• 488

Chương 59: Biến cố kinh hồn


Số từ: 9334
Nguồn: Sưu tầm
Thấy Đồ Kiều Kiều ngập ngừng lúc đề cập đến Đồng tiên sinh, mất cả hình thần, Tiểu Linh Ngư không hỏi nữa, bây giờ chàng lưu ý đến cỗ xe.
Xe, như đoàn người tấp nập, nối tiếp liên tục, mường tượng dòng thác lũ từ Tây lăn bánh về Đông, chàng lấy làm lạ, hỏi:
- Bằng hữu giang hồ kéo nhau đi đâu mà đông thế?
Đồ Kiều Kiều buông gọn:
- Đi xem nhiệt náo.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nếu có trường nhiệt náo đáng xem, thì tôi cao hứng lắm đó. Nhưng cái trường nhiệt náo này, có gây thích thú cho người xem chăng.
Đồ Kiều Kiều cũng cười:
- Đệ tử môn phái có võ công tối cao trong thiên hạ, cùng với một người có địa vị rất cao trên giang hồ là Giang Biệt Hạc gây trường ác chiến. Ngươi nghĩ, cuộc chiến đó có gây thích thú hay không?
Tiểu Linh Ngư sáng mắt lên:
- Có cả Hoa Vô Khuyết? Hoa Vô Khuyết đứng về cánh Giang Biệt Hạc, chống lại bọn Mộ Dung cả vợ lẫn chồng?
Đồ Kiều Kiều gật đầu:
- Ngươi đoán đúng!
Tiểu Linh Ngư cao giọng:
- Vì cái việc trong đêm vừa qua?
Đồ Kiều Kiều lại gật đầu:
- Cái đó đã hẳn!
Rồi bà tiếp:
- Nam Cung Liễu và Tần Kiếm đến tìm Giang Biệt Hạc để thanh toán việc xảy ra trong đêm, Hoa Vô Khuyết cực lực bảo chứng cho sự vô tư của Giang Biệt Hạc, song phương không nhượng nhau, cuối cùng họ phải chọn giải pháp dùng võ công để định đoạt cuộc tranh luận.
Bà cười hì hì, kết luận:
- Ngươi thấy đó, bất cứ một cuộc tranh chấp nào, cũng đi đến chỗ đánh nhau, chẳng bao giờ có sự dàn xếp ổn thỏa nổi. Giả như người ta bằng lòng một sự dàn xếp nào đó, bất quá chỉ trong một thời gian ngắn, bởi cuộc bằng lòng đó rất tạm bợ, rất miễn cưỡng, sau cùng thì cái mầm tranh chấp mà họ cho rằng đã bị tiêu diệt, sẽ nảy nở mạnh trở lại. Phàm phu tục tử đánh nhau để giải quyết bất mãn, thì danh gia thể tộc đại phái, cao môn cũng đánh nhau như thường! Cho nên, đừng ai hợm mình là danh giá, là cao quý, bất quá họ ở một giai tầng xã hội quá cách biệt với đại chúng, hành động của họ rất ít phô trương, chứ bên trong cái màn ưu đãi, họ vẫn thô lỗ, cọc cằn, phàm tục, như những tên đánh xe, quày kiệu.
Tiểu Linh Ngư hân hoan ra mặt:
- Cuộc chiến này hẳn là phải gây nhiều hào hứng cho người xem lắm rồi! Bất quá, sự ước hẹn của song phương vừa xảy ra lúc đầu ngay, mà không đầy một giờ sau, toàn thể khách giang hồ lại hay biết! Cái đó mới kỳ!
Đồ Kiều Kiều mỉm cười:
- Nếu nghĩ kỹ một chút, hẳn ngươi không còn cho là kỳ quái nữa, bởi biết đâu Giang Biệt Hạc, chẳng cho thuộc hạ đi khắp nơi, tuyên bố lên. Có Hoa Vô Khuyết gánh vai sự tình cho lão, là lão cầm chắc phần thắng về lão rồi! Tự nhiên lão phải muốn cho mọi người mục kích cái thắng của lão, người càng nhiều càng tốt, qua cuộc chiến này, thanh danh của lão sẽ vang dội hơn!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Cô cô nói đúng! Dù họ Mộ Dung gồm những tay cực kỳ lợi hại, song đem chúng mà so với Hoa Vô Khuyết thì ưu thế của chúng kể như mất hẳn, hy vọng đắc ý rất mong manh, chưa chắc gì chúng thủ hòa, thì còn mong gì chiến thắng?
