• 222

Chương 47: Ly biệt


Editor: Violetin, Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Edit: Tiểu Ngạn Thỉnh thoảng Cố Hàm Ninh lại cầm điện thoại nhìn một chút, tư tưởng có chút không tập trung.
Bạn cùng phòng của Triệu Thừa Dư đều rời giường đi? Trong phòng ngủ có phải chỉ còn lại một mình cậu không?
Ai, nếu thật muốn cô chọn, hiện tại cô tình nguyện chạy vội trở về, ở bên Triệu Thừa Dư, chỉ cần xem cậu ngủ, cũng thấy vui vẻ!
Được rồi, nếu như cô làm như vậy thật, đoán chừng Thôi Hà Miêu sẽ đè chết cô!
Cố Hàm Ninh cầm một chén trà nóng, nhìn Thịnh Mạn Mạn liều mạng chuốc bia Mạnh Khởi Đức, không khỏi cười lắc lắc đầu.
Mạn Mạn ngốc, lẽ nào cậu sẽ không đưa đàn ông tới cho bọn mình gặp?
Quân tử báo thù mười năm không muộn, hôm nay cậu gieo phần thù này, không cần mười năm sẽ phải trả lại gấp bội!
Cô bé ngốc, cũng không thấy cặp mắt dường như sắp trừng ra lửa của Miêu Miêu bên cạnh!
Tửu lượng của Miêu Miêu, thực là tỷ lệ thuận với vóc người đấy!
Cố Hàm Ninh hơi hơi quay đầu, lại thấy được Bạch Vũ Hân ngồi ở bên cạnh Thôi Hà Miêu, mặt mày ủ rũ, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, tiếng đùa vui ồn ào xung quanh, dường như không hề truyền vào trong lỗ tai của cô nàng, nhìn còn không tập trung hơn so với mình.
Cố Hàm Ninh nhếch khóe môi, khẽ lắc đầu.
Cần gì chứ? Vì một gã con trai không đem mình ở trong lòng, mất hồn mất vía, cứ mãi vướng mắc, cậu cho rằng, đời này có thể có được vật mình muốn sao?
Nhưng mà tất cả những gì cô có, toàn bộ đều giao cho gã mà thôi, nhưng gã sẽ không hề cho cậu chút gì!
Cố Hàm Ninh quay đầu trở lại, nghĩ tới mấy ngày hôm trước Thôi Hà Miêu thừa dịp Bạch Vũ Hân không có ở trong phòng ngủ nói chuyện.

Cao Thần giống như có bạn gái, nhưng không phải Hân Hân, mình vô tình nhìn thấy, cậu ta ôm một cô bé, các cậu cũng đừng nói cho Hân Hân nha!

Cố Hàm Ninh vốn cho là, gần đây tâm tình Bạch Vũ Hân không tốt, có thể là bởi vì Cao Thần vì mình mất đi tư cách thi đấu khiến tâm trạng suy sụp, cũng gây ảnh hưởng tới cô nàng, nhưng không biết còn có chuyện như vậy!
Thật ra lúc ấy Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền suy nghĩ rõ ràng.
Lấy tính tình Cao Thần, không có Cố Hàm Ninh cô, tự nhiên cũng không có khả năng bốn năm đều không có bạn gái.
Lớn lên đẹp trai, tính cách hòa đồng, nói chuyện hài hước, khiêu vũ giỏi, bóng rổ cũng tương đối, Cao Thần như vậy, bên cạnh làm sao thiếu được những cô gái yêu mến? Chỉ cần cho chút thời gian, cậu ta sẽ từ trong thất bại với Cố Hàm Ninh mà đúng lên, tìm được an ủi ở trong lòng một cô gái khác!
Chỉ là, cô gái này không phải là Bạch Vũ Hân!
Bởi vì Cố Hàm Ninh đã sớm biết, Bạch Vũ Hân không phải là loại mà Cao Thần thích! Nếu như chọn Bạch Vũ Hân, như vậy đối với Cao Thần mà nói, chỉ là tạm bợ!
Nhưng Cao Thần, cần gì phải tạm bợ?
Lúc ấy Cố Hàm Ninh nghĩ, Bạch Vũ Hân biết không?
Coi như không biết toàn bộ, cũng đại khái nhìn hiểu đi?
Tầm mắt của Bạch Vũ Hân chính là đều chuyển quanh Cao Thần, đoán chừng khi Cao Thần đối với cô bé kia có chút động lòng, cũng đã rơi vào trong mắt cô nàng.
Cố Hàm Ninh dưới đáy lòng nhẹ thở dài, nỗi lòng phức tạp, không biết là vì mình hay là vì Bạch Vũ Hân.
Cô nghĩ, ít ra, cô còn may mắn hơn nhiều so với Bạch Vũ Hân!
Đời này, cô sẽ hạnh phúc!
Nhưng Bạch Vũ Hân, có lẽ sẽ đi lại con đường kiếp trước, vô vọng, dày vò, hèn mọn…
Ăn cơm trưa xong. Cố Hàm Ninh đỡ Thịnh Mạn Mạn có chút say trở về phòng ngủ, nhưng lòng đã sớm đã bay đến 205 đối diện!
Triệu Thừa Dư còn chưa có gọi điện thoại tới, nhưng cô đã vội vã muốn trở lại bên cậu đi!
Bọn họ chỉ có một buổi chiều này thôi!
Cố Hàm Ninh vội vàng đưa Thịnh Mạn Mạn về phòng ngủ, khi cô nàng hào sảng vẫy tay từ biệt cũng không quay lại bước nhanh xuống lầu.

Đi thôi! Đi thôi! Mình, mình không sao đâu! Mình rất tốt! uống tiếp mấy chai cũng có thể!

Cố Hàm Ninh bước chân không dừng, không quên trợn mắt!
Cô bé này, thật là một thứ ăn được từ đầu đến đuôi, ngay cả rượu cũng không tha!
Lo khi Triệu Thừa Dư tỉnh lại đói bụng, Cố Hàm Ninh ra khỏi cửa lớn, không lập tức đi đến 205, mà là đi ngược lại phía cổng trường học, mua một bát mỳ thịt bò đóng gói, lúc này mới từ từ trở về.
Vừa mới bước lên đầu cầu thang lầu hai, điện thoại di động liền vang lên.
Cố Hàm Ninh vội vàng mở điện thoại ra, nhìn ba chữ
Bạn học Triệu
trên màn hình, mím môi nở nụ cười.

Alô.. .


Hàm Ninh, cậu đang ở đâu? Mình đã dậy.

Giọng Triệu Thừa Dư còn pha lẫn chút lười biếng và khàn khàn của vừa mới tỉnh dậy, Cố Hàm Ninh nghe thấy đáy lòng ngứa một chút.
Khóe môi Cố Hàm Ninh nhẹ cong lên, lại cố ý không nói lời nào, bước nhanh tới trước cửa 205, gõ cửa cốc cốc cốc.

Alô? Hàm Ninh? Cậu còn nghe không?

Cố Hàm Ninh không tiếng động cười, nghe phía sau cửa có tiếng bước chân bước đi, cửa vừa mở ra, Triệu Thừa Dư một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm tay nắm cửa, đang hơi nhíu mày.
Nhìn Cố Hàm Ninh ngoài cửa đang nhìn mình mỉm cười, Triệu Thừa Dư hơi sững sở, lập tức nở nụ cười, ấn tắt điện thoại di động, để vào trong túi áo, một tay đón lấy gói trong tay Cố Hàm Ninh, một tay kéo cô vào cửa.

Ninh Ninh.

Cố Hàm Ninh vừa vào cửa, liền thấy Thôi Hà Miêu cũng ở đây, trong tay cầm khăn mặt, Mạnh Khởi Đức bên cạnh đang tê liệt ngồi ở ghế.

Miêu Miêu, lão Mạnh nhà cậu có ổn không?


Ai, đã ói một lần!
Thôi Hà Miêu nhíu mi lại, lo lắng nhìn Mạnh Khởi Đức.
Mạnh Khởi Đức hơi hơi mở mắt, gắng cười cười, lại xoa trán.
Xem bộ dáng là choáng váng đầu hoặc là nhức đầu.

Lão Mạnh?
Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, vừa mở túi ra, vừa cười nhìn Cố Hàm Ninh.

Lão Triệu!
Cố Hàm Ninh cười híp mắt khẽ gật đầu, tự nhiên biết rõ cậu muốn hỏi chính là cái gì.

Lão Triệu?
Triệu Thừa Dư hơi hơi trầm tư, gật đầu cười,
Nghe cũng không tệ đi.


Mạn Mạn cũng thiệt là, làm gì phải chuốc ghê như vậy! Khởi Đức, còn khó chịu sao? Còn muốn ói sao?


Không phải là ngay từ đầu cậu không cản đi, Mạn Mạn mới chuốc ghê như vậy!
Cố Hàm Ninh nở nụ cười.

Cái đó, không phải mình tưởng tửu lượng của Mạn Mạn sẽ không hơn nam sinh sao.
Thôi Hà Miêu giọng hơi thấp xuống, đau lòng nhìn Mạnh Khởi Đức đang nhắm mắt.
Được rồi, thật lòng cô cũng không nghĩ tới, tửu lượng của Mạn Mạn lại tốt như vậy!
Cố Hàm Ninh mím môi cười.
Cho nên, lần trước cô mới ngăn cản Triệu Thừa Dư uống rượu nha, Mạn Mạn là một tên nghiện rượu, tửu lượng của Triệu Thừa Dư cô cũng không biết, không chừng cũng sẽ bị Mạn Mạn làm gục ngã!
Nhưng mà, cô sớm biết, chỉ có thể để bản thân dùng, không có biện pháp nhắc nhở người khác!
Cố Hàm Ninh hít hít lỗ mũi, cảm thây trong không khí có một chút mùi chua khó ngửi rất nhạt!
Cô tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư nhỏ giọng hỏi:
Là bọn họ đánh thức cậu?


Mình cũng sắp phải tình.
Triệu Thừa Dư nhẹ gật đầu, cười bổ sung một câu,
Đang mơ thấy cậu, vừa tỉnh dậy thì càng nhớ cậu…

Cố Hàm Ninh liếc cậu một cái, cười híp mắt nhìn cậu lấy đũa trong ngăn kéo ra.

Mình đi rửa một chút.

Chờ Triệu Thừa Dư ăn một xong một bát mỳ thịt bò, hai người tay trong tay ra cửa, để không gian lại cho Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức.
Cố Hàm Ninh lôi kéo tay Triệu Thừa Dư, cười híp mắt ra sức lắc, cảm thấy không khí cũng mát mẻ một chút.
Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, để tùy cô vung tay.
Hai người ăn không ngồi rồi, cũng không muốn đến thư viện.
Thời tiết vừa đẹp, thời gian bọn họ có lại không nhiều lắm, thư viện nhiều người, nói chuyện còn phải cần thận, hiện tại bọn họ khó được gặp mặt một lần, không phải là nơi tốt để hẹn hò!
Sau mười hai giờ trưa cuối tuần sân trường thật yên tĩnh, hai người nắm tay, đi tới bờ sông bao quanh trường học, tìm cây đại thụ, ngồi xuống bãi cỏ.
Phía trước bên ngoài lan can sắt, không tính dòng sông bao quanh trường rất trong, bốn phía là rừng cây nhỏ yên tĩnh.
Nơi này là chỗ mà những đôi tình nhân lớn nhỏ của đại học Z thích tới nhất!
Triệu Thừa Dư lôi kéo Cố Hàm Ninh ngồi xuống, dựa lưng vào thân cây, phủi bãi cỏ sạch sẽ, khóe môi cười cười, nhìn mặt nước sông lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Cố Hàm Ninh xê dịch tư thế ngồi, tựa đầu ở trên vai Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng thở phào một cái.

Trận đấu khi nào thì bắt đâu?


Cuối tuần tới. Khả năng thứ bảy tuần sau bọn mình sẽ xuất phát.
Triệu Thừa Dư rũ mí mắt, hơi ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, tay phải nhẹ nắm tay trái Cố Hàm Ninh, dịu dàng vuốt ve.

Phải bao lâu a?


Hẳn là hơn một tuần lễ đi, phải đợi sau khi công bố thành tích mới trở về mà.


Hả, phải lâu như vậy sao…
Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, quay đầu nhìn sườn mặt Triệu Thừa Dư, đáy lòng đột nhiên toát ra một nỗi buồn biệt ly…
Ai, đây là còn chưa có chia xa đấy, đã bắt đầu không nỡ rồi…
Hơn một tuần lễ đây, thời gian này sẽ trải qua thế nào đây?

