• 1,926

Quyển 18 - Chương 9: Nhẫn tâm cự tình


Số từ: 1776
Quyển 17: Lạc Dương Phật hội
Editor: 21302766
Nguồn: tangthuvien.vn
Long Tiểu Thanh lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu cũng thấp xuống, chén rượu trên tay cũng không biết nên buông hay là nên bưng. Những người lớn tuổi đều cười cười, nghĩ thầm, Long đảo chủ quả đúng là không tầm thường, để cho một cô nương gia tự đi chọn lựa vị hôn phu, chẳng phải là làm nàng thẹn thùng mắc cỡ đến chết hay sao?
Long Nhập Hải vỗ vỗ bả vai Long Tiểu Thanh rồi ngồi xuống. Long Tiểu Thanh bưng chén rượu, do dự hồi lâu. Đám thanh niên cũng ngừng thở, trơ mắt nhìn xem nàng muốn lựa chọn ai.
Chỉ thấy Long Tiểu Thanh bưng chén rượu, chầm chập đi về phía bàn dài bên kia. Nàng đi rất chậm, giống như cố tình kéo theo khẩu vị của mọi người. Đám người chỉ nhìn thấy nàng đi qua bên cạnh Đoan Mộc Tường, nhưng cũng không có dừng lại.
Đoan Mộc Tường biến sắc, đám người Phương Lưu Bình thì cười hả hê, cảm thấy cơ hội của mình lớn hơn vài phần. Ai ngờ Long Tiểu Thanh hoàn toàn không có dừng lại, đi thẳng xuống cuối cùng, đứng ở bên cạnh Tô Chuyết.
Tất cả mọi người sững sờ, đám người Phương Lưu Bình và Đoan Mộc Tường sắc mặt trở nên âm lãnh đến cực điểm. Tô Chuyết lại càng giật mình, liền nghe Long Tiểu Thanh nhỏ giọng nói:
- Tô công tử, tiểu nữ... Tiểu nữ mời công tử một chén...
Nói xong câu đó, mặt nàng càng đỏ hơn, đầu cũng thấp hơn, nhưng một đôi mắt lại tràn đầy mong đợi nhìn xem Tô Chuyết.
Kì thực Tô Chuyết không có suy nghĩ rõ vì sao cô nương không rành thế sự này lại coi trọng mình đến thế? Hai người bọn họ hôm nay mới quen biết, chẳng lẽ thật sự có chuyện vừa thấy đã yêu hay sao?
Tô Chuyết liếc nhìn mọi người, có người vuốt râu mỉm cười, có kẻ trợn mắt nhìn. Hắn ho khan hai tiếng, thật không biết nên từ chối nàng như thế nào. Tô Chuyết đứng lên nói:
- Long cô nương, nếu cô nương mời tại hạ uống rượu, tại hạ cầu còn không được. Nhưng nếu như chén rượu này còn có ý khác, tại hạ thật sự không dám tiếp...
Long Tiểu Thanh khẽ giật mình, con mắt nhất thời ngấn nước mắt, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi không thích ta... Chẳng lẽ... Trông ta rất xấu xí sao...
Tô Chuyết hết sức bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Long cô nương cũng không xấu xí, ngược lại trong những cô gái mà tại hạ từng gặp thì cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Long Tiểu Thanh hỏi:
- Vậy thì tại sao...
Tô Chuyết chán nản đáp:
- Chỉ vì, trái tim của tại hạ đã có sở thuộc...
"Choang" một tiếng, chén rượu trong tay Long Tiểu Thanh rơi xuống mặt đất. Nàng che mặt, bước nhanh chạy ra ngoài. bầu không khí trong sảnh đột nhiên biến đổi, rất nhiều người cũng không khỏi vuốt râu lắc đầu. Muốn để một cô nương tỏ tình trước mặt mọi người đã là không dễ. Chớ đừng nói chi là để nàng bị người nam cự tuyệt trước mặt mọi người.
Bi sắt trong tay Long Nhập Hải đột nhiên đình trệ, vẻ mặt của lão cũng không có giận dữ, cũng không có ý mừng. Chỉ nghe lão trầm giọng nói:
- Nếu Tô tiên sinh đã chướng mắt Thanh nhi, vậy thì cũng không có cách nào.
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Không phải không phải... Ai... Thật sự là tại hạ không tốt...
Nhưng mà Long Nhập Hải không đợi hắn nói xong, liền đứng dậy nhanh chân đi vào hậu đường. Một buổi yến hội đang vui biến thành kết cục này. Đám người không khỏi trừng mắt nhìn Tô Chuyết, lắc đầu thở dài, dồn dập tan rã trong không vui.
Nhìn xem mấy người tiền bối kia đều làm ra vẻ hết sức đau lòng, Tô Chuyết cũng không thể làm gì, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Ngược lại đám người Phương Lưu Bình thì trong lòng vui vẻ, trên mặt lại như cũ làm ra vẻ căm thù Tô Chuyết.
Tô Chuyết không thèm để ý đến bọn họ, lại không nhịn được nghĩ đến Long Tiểu Thanh. Tiểu cô nương này chịu chủ động tỏ tình vốn dĩ là không dễ. Nhưng mà trái tim của Tô Chuyết đã có sở thuộc, cũng chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt giai nhân. Vừa nghĩ tới Vệ Tú, Tô Chuyết không nhịn được có chút buồn bã, cũng không biết bây giờ nàng ở nơi nào. Từ khi từ biệt ở Lạc phủ, thình lình đã qua nửa tháng rồi, cũng không biết nàng có lo lắng cho mình hay không.