Chàng tặt lưỡi tiếp:
- Chẳng lẽ trên thế gian này, không ai chế ngự nổi Hoa Vô Khuyết sao?
Đồ Kiều Kiều nhếch một nụ cười, nhìn chàng, buông gọn:
- Có ngươi đó chi!
Tiểu Linh Ngư cười khổ:
- Tôi?
Chàng không muốn kéo dài câu chuyện trên vấn đề đó, nhiều ý niệm phức tạp phát sanh làm nhức đầu quá.
Chàng trở lại việc cũ, hỏi:
- Sự việc tại Ác Nhân cốc, cô cô thuật lại, giữa chừng bị Hắc Tri Thù đến bất ngờ ngăn chận, tôi còn tức bực đây, chẳng hay biến cố gì phát sanh tại đó?
Đồ Kiều Kiều thở dài:
- Chắc ngươi còn nhớ, trong cốc có lão Vạn Xuân Lưu chứ?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Làm sao tôi quên được? Khi xưa, có ngày nào là lão không bắt tôi dầm mình trong nước thuốc do lão chế luyện? Lão dìm tôi suýt chết ngộp mấy lần! Lúc đó tôi rất hận lão, song bây giờ, đương đầu với người dời, sở dĩ tôi có một sức chịu đựng dẻo dai là nhờ lão đào tạo cho tôi. Cứ mỗi lần có chuyện đánh nhau là tôi lại nhớ đến lão.
Đồ Kiều Kiều lại hỏi:
- Nhớ đến Vạn Xuân Lưu, hẳn ngươi cũng nhớ đến cái người trong nhà lão ta, mà ai ai ở trong cốc cũng gọi là
cái tủ thuốc
?
Tiểu Linh Ngư giật mình.
Nhưng khi nào chàng dám để lộ những ý niềm thầm kín.
Chàng cười lớn, đáp:
- Tự nhiên! Cái lão ấy uống thuốc còn nhiều hơn tôi gấp trăm ngàn lần, Vạn Xuân Lưu xem lão ấy như một dụng cụ thực nghiệm những món thuốc mới, lão ấy giúp ích cho Vạn Xuân Lưu rất nhiều trong việc nghiên cứu y thuật!
Đồ Kiều Kiều mở to đôi mắt, nhìn chăm chăm vào mặt chàng, gằn từng tiếng:
- Mười tháng trước đây, bỗng một hôm, Vạn Xuân Lưu và
cái tủ thuốc
biến mất.
Tiểu Linh Ngư cảm thấy quả tim vọt khỏi lồng ngực mà bay đi, song nếu ai dí mũi sát mặt chàng cũng chẳng bắt gặp một cái động nhỏ của thớ thịt.
Chàng cười nhẹ, hỏi:
- Thế thì có chi là đại sự đâu? Tại sao cô cô và các vị thúc bá khẩn trương như sắp tận thế?
Đồ Kiều Kiều mỉm cười, Tiểu Linh Ngư thấy rõ trong nụ cười ẩn ước có sự miễn cưỡng.
Bà hỏi lại:
- Ngươi có biết
cái tủ thuốc
đó là ai chăng?
Tiểu Linh Ngư vờ kinh ngạc, giương tròn mắt, hỏi:
- Ai?
Đồ Kiều Kiều lại gằn từng tiếng:
- Năm xưa trên giang hồ có một người, khi người đó vung kiếm lên, kẻ đứng ngoài xa hơn mười trượng, gió kiếm quét tới, mà mình chẳng hay biết, gió kiếm gọt trụi râu tóc, rọc phá y phục, mà mình chẳng hay biết! Chắc ngươi có nghe nói đến người đó?
Tiểu Linh Ngư lấy vẻ thản nhiên nhất trần đời, điểm một nụ cười hỏi:
- Cô cô muốn ám chỉ Yến Nam Thiên? Tưởng ai khác, chứ lão ấy thì tôi thừa hiểu. Từ lúc xuất cốc tới nay, tôi thường nghe khách giang hồ nhắc nhở lão ta!
Đồ Kiều Kiều thở dài:
- Ngoài Yến Nam Thiên ra còn tay nào luyện nỗi kiếm thuật siêu thân nhập hóa?
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Nhưng làm gì lão sống được đến ngày nay?
Đồ Kiều Kiều lại thở dài:
- Lão không chết! Ngươi nghĩ, một tủ thuốc thì chết thế nào được?
Tiểu Linh Ngư vờ kêu lên:
- Lão ấy có kiếm thuật cao siêu như vậy, thật là một điều không ai tưởng nổi!
Nhưng với cái tài đó, lão ta thừa sức tự vệ, tại sao lão lại lâm vào dư chết thiếu sống?
Đồ Kiều Kiều thở dài lượt thứ ba:
- Tại sao? Không tại ngươi thì còn tại làm sao nữa! Bọn ta vì đoạt ngươi nơi tay lão, bắt buộc phải gây thương tổn cho lão!
Lần này thì ba ta nói năng linh hoạt lắm, chứng tỏ sự nhiệt thành của bà và của các bạn bà vì cứu nạn Tiểu Linh Ngư, mà toàn bọn mạo hiểm gây chiến với Yến Nam Thiên, chế ngự được Yến Nam Thiên.
Nếu trước kia, Tiểu Linh Ngư không nghe Vạn Xuân Lưu cho biết sự bí mật, thì giờ đây chàng phải tin lời bà, và chàng phải cảm kích bà, hơn nữa biết đâu chàng không thù hận Yến Nam Thiên.
Chàng thầm nghĩ:
- Yến Nam Thiên dù là ân nhân của ta, dù là một bậc đại hiệp, song không mảy may tình cảm đối với ta, còn như các vị, tuy là ác nhân nhưng mười mấy năm qua, các vị từng dưỡng nuôi giáo huấn ta, giữa nhau có biết bao nhiêu kỷ niệm, giữa nhau chan chứa cảm tình, khi nào ta vì Yến Nam Thiên mà trở mặt tìm cừu nơi các vị? Các vị cần gì phải khổ tâm bịa chuyện lừa dối ta?
Nghiêm cách mà nói, tay Tiểu Linh Ngư chẳng phải là con người hoàn toàn tốt, song chàng là kẻ có lòng, biết thế tình, trọng nghĩa, ngoài tuy cứng chứ trong vẫn mềm như mọi kẻ thiện lương.
Nếu ai biết cách khích động con tim của chàng, thì có sai bảo chàng lên non bắt hổ, xuống biển trói rồng, chàng khẳng khái làm ngay, tình nguyện mà làm, không hề vụ lợi. Giả như gặp nguy, hay bị kẻ khác lừa vào tròng, chàng không hề oán thán cái người nhờ chàng thi hành công tác.
Chàng cũng tự nhận là nắm cả hai cực đoan, tinh minh thì thật là có một, mà hồ đồ thì cũng hồ đồ không hai!
Chẳng qua, trong người chàng có cái cốt khí anh hùng.
Phàm những bậc anh hùng trên đời, đều khinh thường lý trí, trọng quý tình cảm.
Nặng về lý trí, là nặng tính toán, trong địa hạt cảm tình, có tính toán chen vào thì cái phần thành thật tiêu tan, nhường chỗ cho vị kỷ.
Bởi thế, cùng thuộc giới hùng, mà có người thành anh hùng, có kẻ trở nên gian hùng.
Bên trong tâm tư sôi động với muôn ý niềm, bên ngoài, thản nhiên như mặt nước ao thu khi trời lặng gió.
Chàng điểm một nụ cười, hỏi:
- Tại sao lại vì tôi? Lão ta đối với tôi có liên quan gì chứ?
Đồ Kiều Kiều thốt:
- Sự tình dài dòng lắm, không thể dùng năm ba câu nói mà tóm lượt trung thực cho ngươi hiểu nổi. Thong thả rồi sau này có dịp, ta sẽ tường thuật cho ngươi rõ. Ngươi cứ ghi nhớ điều này là đủ, sở dĩ chúng ta đắc tội với Yến Nam Thiên là vì ngươi đó!
Yến Nam Thiên thoát khỏi Ác Nhân cốc rồi, bọn ta dù có cái mật bằng núi, cũng chẳng dám lưu lại đó thêm một ngày.
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Lão ta thoát đi thì mặc lão ta, tội gì mà cô cô và các vị thúc bá cũng bỏ đi luôn?
Dĩ nhiên, cái tiếng hừ đó buông ra rất vờ vĩnh như chia sớt bực tức với Đồ Kiều Kiều.
Đồ Kiều Kiều lắc đầu:
- Ngươi không hiểu đâu! Ác Nhân cốc là cấm địa của tất cả khách giang hồ, nhưng đối với Yến Nam Thiên, nơi đó là một vùng hoang, mặc tình cho lão vãng lai.
Ngày trước, lão sơ ý mắc kế nên đành thọ hại. Lần này, nếu lão muốn trở vào, hẳn phải dè dặt. Mà chắc chắn là trở vào!
Bà lại thở dài, tiếp luôn:
- Trước viễn ảnh một cuộc báo thù đẫm máu, bọn ta còn lưu luyến lại đó làm sao được?
Trong ánh mắt của bà, hiện rõ vẻ lo âu, ánh mắt đó hướng về phương trời xa thẳm, một phương trời nhuộm hồng, nơi đó chừng như có vang lên mấy tiếng tú thảm.
Bà lại thở dài.
Chẳng biết bà ta thở dài đến lượt thứ mấy rồi, giọng bà trầm mơ, xa xăm:
- Gặp lại Yến Nam Thiên lần này, bao nhiêu ác nhân thành ác quỷ!
Tiểu Linh Ngư chớp mắt hỏi:
- Cô cô nghĩ, có chắc gì... lão khôi phục được vũ công?
Đồ Kiều Kiều căm hận:
- Dù cho lão ta không khôi phục võ công, tên khả ố Vạn Xuân Lưu kia đã tận dụng sở năng, chửa trị thương thế của lão ta, thương thế đó lành rồi, lão ta mới di động được mà ly khai sơn cốc!
Tiểu Linh Ngư trầm ngâm một chút:
- Cô cô có lý! Có thể lão ta chưa khôi phục nổi vũ công, hoặc giả có phục hồi công lực đi nữa, thì bất quá một phần nào thôi! Sở dĩ thế, lão chưa tìm ngay cô cô và các vị kia mà báo thù. Tuy nhiên, điều đáng ngại là Vạn Xuân Lưu đã mang lão đi, hẳn là có phương pháp giúp lão!
Đồ Kiều Kiều trầm giọng:
- Nhưng trước sau gì lão ta cũng khôi phục trạng thái ngày cũ. Thời gian sẽ là bao lâu nữa? Ba năm? Năm năm? Mười năm? ta hy vọng thời gian càng dài, càng hay!
Trong mười năm nữa, ta có chết đi, cũng vừa lắm rồi!
Tiểu Linh Ngư mơ màng:
- Mà cũng có thể là hiện tại, lão ta đã mạnh mẽ như xưa, phải vậy chăng cô cô?
Đồ Kiều Kiều giật mình, nhìn sững Tiểu Linh Ngư, kêu lên:
- Ngươi hy vọng lão lành mạnh gấp, trong khi ta mong mỏi lão mang thương thế lâu dài!
Tiểu Linh Ngư không mất bình tĩnh, từ từ thốt:
- Tôi không hy vọng như vậy, song phàm muốn được vạn toàn, chúng ta phải nghĩ ngay đến cái hại, để tìm cách tránh hại, hơn là ước mong cái lợi để cuối cùng lợi không đến mà chính là cái hại đến, khiến chúng ta chới với chứ có ích lợi gì đâu?
Đồ Kiều Kiều thừ người một lúc lâu, đoạn thở dài lượt nữa:
- Ngươi nói đúng! Rất có thể hiện tại Yến Nam Thiên đã khôi phục vũ công rồi, và cũng rất có thể hiện tại lão ta đang tìm bọn này khắp bốn phương trời!
Đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, tinh thần xuống thấp, dù bà muốn nói tiếp, lời nói cũng chẳng thoát ra.
Con ngựa kéo xe cứ sải vó đều đều, cỗ xe tiến tới đều đều.
Tiểu Linh Ngư cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm:
- Chẳng rõ Yến Nam Thiên bây giờ ở đâu? Chúng ta cần gặp lại lão, để xem.
Phía sau là một sơn cốc, phía trước là một cái gò, gò nhô cao một phía, còn ba phía kia tương đối thấp hơn.
Trên địa diện ba phía thấp, người trăm người ngàn đứng lố nhố, cao thấp bất đồng.
Có kẻ ngồi trên tàng cây, bở tàng cây là chỗ ngồi thuận lợi nhất nhìn vào cuộc chiến, vừa trông thấy rõ ràng, mà cũng vừa bao quát một vùng rộng lớn trong tầm mắt.
Muốn vào gò phải qua sơn cốc, xe và ngựa đều dừng bên ngoài sơn cốc.
Bây giờ Tiểu Linh Ngư bắt đầu chú ý đến những cuộc đối thoại chung quanh chàng.
Có kẻ nghị luận:
- Cái gã ốm yếu như một thư sanh kia chẳng lẽ thực sự là môn đệ của Di Hoa cung? Ta tìm mãi chẳng thấy nơi gã một đặc điểm gì chứng tỏ gã có võ công cao!
Một người khác nối tiếp:
- Trên giang hồ ngày nay, cứ theo lời truyền thuyết thì chẳng một nhân vật nào đánh bại gã nổi! Đến cả Giang Nam đại hiệp mà còn khâm phục gã! Tuy nhiên, có thể tin được những lời truyền thuyết đó chăng?
Một người khác mỉm cười:
- Ngươi không tin à? Không tin thì cứ thực nghiệm xem! Có ai cấm ngươi thách thức gã đâu?
Người bị bắt chẹt lè lưỡi, rụt cổ, đáp:
- Thực nghiệm làm gì chứ! Ta còn muốn sống mà trở về với vợ với con kia mà
Một người khác thở dài:
- Tuổi hắn thì thấp nhất, võ công của hắn thì cao nhất. Hắn lại có dung mạo đẹp nhất. Tất cả những cái tốt nhất đều tập trung nơi hắn! Trên đời này làm gì có một thiếu niên thứ hai như hắn!
Một người nữa, cũng thở dài, tiếp nối:
- Ba tiếng mỹ nam tử nếu gán cho hắn, cũng chẳng đủ nói lên tất cả số ưu điểm của hắn! Phải gọi hắn là một
thiên kiều tử
mới đúng! Ta mà được kết giao với hắn một ngày thôi, có chết cũng sướng cái hồn.
Họ đua nhau mà nói, ai nói được một câu, thì câu đó chỉ gồm những lời tán tụng Hoa Vô Khuyết mà thôi.
Nghe những lời tán tụng đó, Tiểu Linh Ngư bực tức phi thường.
Đồ Kiều Kiều nhìn chàng, cười nhẹ, hỏi:
- Ngươi không thích nghe những lời đó? Ngươi khó chịu lắm phải không?
Tiểu Linh Ngư trừng mắt:
- Ai cho rằng tôi khó chịu chứ? không lúc nào tôi khoan khoái bằng hiện tại!
Đồ Kiều Kiều thở dài thêm lượt nữa:
- Hắn đúng là một thiên kiều tử vậy! Hoàng thiên chừng như thu góp tất cả những ưu tú giành phân phối cho thế nhân, ban trọn cho hắn! Ngươi có thấy như thế chăng?
Tiểu Linh Ngư nháy điệu và giọng của bà:
- Cô cô thấy như vậy chăng?
Đồ Kiều Kiều vụt cười lớn:
- Hắn dù là một thiên kiều tử, song Tiểu Linh Ngư của ta có kém chi hắn đâu? Trong tương lai, chỉ sợ thiên hạ giang hồ sẽ là giang san của hai người thôi!
Tiểu Linh Ngư đột nhiên mở cửa xe, hỏi:
- Cô cô xuống chưa? Tôi muốn xuống đây!
Đồ Kiều Kiều đáp:
- Ngươi muốn thì xuống đi, ta ở đây chờ ngươi! Bất quá... Ta nhờ ngươi làm một việc.
Tiểu Linh Ngư nhìn bà:
- Cô cô muốn tôi làm việc gì?
Đồ Kiều Kiều tiếp:
- Ngươi làm cách nào dụ dẫn anh em La Cửu lên xe này.
Bà lại hỏi:
- Chắc ngươi có biện pháp chứ?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Nếu cỗ xe của cô cô rộng hơn, tôi có thể mời tất cả những người hiện diện tại sơn cốc cùng lên xe được như thường. Điều đó dễ dàng như trở một bàn tay.
Chàng nhảy xuống đường, dài chân bước đi.
Bất thình lình, chàng quay đầu nhìn lại, kịp lúc trông thấy người đánh xe đang xoa xoa hàm râu.
