• 1,926

Q.21 - Chương 10: Tự Làm Tự Chịu (Hạ)


Số từ: 1739
Quyển 21: Bảo tàng truyền đời
Editor: 21302766
Nguồn: truyen.tangthuvien
Có rất nhiều người thích nói nhảm, gã bộ khoái này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bức họa trong tay hắn miêu tả hình tượng của Tô Chuyết sinh động như thật. Dù là đứa bé ba tuổi liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra người trong bức họa cùng người trước mắt hầu như giống nhau như đúc.
Chẳng qua tiếng nói của bộ khoái này hết sức vang dội, chấn động màng nhĩ người ta đau nhức, rượu trong tay Tô Chuyết cũng suýt nữa vẩy ra ngoài. Y vội vàng húp rượu trong chén vào miệng, "Hít" một tiếng, rượu trong chén húp vào trong miệng, không có lãng phí giọt nào.
Nếu như không quen biết Tô Chuyết thì sẽ coi người này nhất định là một con sâu rượu. Y uống rượu xong, ngẩng đầu nhìn bộ khoái kia, hỏi:
- Bộ khoái đại ca tìm ta có việc gì không?
Nhóm bộ khoái lúc nào gặp qua tội phạm truy nã mà lại tùy tiện như vậy. Bọn hắn chỉ biết người này là tội phạm truy nã bị triều đình truy bắt gắt gao nhất, thế nên cảm thấy có chút buồn bực. Gã bộ khoái kia cũng không nghĩ tới Tô Chuyết thừa nhận sảng khoái như vậy, cười hắc hắc, nói:
- Nếu ngươi là Tô Chuyết, vậy thì đi theo chúng ta một chuyến đi!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Thế chỗ đó có rượu không?
Bộ khoái kia đáp:
- Hắc hắc, có, chỗ ta có rượu ngon cho ngươi uống cả đời cũng không hết!
Tô Chuyết nhìn xem Lý Tuyên, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, cười nói:
- Lý công tử, công tử thấy tại hạ nên đi theo hắn, hay là đi theo công tử?
Lý Tuyên ở bên cạnh nhìn hồi lâu, lúc này chỉ cười lạnh. Tô Chuyết rõ ràng là đang tìm phiền toái cho hắn! Rốt cuộc hắn cũng minh bạch Tô Chuyết nói tự làm tự chịu là có ý gì. Vốn cho là mình để lộ hàng tung của Tô Chuyết ra ngoài, sẽ cho Tô Chuyết nếm chút mùi đau khổ. Ai ngờ thực tại trái lại để mình lâm vào tình thế khó xử.
Mà bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy mấy tấm lệnh bài trong tay Tô Chuyết, tất nhiên là không thể để cho Tô Chuyết bị người khác mang đi.
Gã bộ khoái không đợi Lý Tuyên làm ra quyết định, vỗ bàn một cái, cả giận nói:
- Ngươi là ai? Ngồi uống rượu cùng bàn với Tô Chuyết, tất nhiên cũng không phải người tốt! Đi theo ta một chuyến luôn đi!
Chén rượu trong tay Lý Tuyên nặng nề đặt xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Ta không thích có người nói chuyện lớn tiếng bên tai ta!
Gã bộ khoái khẽ giật mình, cầm đao đập lên bàn, lớn tiếng nói:
- Lão tử chẳng những thích nói lớn tiếng, đao trong tay cũng không kém đâu!
Gã còn chưa nói xong câu này, liền cảm giác trên cổ mát lạnh. Thủ hạ sau lưng thế mà cũng ngậm miệng. Gã bộ khoái chỉ cảm thấy kỳ quái, mờ mịt quay đầu. Thì liếc thấy một thanh cương đao sáng loang đang gác trên cổ mình. Mà đám thủ hạ của gã cũng đã bị người khác dùng đao chế trụ.
Những người này phảng phất như mọc lên từ dưới đất, xuất hiện mà không có dấu hiệu nào. Lý Tuyên lạnh lùng nói:
- Quan sai đại ca, ngươi tới đây là muốn làm gì, có thể lặp lại lần nữa không?
Nghĩ không ra gã bộ khoái cũng nhanh trí, gượng cười hai tiếng:
- Chúng ta... Chúng ta... Chúng ta đến uống rượu!
Hắn nói xong, liền bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
- Đáng tiếc rượu tiệm này quả thực còn khó uống hơn dấm...
Đám thủ hạ của hắn cũng dồn dập phụ họa, cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài cửa, con mắt không còn nhìn sang Tô Chuyết một cái. Tô Chuyết cười nói:
- Bộ khoái đại ca, không phải là ngài đến tìm Tô Chuyết sao?
Gã bộ khoái cũng không quay đầu lại, tự nhủ:
- Tô Chuyết là ai, ai là Tô Chuyết...
Tự mình lẩm bẩm, lại đi xa hơn.
Lý Tuyên hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là đang cười nhạo đám bộ khoái kia, hay là đang tức giận vì Tô Chuyết cố ý tìm phiền toái. Nhưng mà Tô Chuyết dường như cũng không cam lòng nhóm quan sai kia cứ như vậy mà buông tha mình, đứng dậy bước nhanh đuổi theo.
Lý Tuyên chỉ cười lạnh. Hắn cũng không lo lắng Tô Chuyết sẽ đào tẩu, nếu không có chuẩn bị mười phần thì hắn cũng không có khả năng đặt chân ở đây.
Tô Chuyết ra cửa, Lý Tuyên đã không nhìn thấy. Nhưng mà rất nhanh liền truyền đến tiếng kinh hô của Tô Chuyết.
Lý Tuyên nhíu mày. Hắn đứng dậy bước đến cửa nhìn ra ngoài, thì thấy trước cửa khách sạn có một đám khách giang hồ đứng đó. Những người này ai cũng có đao kiếm trên eo, người đi đường đã sớm bị bọn hắn dọa đến chạy mất dạng. Mà một người trong đó đang nhấc đao múa may như gió thu lá rụng.
Đao chiêu của người này cũng coi như là tinh diệu, gió thổi không vào, nước tát không lọt. Mỗi một đao đều hướng về những phương vị khác nhau trên thân Tô Chuyết mà chào hỏi. Nếu đao của người này bổ xuống da thịt thì Tô Chuyết sẽ chịu cực hình như lăng trì.
Mặc dù Lý Tuyên hận không thể thấy Tô Chuyết bị thiên đao vạn quả, nhưng mà lúc này lại không dám để Tô Chuyết chết đi như vậy. Bằng không ai có thể tự tin tìm ra thứ mà Tô Chuyết cất giấu?
Chẳng qua may mắn là Tô Chuyết trốn tránh nhìn như chật vật, nhưng cũng không bối rối. Mỗi một đao của người kia toàn bộ đều chém vào sợi dây thừng giữa hai tay Tô Chuyết. Nếu không phải là sợi dây thừng kia quả thực bền chắc thì đã sớm bị chặt đứt rồi. Bị chặt mấy chục đao, sợi dây thừng lại chỉ bị rách một chút.
Lý Tuyên nở nụ cười lạnh: Tô Chuyết muốn dựa vào như vậy để trốn thoát, chỉ sợ là quá ngây thơ mà.
Chẳng qua hắn cũng không có thời gian mặc cho Tô Chuyết tiếp tục quậy phá, bỗng dưng cất bước ra cửa, đưa tay tóm lấy bả vai Tô Chuyết, cứng rắn kéo Tô Chuyết về cửa khách sạn.
Lý Tuyên lộ ra chiêu công phu này, mười mấy tên khách giang hồ đều run lên, bàn tay cũng đã đặt trên chuôi đao.
Giữa sân chỉ có Tô Chuyết vẫn tươi cười như trước, nói:
- Lý công tử, may nhờ công tử kịp thời viện thủ!
Lý Tuyên hung dữ trừng mắt nhìn Tô Chuyết, biết rõ Tô Chuyết đang cố ý tìm phiền toái cho mình, nhưng lại không thể nào phát tác, quả thực cũng là mình tự làm tự chịu.
Nhóm người kia thấy có người ra mặt vì Tô Chuyết, con mắt đều nhìn chằm chằm vào Lý Tuyên. Một người bước ra ngoài đám người, trầm giọng nói:
- Bằng hữu, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện người khác!
Lý Tuyên cười nói:
- Lẽ nào các vị không trông thấy hai tay của hắn bị trói, đã là tù phạm của ta rồi hay sao?
Một người cất giọng nói:
- À! Thì ra các hạ cũng muốn lấy được vạn lượng bạc trắng kia!
Lý Tuyên không phủ nhận. Chỉ nghe một tên hán tử nói:
- Bạc đích thật là đồ tốt, chỉ là không biết các hạ so với nhiều người như chúng ta đây, có bản lãnh lấy được số bạc đó hay không?
Lý Tuyên cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi có nhiều người như vậy, chỉ sợ không đủ bạc để chia đâu?
Một lão giả vặn đôi lông mày lại, nói:
- Ngươi cũng đừng có quản nhiều, hành tẩu giang hồ đều bằng bản sự. Bằng hữu, bày ra thủ đoạn đi!
Vẻ mặt Tô Chuyết giống như cười mà không phải cười, có chủ tâm muốn xem Lý Tuyên gặp phiền phức. Một thủ hạ của Lý Tuyên liền muốn lao ra, lại bị Lý Tuyên đưa tay ngăn cản. Lý Tuyên hừ lạnh một tiếng, nắm chặt quạt xếp trong tay.
Đám người đang không biết hắn muốn làm gì, liền cảm thấy hoa mắt. Thân thể Lý Tuyên đã từ chỗ đứng lúc nãy mà biến mất. Tô Chuyết nhíu mày lại, biết đây là tuyệt chiêu của Lý Tuyên. Một chiêu này y đã từng được chứng kiến trong pháo đài cổ ở sa mạc, sau này lại được chứng kiến trong Vọng Giang lâu ở Kim Lăng. Hôm nay đã là lần thứ ba nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác có chút kinh hãi.
Đám khách giang hồ chỉ cảm thấy gió táp khẽ động, lúc nhìn lại, Lý Tuyên đã quay về chỗ cũ. Chỉ trong thời gian bọn hắn ngây người, bỗng thấy thân dưới gió mát thổi qua, cúi đầu xem xét, chỉ thấy quần của mình bỗng tuột xuống dưới.
Tô Chuyết không kìm được cười ha ha. Hóa ra quạt xếp trong tay Lý Tuyên ẩn giấu lưỡi dao, ngay trong thời gian chớp mắt đã cắt đứt đai lưng của nhóm người này. Dù sao Lý Tuyên không dám giết người trong thành Kim Lăng, nhưng nhờ vào chiêu đó thì đã có thể chấn nhiếp đám người rồi.
Một đám giang hồ khách cuống quít xoay người kéo quần lên, đầu lĩnh kia nuốt nước bọt, nói:
- Các hạ... Hảo thủ đoạn... Không biết chiêu này tên là gì?
Hắn không hỏi danh hiệu của Lý Tuyên, mà hỏi chiêu này gọi là gì, hiển nhiên xác thực bị một chiêu này làm khiếp sợ.
Lý Tuyên thản nhiên đáp:
- Tam Trọng Sơn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ.