• 4,585

CHƯƠNG 4: BỊ KIỂM TRA (1)


Ra khỏi Vạn Dân cung. Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim liền thấp giọng hỏi Vân Diệp:
- Tiểu tử, ngươi giảm gánh nặng cho bách tính Sơn Đông, nhưng ta thấy có vẻ Ngụy Trưng cũng không muốn lĩnh tình.
- Bá bá, cái Ngụy Trưng lo lắng vốn không phải bách tính, cái lão lo chính là Sơn Đông sẽ bị thanh tẩy một lần nữa. Bệ hạ chắc chắn không quên sỉ nhục lớn nhất khi ban đệ nhất bản [Thị tộc chí] cho Thôi gia. Trình bá bá, mau về nói cho thẩm thẩm, bảo thẩm thẩm đừng dính vào chuyện Sơn Đông, nhà thẩm thẩm ở Sơn Tây cứ mặc kệ chuyện ở Sơn Đông, hãy học theo thê tử của Phòng Tương là được. Lần trước bệ hạ cứng rắn xử lý Lư thị, Lư phu nhân không phải giả ngơ đó sao? Có những lúc cần phải giữ mình mới được.
Trình Giảo Kim than thở một tiếng rồi vội vã rời đi, đây rõ ràng là hoàng đế đang buồn đến chết muốn nghịch ngợm gì đó. Tranh chấp thị tộc lắng xuống được mấy năm hiện giờ sắp gợn sóng. Không biết hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì, cuộc sống huân quý càng ngày càng không dễ chịu.
Vân Diệp biết hoàng đế muốn làm gì, sự tình của thần nhân đã chọc giận hoàng đế, báo cáo điều tra của Bách Kỵ ti mặc dù Vân Diệp không thấy, nhưng cũng có thể đoán được một ít. Vụ án của Ngụy Thiên Giác nhất định có tiến triển, dù sao hơn năm trăm người muốn hoàn toàn mai danh ẩn tích là không thể, chỉ cần Bách Kỵ ti dụng tâm đi tìm, chắc chắn rồi cũng sẽ mò ra dấu vết.
Hoàng hậu gặp nạn ở Ngọc Sơn, mặc dù nói là chuyện ngoài ý muốn, hoàng đế cũng không hề xử trí người nào mà bình tĩnh đến đáng sợ. Từ khi sự tình xảy ra, Vân Diệp đã bắt đầu lo lắng đề phòng, mãi đến bây giờ mới cảm thấy yên lòng, cái hèo nặng trịch này vẫn là nện vào mông thị tộc.
Theo tấm màn của thần nhân từ từ vén lên, hoàng đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của bọn họ. Mà những thị tộc cổ xưa này, chính là mảnh đất màu mỡ đề những thần nhân kia sinh tồn phát triển, nhất định phải trảm thảo trừ căn.
Kể từ khi tới Đại Đường, sinh tồn chính là mục tiêu lớn nhất Vân Diệp theo đuổi, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh mạng, việc gì y cũng chẳng bận tâm. Sống, chính là an ủi lớn nhất với y, phàm là người đọc qua lịch sử đều biết, Lý Nhị lúc này bạo ngược đến mức nào.
Đều nói nếu ngoài không có địch, trong liền không có sĩ. Nhận thức của Lý Nhị đối với quốc gia và quyền lực vượt xa Vân Diệp, đạo lý này không phải là y không biết, nếu như đế vương không muốn bị cuộc sống kiêu xa dâm dật hủ hóa, nhất định phải không ngừng tạo địch nhân cho mình. Hiện tại địch nhân giờ đã tiêu diệt gần hết, vài anh hùng mạnh hơn chút thì đang ở hành quán chuẩn bị diễn kịch cho hắn xem, tâng bốc hắn bằng những ngôn ngữ và hành động khiến người nghe nôn mửa.
Chỉ có một Cao Ly vẫn còn giãy giụa trong nội chiến, một khi nội chiến phân thắng bại chính là lúc Đại Đường nhảy vào. Còn lúc này Lý Nhị chỉ chằm chằm vào quốc nội.
Kể từ thời tam quốc khi Trần Quần lập ra hệ thống huân quý thế tập (cha truyền con nối) [Cửu phẩm trung chính chế], đã xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong nội tâm huân quý. Huân quý trời sinh muốn làm quan, chỉ cần sinh ra liền tài trí hơn người.
Lý Nhị chính là dựa vào môn phiệt dựng nhà, làm sao hắn không lo lắng sau này có người sẽ đi theo con đường của hắn? Lần này chẳng những hắn phải đánh đổ kiêu ngạo của huân quý lâu đời, mà còn an bài hướng đi cho huân quý mới nổi.
Phân phong chư hầu để bảo vệ hoàng thất, chính là mộng tưởng của Lý Nhị từ trước tới giờ. Năm 10 Trinh Quán, Lý Nhị hạ quyết tâm phổ biến mộng tưởng này, bằng cách thành lập chế độ [Thế tập Thứ sử], truyền cho danh hào chư vương quý thích, công huân đại thần thế tập Thứ sử, phân trấn các nơi, đời đời không đổi, trong đó bao gồm 21 thân vương cùng 14 công thần. Dưới sự an bài của Lý Nhị, sau khi bọn họ tiếp nhận chiếu lệnh liền lập tức tới các nơi nhậm chức, từ đó trở thành hàng rào bảo vệ đáng tin của hoàng thất Lý Đường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thân mang đầu hàm Thứ sử Triệu Châu, Phòng Huyền Linh là Thứ sử Vũ Châu, Đỗ Như Hối Hạ Châu, Trình Giảo Kim Lư Châu, Tần Quỳnh Tề Châu, ngay cả Vân Diệp không thân thích giờ cũng có đầu hàm Thứ sử Nhạc Châu.
Cái này nói rõ là muốn phân phong hình thế thiên hạ, vốn Lý Nhị muốn dựa vào những thủ đoạn này để khống chế quý tộc mới sinh ở địa phương, để cho thế lực gia tộc bọn họ cách xa trung tâm quyền lợi Trường An, vì thế hắn gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với minh hữu trung thành nhất Trưởng Tôn Vô Kỵ, hy vọng lão có thể đi đầu đáp ứng dạng phong thưởng như vậy.
Nào ngờ Trưởng Tôn Vô Kỵ lần đầu tiên không chịu nghe theo hoàng đế an bài, dưới sự hướng dẫn của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tập thể công thần được thụ phong biểu thị không muốn đi nhậm chức thế tập phong địa, ngươi cũng không thể cầm gậy đuổi bọn hắn đi nhậm chức chứ? Không lâu sau đó, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại thông qua con dâu Trường Nhạc công chúa liên tục thỉnh cầu hoàng đế:
- Lão thần cùng bệ hạ năm xưa cùng đánh thiên hạ, trải qua cửu tử nhất sinh, thật vất vả thiên hạ mới thái bình, vì sao phải đẩy chúng ta đến nơi khác nhậm chức? Như vậy có khác nào lưu đày?
Trên thực tế Trưởng Tôn hoàng hậu chính là ở trong hoàn cảnh như vậy mà đến thư viện. Nàng muốn giải tỏa phiền muộn, bị vướng giữa trượng phu cùng ca ca thật là khó cho nàng. Trưởng Tôn biết ca ca nàng đã hi sinh cho nàng quá nhiều, bằng không ngay từ Trinh Quán thứ 8 đã trở thành Bình chương sự, đấy chính là vị trí của tể tướng. Nhưng lần này ca ca nàng không nghe theo chính sách của hoàng đế, ngược lại còn cầm đầu phản đối, nói rõ không muốn buông quyền lợi của mình.
Sau khi biết những chuyện này từ miệng Lý Thừa Càn, Vân Diệp liền hiểu Trưởng Tôn tại sao phải bò lên Ngọc Sơn dù trời đại tuyết, nếu đổi lại là y có lẽ y đã bò đến Tuyết Sơn tận Thổ Phồn rồi cũng nên.
Thật ra thì Vân Diệp rất chức vị Thứ sử Nhạc Châu này, bây giờ cũng trở lại kinh thành, Vân Diệp cũng không chủ động từ bỏ nó. Dù sao bây giờ Nhạc Châu đang tiến vào thời kỳ đại khai phát, chỉ cần làm tốt theo kế hoạch là được, một mặt bán nhà bán đất, một mặt tăng nhanh tốc độ kiến thiết, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ lại có một tòa thành lớn sẽ xuất hiện bên cạnh Động Đình hồ.
Vân Diệp không có từ bỏ chức vị Thứ sử Nhạc Châu, đây là tấm màn che duy nhất trong sự kiện Lý Nhị phân phong Thứ sử. Vào thời điểm Trưởng Tôn Vô Kỵ dẫn mọi người từ chối, Vân Diệp không theo mà lại nhậm chức.
Khoảng thời gian này Vân Diệp không có bất kỳ động tác gì, chỉ một lòng xử lý sự tình trong thư viện, khích lệ những học sinh xuất thân hàn vi. Nuôi hùng miêu, thỉnh thoảng vào cung thăm hỏi hoàng hậu một chút, dẫn theo Tôn Tư Mạc thăm bệnh cho Tấn Dương, chỉ duy không tới bái kiến Lý Nhị.
Bầu không khí triều đình cực kỳ quỷ dị, việc hoàng đế phải đi Thái Sơn Sơn Đông phong thiện lại bị những đại thần kia hùa với nhau bắt lùi đến sang năm, về phần sang năm có đi hay không thì còn phải xem Đại Đường có mưa thuận gió hòa hay không đã.
Đây là thời điểm giả bộ làm rùa đen rụt đầu, mặc hoàng đế tự làm một lần vậy. Vân Diệp đã bị đồn là lộng thần, lúc này nếu như còn nhiều chuyện thì chẳng khác nào nhúng tiểu đệ vào nước sôi. Lúc này Vân Diệp thật muốn tự đào hố chôn mình, như vậy sẽ không ai thấy y, cũng không còn ai mang phiền toái cho y được nữa.
Thấy quỷ rồi, Ngọc Sơn thư viện của hoàng gia Đại Đường lần đầu tiên bị đón đoàn kiểm tra liên ngành. Hộ bộ, Lại bộ, Lễ bộ, Công bộ liên hiệp đại kiểm tra, nếu như cộng thêm Vệ sinh bộ, Công an bộ của đời sau thì đây chính là một lần bị đại kiểm tra của liên hiệp sáu bộ ủy.
 
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đường Chuyên.