Phải đấy…
Triệu Thừa Dư nhẹ giọng,
Thật muốn đóng gói cậu mang đi…

Giọng nói Triệu Thừa Dư hơi thấp, Cố Hàm Ninh nghe xong hơi hơi đỏ mặt, hơi ngồi thẳng, quay đầu cười hôn một cái trên mặt Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư cười quay đầu sang, hơi hơi thở dài, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng mềm mại của Cố Hàm Ninh, dịu dàng mút nhẹ!
Ánh mặt trời sau mười hai giờ ngày xuân, xuyên qua lá non trên ngọn cây, mềm mại nhẹ rơi xuống người bọn họ, nhỏ bé sáng ngời, khuôn mặt tuổi trẻ sáng ngời, giống như trái tim đang đạp của bọn họ lúc này, bình lặng mà đẹp đẽ!
Buổi chiều thứ bảy, Cố Hàm Ninh ở trong trường học tạm biệt Triệu Thừa Dư.
Trong trường học có xe riêng đưa bọn cậu đi.
Lần tranh tài này tổ chức ở thành phố S, khoảng cách cũng không xa, chỉ là trong lòng Cố Hàm Ninh lập tức có chút trống vắng.
Trước đây, Triệu Thừa Dư tuy bận rộn, nhưng cô biết rõ, cậu sẽ ở trong trường, hay đang ở gần đây.
Được rồi, chí ít, sau khi qua một tuần này, Triệu Thừa Dư liền xong việc, không cần cứ mấy ngày mới có thể gặp nhau một lần.
Cố Hàm Ninh hơi hơi thở dài, chỉ có thể an ủi mình như vậy!
Lúc cơm tối, Triệu Thừa Dư gọi điện thoại, nói đã tới bình an, hai người nói chưa đến hai câu, bên kia liền truyền đến tiếng gọi vội vàng:
Triệu Thừa Dư!


Được, em tới!
Triệu Thừa Dư dường như hướng bên cạnh đáp một tiếng,
Hàm Ninh, mình cúp trước, tối nay sẽ gọi điện cho cậu!


A, được, tạm…

Cố Hàm Ninh còn chưa nói xong, đầu kia đã cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm điện thoại di động 5 giây, lúc này vẻ mặt buồn rầu cất điện thoại di động.
Thời gian một tuần, nhìn qua, chỉ có thể cùng bạn học Mạn Mạn trải qua…
Đột nhiên ngay cả thư viện Cố Hàm Ninh cũng không muốn đi, bạn học Mạn Mạn tính cách hoạt bát, muốn cô nàng yên lặng ngồi nửa ngày ở thư viện, vậy đơn giản là muốn mạng của cô nàng!
Cố Hàm Ninh nhìn Mạn mạn ngồi đối diện ăn ngấu nghiến, cười gắp một miếng xương sườn kho tàu của bên mình để vào chỗ khay ăn của cô nàng.

Nào, Mạn mạn, ăn nhiều một chút! Ăn xong cùng chị đây đi siêu thị mua đồ!


À ừ, được!
Thịnh Mạn Mạn thật vất vả nuốt xuống miệng đầy thức ăn, cười híp mắt bỏmiếng xương sườn Cố Hàm Ninh mới gắp cho cô vào trong miệng, nhai từ từ.

Ồ, ăn ngon thật! Lão Triệu nhà cậu không có ở đây, thật là lợi cho mình! Thật hi vọng cậu ta có thể trở về muộn mấy ngày nữa!

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu liếc cô nàng một cái.
Ai, nàng lão Triệu a. . . Hiện tại khả năng đang tại trong khách sạn ăn bữa tiệc lớn. . .
Ôi, lão Triệu của cô… Hiện tại có thể đang ăn bữa tiệc lớn trong nhà hàng rồi…
Cố Hàm Ninh nhìn thức ăn vốn là mỹ vị ngon miệng, đột nhiên có chút buồn chán vô vị.

Đây, Mạn Mạn, xương sườn này đều cho cậu! Ăn từ từ, béo hơn tý nhé!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Duyên Tới Là Anh.