Chương 4: Uyên Ương Chia Lìa
-
Giang Hồ Loạn Đả
- PhongBa
- 1432 chữ
- 2019-08-26 05:13:20
Sáng hôm sau, Viên Tĩnh và Ngọc Liễu vừa thức dậy liền dùng khinh công chạy thật nhanh ra tiệm tạp hoá ở thôn Sa Đại, mua giấy mực viết một bức thư kể lại sự việc Viên Tĩnh đã chứng kiến. Sau đó, họ ngồi chờ ở Thông Văn điếm hết hai canh giờ mới gặp được nhóm đệ tử năm túi Cái Bang nhờ một người chuyển thư cho Bang chủ Cái Bang Phó Thiên Chính, rồi kể lại sự tình cho họ nghe. Đệ tử Cái Bang nghe xong thì cả kinh, đứng đầu nhóm đệ tử đó là Ân Tú Lữ giao cho hai huynh đệ Trương Long và Trương Hổ mang thư về Cái Bang, còn mình và hai người khác là Hồ Gia Nghi và Lương Thiệu Dã cùng vợ chồng Tĩnh Liễu đi Lưu gia trang ngăn chặn âm mưu đen tối của Lưu Mậu Dịch và Hạ Tinh Quân
Năm người đi thẳng về phía nam đi được 20 dặm thì ghé lại tại Trường Lạc khách điếm để ăn uống. Bước vào khách điếm, chỉ thấy kê tám cái bàn thì đã có bảy bàn có người ngồi chỉ còn một bàn ở giữa là trống. Năm người ngồi vào bàn đó Ân Tú Lữ gọi món:
- Tiểu nhị! Lấy năm phần cơm trắng, hai đùi bê thui, hai con cá ngừ Đông Hải hấp, một con gà quay, bốn căn Nữ Nhi Hồng và một bình trà Hoa Tĩnh.
Tiếng Ân Tú Lữ vừa dứt thì từ trong nội đường, một điếm tiểu nhị chạy ra, tươi cười hỏi:
- Khách quan có trọ lại không ạ để tiểu nhân biết mà sắp xếp.
- Không cần. Họ Ân đáp rọn, đã lâu rồi hắn mới được ăn bữa ngon như vầy, vì đệ tử Cái Bang thường chỉ ăn cơm cù canh cặn mấy khi có dịp được thưởng thức mỹ vị nên hắn phải ăn cho đã.
- Để tiểu nhân vào kêu đầu bếp nấu mấy món mấy vị vừa gọi.
Gã tiểu nhị nói xong thì vội vàng bước vào nội đường, khi sắp vào nội đường chỉ thấy hắn khẽ liếc mắt về phía mấy bàn gần đó, chỉ thấy những người đó khẽ gật đầu với gã.
Khoảng thời gian một tuần trà thì điếm tiểu nhị khi nãy mang cơm và thức ăn ra, sau khi bày lên bàn xong, miệng tươi cười nói:
- Quý khách quan ăn ngon miệng!
Sau đó gã quay vào nội đường, vừa đi vừa nheo nheo mắt. Lương Thiệu Dã và Hồ Gia Nghi vốn là người thô lỗ cơm canh vừa bày lên cả hai đã lao vào đánh chén. Viên Tĩnh cảm thấy khát nước nên rót chén trà toan đưa lên miệng uống lại bắt gặp những ánh mắt sắc bén nhìn về phía này của mấy người bàn bên cạnh. Y từ từ hạ chén trà, mắt thấy Ngọc Liễu đang gấp miếng cá hấp chuẩn bị ăn thì y vội chụp lấy tay thê tử rồi khẽ lắc đầu. Hiểu ý phu quân Ngọc Liễu bỏ miếng thịt cá vào chén rồi buông đũa nhìn phu quân như do xét.
Viên Tĩnh đưa mắt ra hiệu cho nàng nhìn xung quanh, Ngọc Liễu đưa mắt về phía bàn bên trái nơi có bốn hán tử đang ăn. Chỉ thấy họ vội cúi đậu xuống giả vờ như đang ăn rắt ngon. Ân Tú Lữ là người từng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, khi thấy biểu hiện của vợ chồng Viên Tĩnh thì càng tin rằng những hoài nghi nãy giờ của mình hoàn toàn là đúng. Lúc mới vào điếm khi thấy bước chân của tiểu nhị hắn đã sinh nghi, vì bước chân của rã rạng nhàng mà vững vàng đã là người có võ sao còn đi làm tiểu nhị để người ta sai khiến.
Khi Ân Tú Lữ bỏ đũa xuống cũng là lúc những người bảy bàn còn lại đứng phắt dậy đi về phía bàn năm người Viên Tĩnh. Cả năm người định vận khinh công bỏ chạy nhưng bàn họ ở chính giữa bốn phương tám hướng đều có địch nhân thì chạy sao được. Chỉ nghe tên cao to đứng ở bàn phía Đông hô một tếng "Lên", thì nhất thời cả hai mươi tên đồng loạt xông vào năm người bọn Viên Tĩnh.
Vốn phu thê Tĩnh Liễu võ công tầm thường nay lại gặp cường địch cả hai không biết đối phó thế nào, tay chân luống cuống, chỉ tìm cách né chiêu của địch nhân chứ không tấn công. Chỉ thấy Ân Tú Lữ sử dụng Tiểu Càm Nã và Uyên Ương cước đánh đông né tây. Còn hai người Hồ, Lương cầm gậy trúc đánh dọc bổ xuôi, chừng được ngoài mươi chiêu, cả hai đột nhiên lăn đùng ra đất bất tỉnh. Quả nhiên trong thức ăn có thuốc mê, nếu khi nãy Viên Tĩnh không phát hiện kịp thời thì giờ đây năm dưới đất là năm chứ không phải hai người.
Vốn năm người vất vả lắm mới chống trả được tới bây giờ, mà nay hai người Lương, Hồ lại bất tỉnh tình thế đã khó càng thêm khó. Phu thê Viên Tĩnh và Ngọc Liễu thì thụ thương khắp mình tuy chỉ là những vết thương nhỏ nhưng máu cũng thấm đỏ hết hai tấm áo trắng của họ, còn Ân Tú Linh thì bị thương rất nghiêm trọng ở vai.
Trong lúc tình hình nguy cấp, Viên Tĩnh nãy ra một chủ ý, chàng lăn hai vòng tới chỗ hai người Lương, Hồ nhặt hai thanh trúc rồi ném cho Ngọc Liễu một thanh. Sau khi thấy nương tử đã nhận được thanh trúc, Viên Tĩnh nói:
- Liễu nhi dùng thử Đồng Tâm Vĩnh Kết kiếm pháp.
Chỉ thấy Viên Tĩnh tay phải cầm kiếm giang ngang qua phải vẫy vẫy trông giống động tác vũ cánh của chim thiên nga. Sau khi được phu quân gợi ý Ngọc Liễu liền sử dụng Đồng Tâm Vĩnh Kết kiếm pháp. Đây là bộ kiếm pháp mà hai phu thê sáng tạo ra cách đây hai tháng sau khi chốn khỏi Thiếu Lâm. Kiếm pháp này chứa đầy nhu tình mật ý của phu thê Tĩnh Liễu, tượng trưng cho tình yêu mãi không chia lìa vì vậy kiếm pháp này hai người sáng tạo ra để làm kỷ niệm hơn là mang ra lâm địch. Hôm nay do hoàn cảnh chi phối bắt buộc hai người phải liều mình dùng thử
Kiếm pháp này hai người chỉ mới sáng tạo ra được ba chiêu đặt tên là Tình, Tâm, Tương. Chỉ thấy mỗi chiêu đều thủ không công, Viên Tĩnh thì bảo hộ cho nương tử, Ngọc Liễu thì bảo hộ cho phu quân. Đám địch nhân thấy hai người sử dụng kiếm pháp kì lạ thì đâm ra hoang mang vì bọn chúng tấn công thế nào cũng không động vào được phu phụ Viên Tĩnh. Còn Ân Tú Lữ thì nương theo vòng bảo hộ của kiếm pháp hai người mà không bị bức ép nữa.
Đúng lúc tình hình có biến chuyển tốt thì trong nội đường truyền đến một thanh âm chói tai:
- Đúng là lũ vô dụng, tránh ra để ta xử lý chúng!
Thanh âm vừa dứt từ trong nội đường một bóng đen bay ra, thân ảnh con chưa tới đã thấy hai luồng trưởng phong vù vù tấn công ba người. Tốc độ ra đòn của người này cực nhanh và âm độc dựa vào tình hình này nếu trúng phải chưởng này cả ba sẽ bỏ mạng mà cũng không né kịp. Trong sát na đó, Viên Tĩnh lấy một viên thuốc màu đỏ trong ngực ra bỏ vào miệng, rồi dùng sức kéo Ngọc Liễu và Ân Tú Lữ ra sau lưng mình. Chỉ nghe "hự" một tiếng cả ba người bị chưởng lực đánh văng ra năm thước. Viên Tĩnh chỉ cảm thấy ruột gan náo loạn, hai mắt nặng trĩu, sắp không cầm cự nổi.
Ngước nhìn kẻ xuất chưởng thì ra là một thiếu niên tuổi ngoài hai lăm, bước lại ngồi kế Viên Tĩnh nở nụ cười nham hiểm:
- Người có trăn trối gì nói đi, rồi đại gia tiễn ngươi một đoạn.
Viên Tĩnh tức giận phun vào mặt hắn một búng máu tươi, tên đó không tức giận mà còn cười ha hả, chỉ nghe Viên Tĩnh thều thào:
- Ân lão hãy...hãy bảo hộ nương tử ta an to..àn...
Lời vừa dứt hai mắt nhắm nghiền, hơi thở cũng tắt.