Chương 7: Câu chuyện của Peter Moore 3
-
Giả Thuyết Thứ 7
- Paul Halter
- 1599 chữ
- 2020-05-09 03:25:00
Số từ: 1589
Người dịch: Xuân Hồng
Nxb Hội Nhà Văn
Đôi mắt ông Gordon mở lớn hơn và ông bước lùi lại.
Thanh tra John Sterling,
ông ấy nhắc lại.
Chà, tôi chưa bao giờ biết! Gần một tháng trước đây tôi có gặp sếp của anh tại buổi tiệc chiêu đãi của Donald Ransome, ông ấy có nhắc đến anh bằng những lời lẽ khen ngợi. Ông Hardcastle thế nào nhỉ?
Ồ. Nhân tiện, nếu ông nghĩ sẽ gây ấn tượng với tôi bằng việc nhắc đến Hardcastle thì tôi phải nói luôn rằng suốt hai năm nay, kể từ khi giao cho tôi nhiệm vụ điều tra, ông ấy vẫn theo kịp mọi tiến triển của vụ án. Ông Hardcastle hiểu rằng cái chết của vợ ông không phải vụ chết đuối thông thường. Còn về cuộc trò chuyện tháng trước, nó không hề ngẫu nhiên như ông tưởng: hãy cố gắng theo sát sự thay đổi của mọi sự kiện khi chúng diễn ra. Và giờ, tôi phải đề nghị ông thu xếp một ít tư trang cá nhân và đi theo tôi.
Nhưng… anh có thật sự tin tôi…
Trông tôi giống như đang đùa lẳm sao, ông
Gordon? Trí nhớ của ông kém đến mức ông quên mất thực tế là ông đã thú nhận rồi sao?
Tôi không nghe được câu trả lời của ông chủ bởi đúng lúc ấy cánh cửa phục vụ cuối hành lang bật mở. Tôi chỉ đủ thời gian lẩn vào sau chiếc tủ dùng làm chỗ cất mũ áo.
Đó là Sheila Forrest, con gái ông Gordon. Hay đúng hơn là con gái riêng của bà Anna Miller quá cố, nhũ danh Anna Radcliffe, ra đời trong cuộc hôn nhân đầu tiên với Roy Forrest - ‘cái gã người Mỹ ngu ngốc chỉ nghĩ đến đếm tiền.’ Các ông có biết cô ấy không? Tôi nghĩ là không, cô hiếm khi theo cha dượng tới các sự kiện xã hội. Tôi không có ý rằng họ không hòa hợp với nhau, còn ngược lại ấy. Ông Gordon đối xử với cô ấy như thể con gái ruột và có lẽ còn chu đáo hơn cả cha đẻ.
Cô theo mẹ tới Anh lúc bà ly thân với Forrest, nhưng hai năm sau, khi bà tái hôn thì cô quay lại Hoa Kỳ để theo đuổi việc học hành, nếu tôi không nhầm. Cho nên, cô không có mặt ở đây vào thời điếm xảy ra thảm kịch và chỉ mới trở về vào dầu năm tiếp theo: tức là năm ngoái đây.
Vì tôi chỉ biết cô ấy kế từ thời điếm đó nên không dám nói liệu tất cả những biến động này và cái chết của người mẹ có phải nguyên nhân cho vẻ buồn rầu của cô ấy không. Tôi khá chắc chắn rằng cô không phải là người đáng thương: hầu hết các thiếu nữ cùng tuổi đều sẽ vui mừng nếu được đổi chỗ cho cô ấy. Cô rất xinh đẹp và cha dượng thì quan tâm hết mực. Nếu các ông có thể tượng tượng ra một nàng búp bê sống với làn da trắng bóc, mái tóc đen dài buông xuống vai và đôi môi đỏ tự nhiên, thì đó chính là Sheila, vừa bước sang tuổi hai mươi. Tuy nhiên, ở cô vẫn phảng phất nét buồn. Đôi mắt đen luôn sáng ngời nhưng có cảm giác chỉ là giả tạo, như thể cô chẳng thực lòng quan tâm đến điều gì. Không hẳn là buồn, cũng không thể coi là hạnh phúc, cô khá kiệm lời, chí ít là khi ở nhà. Cô hiếm khi ra ngoài, nếu có thì thường chỉ vào các buổi tối. Rõ ràng tôi chẳng có tư cách gì mà nhận xét nhưng, mặc dù bị đánh giá là hơi giống một bạo chúa, ông Gordon vẫn rất nhân hậu với cô.
Thực tế, thái độ của cô đã thay đổi trong vài tuần qua bởi sắp công bố đính hôn với Donald Ransome. Tôi không chắc chắn về những cảm xúc của ông chủ trước chuyện này. Không hiểu vì lý do gì, ông ấy có vẻ đau khổ. Người ta sẽ cho rằng ông phải hân hoan khi ‘Sheila bé bỏng’ của mình không kết hôn với một kẻ xa lạ, nhưng có gì đó đang gặm nhấm ông. Mặc dù không hề phản đối, nhưng thái độ của ông khá trầm lặng. Có lẽ do sự khác biệt tuổi tác giữa Ransome và cô ấy.
Mà thôi, trong lúc tôi nấp ở tủ thì cô Sheila đi dọc hành lang và lên gác. Tôi muốn nói rõ rằng không có gì bất ổn với việc cô ấy sử dụng cửa phục vụ cả. Tất cả chúng tôi đều sử dụng khi đi vào từ phố Cromwell bởi như thế nhanh hơn hẳn là vòng qua đằng trước. Bữa trưa, cô Sheila đã nói sẽ ra ngoài vào buổi chiều, khiến tôi nghĩ cô chỉ định ghé về phòng và sẽ mau chóng trở xuống. Vì thế, tôi không dám quay lại chỗ lỗ khóa cửa nữa. Tôi vẫn nghe được tiếng nói nhưng không rõ từng lời. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện đến lúc này có vẻ không còn gay gắt. Năm phút sau, tiếng bước chân trên cầu thang báo hiệu cô Sheila quay xuống và không lâu sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài. Tôi nhanh chóng trở lại vị trí quan sát của mình.
Tất cả vẻ ngạo mạn của thanh tra Sterling dường như đã biến mất khi nhìn ông Gordon đi tới đi lui trước bàn làm việc.
Không biết lần thứ bao nhiêu, anh thanh tra, tôi đề nghị anh đặt mình vào vị trí của tôi và vận dụng tâm lý học một chút. Anh đến đây, ăn mặc như một kẻ lang thang, vờ là anh họ người vợ quá cố của tôi, rồi là nhân tình của cô ấy, cuối cùng thì cáo buộc tôi về vụ giết người. Tiếp đến, anh là kẻ tống tiền bậc thầy định nhắm vào tôi, Gordon Miller, một chuyên gia về mọi hình thức tội phạm. Thật khôi hài! Tôi đã theo đến cùng chuyện này chỉ để xem ‘anh Jack’ sẽ còn đi xa tới đâu. Nếu tôi thật sự có tội, anh nghĩ tôi vẫn bình thản sau hàng tràng cáo buộc sỉ vả và vu khống kia ư? Lẽ ra tôi đã chết lặng vì phẫn nộ và nổi cơn tam bành rồi. Tôi đã quen với những tình huống thế này, xin nhớ cho. Không định công kích đâu, nhưng tôi thấy cố gắng tống tiền của anh thật quá dễ lật tấy, mặc dù tôi công nhận anh khá thuyết phục và tôi cũng thích cuộc đấu khẩu này. Lạy Chúa, đừng có bảo với tôi rằng anh chẳng hề chú ý đấy.
Tôi không biết. Tôi không biết nữa. Chính ông Hardcastle giao việc cho tôi.
Hắn sẽ được nghe tôi nói trực tiếp, đồ rằn độc! Lẽ ra hắn bị về vườn từ rất lâu rồi. Chà, người ta nói chỉ lúc hoạn nạn mới biết bạn bè thật sự. Hẳn chằng làm được điều gì tốt đẹp ngoài việc tìm cách buộc án, gán tội cho tôi: một tội danh vu khống.
Thế nhưng, vẫn có vấn đề với viên bi tìm thấy trên bằi biển. Ông phủ nhận nó là của mình chăng?
Không, nhưng…
Ông Gordon ngừng bặt. Một lúc sau, ông nói khẽ:
Mà này, anh thanh tra, anh không bẻ cong sự thật liên quan đến viên bi đó đấy chứ?
Chà, vẫn lại là ý của ông Hardcastle thôi. Nó được tìm thấy ở chỗ tôi đã nói, nhưng mãi vài ngày sau.
Ông chủ tôi cười chế giễu nhưng đầy khoan dung:
Tôi chẳng đã nói với anh rằng vài ngày sau thảm kịch, tôi có đến hiện trường ư? Tôi không đủ lý do chính đáng để đau buồn hả? Tôi chưa dám chắc về vị trí nhưng nhỡ tôi đánh rơi vào lúc ấy thì sao?
Chà, có vẻ rất hợp lý,
viên thanh tra gật gật đầu.
Giờ tôi mới để ý, thưa anh thanh tra, Sở Cảnh sát Kent có cách bắt giữ nghi phạm thật lạ lùng. Mà nhân tiện, giả sử đúng là có âm mưu hiểm độc từ trước, lẽ nào không phải nó xảy ra ngoài địa bàn của anh sao?
Chính lúc đó có chuyện xảy ra, thậm chí còn lạ lùng hơn các diễn biến lúc trước. Viên thanh tra quay đi, tay ôm đầu như thể đang khóc.
Anh bạn, tôi nói vậy không sao chứ?
Tôi mất vài giây mới nhận ra viên cảnh sát không hề khóc mà đang rung lên với vẻ vui thích không kiềm chế nổi, và vẻ bối rối trên gương mặt ông Gordon biến thành sự giận dữ. Ngược lại, trận cười của viên thanh tra lên tới đỉnh điểm. Anh ta quay lại và, lần thứ ba trong buổi chiều hôm ấy, trưng ra một gương mặt khác. Anh ta gỡ bỏ mái tóc, cặp kính và bộ ria.
Donald,
ông Gordon sửng sốt, nhận ra người bạn của mình.
Lạy Chúa!
nam diễn viên tiếng tăm thở hổn hển.
Trong đời mình, tôi chưa bao giờ gặp khó khăn đến thế khi nhập vai. Anh phải thừa nhận rằng, Gordon, tôi đã làm cho anh mắc lỡm.