Tô Chuyết nghĩ đến tâm sự, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra người trong đại sảnh đã đi hết rồi, chỉ còn lại mấy người tỳ nữ đang dọn dẹp bàn ăn. Hắn thở dài, đứng dậy bước ra ngoài. Giờ phút này đã là buổi chiều, Tô Chuyết cũng không có chỗ để đi, liền đi về phía gian viện tử của mình.
Hai tòa viện lạc cách nhau một khoảng, Tô Chuyết một mình hành tẩu trên đường nhỏ giữa khu rừng, đột nhiên nghe thấy thanh âm nhỏ giọng nức nở.
Hắn ngừng chân nhìn vào trong rừng, thì trông thấy bóng lưng của Long Tiểu Thanh. Thì ra nàng cũng không có đi xa, mà là trốn ở trong rừng khóc thút thít. Tô Chuyết cũng không phải là người tâm địa cứng rắn, khuyết điểm này cuối cùng sẽ mang đến cho hắn vô tận phiền phức.
Tựa như lúc này, hắn vừa nghe thấy tiếng khóc của cô nương thì không nhịn được bước lên phía trước, muốn khuyên hai câu. Ai biết đi đến sau lưng nàng, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Long Tiểu Thanh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, vội vàng lau khô nước mắt quay đầu nhìn, thì thấy Tô Chuyết, vành mắt đỏ lên. Nàng quay đầu lại, không muốn nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
- Ngươi tới làm cái gì?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Long cô nương... Ai... Bất luận nói thế nào, đều là ta không đúng, làm cho cô nương mất mặt trước nhiều người như vậy... Chỉ là, trái tim tại hạ đích xác đã có sở thuộc, thực sự khó mà tiếp nhận ý tốt của cô nương...
Long Tiểu Thanh dậm chân, oán hận nói:
- Ngươi tới nơi này chỉ là muốn nhục nhã ta một lần à?!
Tô Chuyết nói:
- Cô nương hiểu lầm rồi, Tô Chuyết có tài đức gì mà có thể lọt vào mắt xanh của cô nương? Có người bằng hữu nói rằng tại hạ không ôm chí lớn, khẳng định chẳng làm nổi trò trống gì. Cô nương lựa chọn tại hạ, thực sự không phải là cử chỉ sáng suốt mà!
Long Tiểu Thanh hiển nhiên rất tức giận, quay người chỉ vào cái mũi Tô Chuyết, vừa muốn mở miệng nói chuyện. Ai ngờ Tô Chuyết biến sắc, bỗng nhiên che miệng nàng, một tay khác thì làm thủ thế im lặng. Long Tiểu Thanh không rảnh ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy bàn tay Tô Chuyết dán lên gương mặt mình, một luồng khí nóng truyền đến, lập tức tâm viên ý mã.
Nhưng mà Tô Chuyết lại nảy sinh cảnh giác, lôi kéo Long Tiểu Thanh núp ở sau một cái cây. Hai người từ sau cây thò đầu nhìn sang con đường nhỏ, chỉ thấy một bóng người từ trên đường nhỏ chợt lóe lên, hình như đang đi về phía trang viên. Người này bước đi cực nhanh, rõ ràng không muốn để cho người khác trông thấy thân hình của hắn.
Hắn hành động mặc dù nhanh, nhưng vẫn chạy không thoát con mắt của Tô Chuyết. Tô Chuyết trông thấy hắn che mặt, hơn nữa quần áo mặc trên thân cũng không giống như là hạ nhân trên đảo, càng không phải là trang phục của khách nhân. Bởi vì quần áo của người này bó sát lên thân, y phục như vậy chính là thiết kế cho hàng động cấp tốc. Kỳ quái hơn chính là, màu sắc của bộ quần áo này cũng rất quái dị, trông giống như là rất nhiều miếng vá hợp lại mà thành.
Mà Tô Chuyết cũng biết, màu sắc như vậy vô cùng có lợi cho ẩn nấp thân hình. Sự thật đã chứng minh, nếu như không phải là mình cảm giác nhạy bén, chỉ nhìn từ xa thì e rằng rất khó phát hiện được người kia.
Trong mắt Long Tiểu Thanh đầy vẻ kinh dị, nhỏ giọng hỏi:
- Tô công tử, người kia là ai? Sao ta chưa bao giờ từng thấy?
Tô Chuyết cười đáp:
- Cô nương chưa từng thấy thì tại hạ càng không có khả năng biết!
Long Tiểu Thanh nói:
- Vậy vì sao công tử có thể phát hiện hắn ở cách xa như vậy?
Tô Chuyết:
- Bởi vì khi một người cố ý ẩn tàng thân hình, bước chân liền sẽ đặt rất nhẹ, hơn nữa lúc cất bước cũng sẽ sải bước rất lớn, tận lực giảm bớt số lần bước chân đặt xuống đất. Nhưng mà như vậy lại làm cho người ta nghe có vẻ kỳ lạ. Nếu như là người bình thường đi đường, có lẽ ta còn không để ý đến!
Long Tiểu Thanh nhìn chằm chằm Tô Chuyết, trong mắt tràn ngập tình ái. Nàng hỏi:
- Công tử thật là có bản lĩnh... Vậy chúng ta làm gì bây giờ?
Tô Chuyết cũng không có chú ý tới nét mặt của nàng, hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là đuổi theo xem rồi!
Nói xong mũi chân nhún nhẹ, thân thể liền nhảy lên năm sáu trượng về phía trước.
Sau khi hắn phóng ra, mới nhớ tới Long Tiểu Thanh, vốn muốn quay đầu dặn dò nàng mau về nhà. Ai ngờ vừa quay đầu lại, chỉ thấy nàng không ngờ đã đứng ở bên cạnh mình rồi. Tô Chuyết khẽ giật mình, nghĩ không ra thân thủ của Long Tiểu Thanh rõ ràng cũng không kém mình.
(chưa xong còn tiếp.)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ.