Đại học Thủ đô
rồng bay phượng múa.
Tô Hòa mở túi hồ sơ bằng giấy cứng ra, rút tờ giấy lớn nhất trong đó ra, nhìn lướt qua một lát, trái tim căng thẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng được buông xuống.
Hai chữ
thư mời
được ghi ở trên cùng của tấm thiệp cứng, tiếp đó là những dòng chữ đơn giản, tóm tắt:
Kính mời tiên sinh Tô Hòa đến làm Giáo sư khoa Y học đại học chúng tôi… Trân trọng!
Bé Hòa, trong này viết gì thế? Cháu đọc lên cho mọi người nghe đi!
Bí thư Chi bộ thôn nói.
Mấy học trò đứng khá gần Tô Hòa cũng mò đến bên cô, thò đầu nhìn bức thư mời trong tay Tô Hòa.
Kính mời tiên sinh Tô Hòa?
Bưu kiện chắc chắn phải để Tô Hòa tự mở, mà khoe khoang khắp thôn xóm cũng là việc nhất định phải làm, thế nên Lý Thục Phân mới nghĩ ra một biện pháp mà bà tự nhận là đẹp cả đôi đường, một hòn đá trúng hai con chim như vậy.
Bí thư Chi bộ thôn nhìn đám người đứng hóng hớt phía sau, lại nhìn Lý Thục Phân đang cười đến độ không thể kìm nén được, quả quyết ra quyết định.
Vợ Kiến Quốc à, chúng ta vẫn nên đến trường Tiểu học Hồng Kỳ tìm con bé Hòa đi. Đây là việc lớn của cả thôn đấy! Nếu chuyện này có thể cổ vũ tinh thần cho những đứa bé đang ôn thi cùng bé Hòa, nói không chừng năm nay huyện Tế Nguyên chúng ta còn có thể có thêm mấy sinh viên nữa đấy!
Sự bàng hoàng mà Tô Hòa thi đậu đại học mang đến cho mọi người trong thôn năm trước còn chưa tan hết6, mà nay Tô Hòa đã lắc mình một cái, sắp đến Đại học Thủ đô làm giảng viên rồi!
Đó là Đại học ở Thủ đô đấy, đại 5học đứng nhất đứng nhì cả nước!
Hỏi bừa một ông lão nào đó ở trong thôn xóm mà xem, có thể ông ấy không biết đến Đại học Long Thành tốt nhất tỉnh X, nhưng chắc chắn đã từng nghe thấy Đại học Thủ đô!
Bí thư Chi bộ thôn dùng hết sức lực trong người, cuối cùng nặn ra được một nụ cười tự nhận là đủ oai phong, nhưng vẫn không mất sự thân thiện, dùng giọng nói run rẩy nói với Lý Thục Phân đang ngẩn tò te:
Thục Phân à, bưu kiện mà Đại học Thủ đô gửi cho con bé Hòa đến rồi đấy. Cô mau gọi con bé Hòa ra đây, bưu kiện này phải để nó tự mở! Để mọi người cùng được mở mang tầm mắt!
Lý Thục Phân nghe vậy cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.
Hầy, con bé Hòa bây giờ còn đang dạy kèm cho mấy đứa học sinh ở trường Tiểu học Hồng Kỳ cơ, hôm nay là buổi cuối cùng rồi. Hay là các bác cứ đưa bưu kiện cho tôi đi, khi nào con bé Hòa về tôi sẽ bảo nó tự tay mở, mở xong rồi thì gọi mọi người đến xem!
Có phải tai bọn họ có vấn đề không?
Vì sao vừa rồi bọn họ lại nghe được là Đại học Thủ đô gửi thư mời cho Tô Hòa?
Một nữ sinh trên mặt có mấy đốm tàn nhang hỏi người yêu mình:
Lý Cương, vừa nãy chú kia nói gì đấy? Sao em lại nghe như là Đại học Thủ đô gửi bưu kiện cho chị Tô, còn là thư mời nữa! Có phải em nghe nhầm không?
Học trò đó ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tô Hòa, hỏi:
Chị Tô, thư mời này có phải gửi nhầm không? Tiên sinh là cách xưng hô dành cho đàn ông mà nhỉ?
Nghe thấy học trò đó nói vậy, Bí thư Chi bộ thôn cũng ngơ ngác theo. Ông cảm thấy lời của học trò này rất đúng, tiên sinh đúng là cách xưng hô dành cho đàn ông, nếu thư mời này đúng là gửi cho Tô Hòa thì trên đó phải viết là
nữ sĩ Tô Hòa
chứ!
Lý Thục Phân đang mơ mộng tới việc khoe khoang khắp mười dặm tám thôn nghe học trò kia nói vậy thì chân nhũn cả ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Bà đã đi khoe khoang khắp nơi rồi nếu bây giờ mà bị vả mặt thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.