• 4,585

CHƯƠNG 32: HÀO QUANG PHONG KIẾN


Trường An rốt cuộc còn có một ngôi nhà đang đợi mình, bất kể là lạnh lẽo hay ấm nồng, Vân Diệp đều nôn nóng muốn nhào vào lòng nó, đồng thời sẵn lòng vì nó mà trả bất kỳ giá nào.
Vân Diệp rối bời, chẳng phải mình luôn né tránh gánh nặng cuộc sống sao? Thế nào mà còn có tinh thần gánh vác hơn kiếp trước cả trăm lần? Lẽ nào ý nghĩa của cuộc sống là nằm ở đó? Duy trì sinh mệnh, trói buộc tình thân, tiễn đưa người già, chiều chuộng trẻ nhỏ, để rồi sau đó được người khác trưởng thành chôn vào lòng đất? Biến thành quỷ hồn ở thứ nguyên không gian nhìn hết đời này tới đời khác tuần hoàn như thế?
Thi thoảng có người quên mất loại trách nhiệm này, có lẽ là chán ngán nó, tìm lý do để né tránh, có lẽ vì vinh hoa, ví như Dị Nha giết con, có lẽ vì lý tưởng, ví như Triệu Vương để cha đẻ chết đói. Hoặc vì đại nghĩa, ví như Lưu Bang chia canh.
Vân Diệp không phải loại cao nhân đó, chỉ cần kẻ địch kề dao lên cổ vợ con y, thì bắt y làm gì là sẽ làm đó, tuyệt đối không nói bất kỳ điều kiện nào hết. Vì thế y không phải là cao nhân, danh nhân, đương nhiên không bao giờ được lịch sử ghi nhớ. Chúng sinh đông đảo tuyệt đại đa số giống y, nếu không lịch sử Trung Quốc không thể kéo dài 5.000 năm. Kẻ càng biến thái càng được lịch sử ghi nhớ, đó là chân lý, chứ còn tuân theo quy củ kiểu con kiến chẳng ai để ý. Truyện được copy tại .com
Vân Diệp tuy là một con kiến khác biệt, nhưng y quyết định muốn nỗ lực thành một con kiến bình thường như phần đông, cho nên y và những người khác trong quân doanh giống nhau, khắc khổ huấn luyện, ra sức học theo lời nói cử chỉ của bọn họ, nỗ lực học tập văn tự cổ, luyện tập bút lông.
Mỗi khi như vậy Vân Diệp lại vô cùng cảm tạ ông chủ Đài Loan khắt khe kia, chính nhờ ông ta mà Vân Diệp có bản lĩnh đọc chứ phồn thể, viết chữ phồn thể, mặc dù so với văn tự cổ thời đường còn có chút khác biệt, song với Vân Diệp thì đã đủ rồi. Trình Xử Mặc còn chẳng biết chữ nhiều hơn y.
Mùa thu mưa cứ rơi suốt là không ngớt được, không khí ẩm ướt, chăn lạnh băng chẳng có tí hơi ấm nào. Vân Diệp thật không sao hiểu nổi, rõ ràng có thành trì rộng rãi để ở, Lão Trình lại đóng quân ở ngoại thành hạ nghiêm lệnh không cho vào thành. Ừ thì hạ thấp yêu cầu một chút, dù có một cái quân doanh đơn giản cũng tốt hơn là sống trong lều trại ẩm thấp này, Lão Trình lại chẳng động lòng, thà ở trong lều xoa bóp đầu gối đau nhức chửi bới thời tiết quái quỷ chứ không chịu hạ cái lệnh kia.
- Không có hoàng lệnh không được xây trại, đó là đại kỵ của tướng lĩnh cũng là đại kỵ của bệ hạ.
Vẫn là huynh đệ của mình tốt nhất, Trình Xử Mặc kín đáo nói cho Vân Diệp biết nguyên nhân. Vân Diệp gần như quên mất mình đang ở vương triều phong kiến hưng tịnh nhất. Bình thường ở Trường An Lão Trình có thể tùy ý ngang ngược, không ai tìm ông ta gây phiền phức, một khi thành tướng nắm quân, quân pháp nghiêm minh giống như thanh kiếm treo trên đầu, hơi làm trái một chút, nó sẽ không do dự chém xuống.
Ta muốn đi xem khoai tây đấy, kẻ nào dám không tránh.
Nhưng chuyện lạ xảy ra, Vân Diệp vừa mới đi tới gần lều cỏ thì có hai người trông chum tay cầm cương đao ngăn lại, hỏi Vân Diệp thủ lệnh đâu, Vân Diệp ngớ ra, ta đi xem thứ của ta, còn cần thủ lệnh quỷ quái gì? Đang định nổi khùng thì thấy người trông chum mắt lóe hàn quang, có ý muốn chém xuống. Vân Diệp ngoan ngoãn ngậm miệng lại, định đi hỏi Lão Trình cho ra ngọn nghành thì Lý Thừa Cànn từ trong đi ra, hiển nhiên tên này cũng rảnh rang không việc gì làm. Vội vàng chắp tay hành lễ, Lý Thừa Càn mỉm cười trả lễ, không phải là làm cho có mà là đứng thẳng, hai tay chắp lại, người ngả về phía trước 15 độ, lễ nghi hoàn mỹ không bới móc được gì.
- Vân huynh muốn xem điểm lành? Mời đi bên này.
Nói rồi đưa tay mời khách, hai người trông chum cho đao vào vỏ, đứng ở hàng rào như hai tảng đá. Vân Diệp cứ ngơ ngơ đi vào bên trong, cứ cảm giác động tác vừa rồi của thái tử điện hạ phải do mình làm, sao mình lại thành khách rồi?
Có vẻ Lý Thừa Cànn nhìn ra nghi hoặc của Vân Diệp, vừa đi vừa giải thích:
- Vân huynh hiến lên trân bảo đã được phụ hoạng coi là điềm lành hàng đầu của Đại Đường, cho thấy Đại Đường có trời cao phù hộ, vì chính thống thiên hạ, cho nên mới có điềm lành giáng thế, công hiến bảo của Vân huynh sẽ được ghi vào sử sách, đáng chúc mừng.
Phản ứng đầu tiên của Vân Diệp là bộ mặt của Lý Thừa Càn thật quá giống như tên công vụ viên khi làm giấy tờ nhà đất cho mình, nói mình chỉ có quyền sử dụng, mà không có quyền sở hữu.
- Thái tử khách khí rồi, có thể cống hiến một phần sức lực cho Đại Đường là vinh hạnh của Vân mỗ.
Nói xong câu này Vân Diệp cảm thấy mình giống người Nhật Bản, bị ngược đại xong còn phải tán dương là thoải mái cực kỳ. Hào quang của chủ nghĩa phong kiến rốt cuộc đã chiếu sáng tới mình.
Nói chuyện với Lý Thừa Càn rất thích, lời của hắn luôn đánh trúng vào tâm khảm của ngươi, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú, giọng nói thong thả, động tác biến hóa tự nhiên, giáo dục hoàng gia thể hiện một cách tuyệt vời. Làm ngươi cảm thấy không đem khoai tây hiến cho hoàng gia đúng là đại nghịch bất đạo, thuận tiện còn hiến lên cả gia sản, xong việc còn không hối hận. Mình mà có cái bản lĩnh này thì đã làm giám đốc con mẹ nó rồi, còn phải vác ba lô trèo đèo lội suối đi tìm mấy người ngoại quốc để rồi bị lỗ giun kéo tới Đại Đường luyện lính đặc chủng à?
Thôi được, Vân Diệp đầu hàng, khoai tây coi như hiến cho hoàng gia, tất cả châu báu trên đời đều nên hiến lên cho hoàng đế Lý Nhị vĩ đại, vinh hoang, vạn vương chi vương.
- Từ ngày hôm trước, lá của điềm lành đã bắt đầu vàng, có phải là đã tới lúc thu hoạch?
Lúc này Lý Thừa Càn mới chỉ lá khoai tây hỏi Vân Diệp, kéo y quay trở lại từ ảo tưởng phấn đấu suốt đời vì Đại Đường, lau nước giãi sắp chảy ra, nghĩ kỹ lại thời gian sinh trưởng của khoai tây mới phát hiện đúng là sắp tới mùa thu hoạch, liền nói:
- Thời gian sinh trưởng của khoai tây đại khái là năm tháng, hiện đã bốn tháng rưỡi, đã tới điều kiện thu hoạch, hạ quan thực sự không biết khoai tây trồng ở Đại Đường mất bao lâu, hay là chúng ta đào một củ lên xem?
Y thèm ăn khoai tây nướng lắm rồi, xúi Lý Thừa Càn đào lên, thuận tiện kiếm vài củ nướng ăn.
Lý Thừa Càn nghiêm nghị từ chối ý đồ bất lương của Vân Diệp, nói rõ nhất định phải đợi khoai tây chín hẳn mới thu hoạch, khiến Vân Diệp ủ rũ, rõ ràng thứ của mình, giờ ngay cả đem nướng ăn cũng nguy hiểm tới tính mạng, thời đại phong kiến đúng là không có nhân quyền.
Biết sao được, đành chấp nhận thôi, thế thời thời thế thời thì thế, đừng có nói ngươi là người hiện đại văn minh, dưới gối nam nhân có hoàng kim thật đấy, song muốn sống để tuyên bố trên chỉ quỳ lạy trời, dưới quỳ lạy cha mẹ thì người phải uốn gối với vô số người khác. Nếu dao kề vào cổ ngươi vẫn không chịu, chậc thế thì ta chẳng còn gì để nói với ngươi nữa, nói thì ngươi cũng nghe được đâu mà tốn công.
Vân Diệp phải cúi đầu trước hoàng quyền nên còn thấy được trời mưa âm u liên tục năm ngày, nhìn khắp nơi chỉ thấy ướt sũng, lều không thể nào ở nổi nữa, da trâu ngâm nước trương lên, bốc ra cái mùi thối khó ngửi, Vân Diệp thấy mình như đang ở trong bãi rác. Cái chăn mỏng manh không ngăn được cái lạnh, may mà có túi ngủ mới tránh khỏi bi kịch. Lão Trình đình chỉ huấn luyện của Vân Diệp và Lý Thừa Càn, điều này khiến Vân Diệp vừa vui vừa buồn không diễn tả ra nổi thế nào, một mặt là mừng vì thoát cuộc huấn luyện ma quỷ, mặt khác thấy đám Trình Xử Mặc lăn lộn trong vũng bùn còn mình ngồi trong lều cứ cảm giác thiếu bọn cái gì đó.
 
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đường Chuyên.