Người đó nhìn theo chàng, điểm một nụ cười.
Tiểu Linh Ngư chen giữa biển người, tiến đến gò.
Dưới đất, không còn chỗ đứng, trên cây chẳng còn một cành thừa, đúng ra những cành còn lại thì dù chàng có leo lên đó ngồi cũng chẳng thấy gì được, bởi phần tiền diện đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.
Hằng trăm tàng cây to lớn, đặt nghẹt người, trong khi đó có nhiều người khác như chàng đang tìm chỗ, nhìn xa, nhìn gần, nhìn lên cao.
Ai ai cũng lắc đầu, vừa bực tức, vừa thất vọng nhưng vẫn cố tìm.
Ai ai cũng quyết mục kích cho kỳ được trò nhiệt náo này, chừng như không dự khán là uổng phí một kiếp người, Tiểu Linh Ngư cũng nhìn lên, cũng thất vọng như họ, nhưng khi nào chàng chiịu thua cuộc?
Bỗng chàng lắc đầu than:
- Kỳ quái thật! Trên đời sao lại có những người không sợ chết như thế chứ. Họ dám ngồi ngay trên hang rắn độc! Nếu độc xà ngoạm vào mông họ, thì còn về làm sao được với vợ con? Những tàng cây to lớn kia, chém chết cùng có bọng rắn, chính ta đứng đây mà còn trông thấy một vài bọng thay?
Thốt lên câu đó, chàng đang đứng dựa một cột cây, trên tàng, có một số người đã chọn được chỗ ngồi thuận lợi và êm nhất.
Họ nghe chàng nói thế, cùng giật mình, nhảy loạn xuống đất.
Họ nhảy xuống rồi, cùng quay lại nhìn chàng, nhưng chàng đã vọt lên tàng cây, ngồi vào chỗ sướng nhất.
Một người kêu to:
- Bằng hữu đã nói trên tàng cây có bọng rắn độc, sao dám lên đó?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Làm gì có rắn độc? Tại hạ có nói như vậy bao giờ?
Người đó hừ một tiếng:
- Rõ ràng bằng hữu vừa nói đây mà!
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Bằng hữu nghe lầm rồi! Tại hạ chỉ nói trên đời này không ai không sợ chết nếu có ngồi trên những tàng cây to, tất phải xem xét kỹ biết đâu chẳng có bọng rắn độc, vô phúc mà ngồi lên đó, rắn nó ngoạm mông thì có nước về chầu tiên tổ, đừng hòng trở về với vợ con!
Người đó tức mình, bao nhiêu kẻ khác cũng tức mình, rồi họ nổi giận, họ sừng sộ.
- Cục diện hôm nay do Giang Nam đại hiệp và các vị trong họ Mộ Dung bố trí, để quyết định một cuộc tranh luận, kẻ nào có gan không sợ tội thì cứ làm huyên náo lên, chọc giận họ rồi thì dù chui xuống đất, bay lên trời, chưa chắc gì thoát khỏi tay họ, nhất là cái đám chị em họ Mộ Dung nóng tính hơn lửa!
Những người đang sừng sộ vụt im bặt ngay.
Đương nhiên, họ uất tức vô cùng, nhưng can đảm nào giuúp họ dám sanh sự ồn ào lên chứ?
Rồi họ lục đục leo trở lên tàng cây, tìm chỗ mà ngồi như trước.
Cái chỗ ngồi sướng nhất đã bị Tiểu Linh Ngư chiếm rồi, còn chỗ nào họ cứ ngồi vào chỗ đó, nếu không chiếm thì kẻ khác cũng chiếm.
Ngồi trên đó, đảo mắt nhìn chung quanh, Tiểu Linh Ngư có thể bao quát một vùng rộng lớn.
Chàng mỉm cười, thầm nghĩ:
- Muốn có một địa vị, phải có một thủ đoạn! Thủ đoạn càng cao, địa vị càng sướng! Đời là cuộc tranh đấu không ngừng, kém thủ đoạn là cầm như cúi đầu trước luật đào thải!
Nơi đầu trong sơn cốc có một cỗ xe, Hoa Vô Khuyết đang tựa mình nơi cửa, dáng dấp ung dung như người du nhàn dừng xe lại mà ngắm một cảnh trí hợp với tâm hồn.
Nếu để ý một chút, tất thấy đôi môi hắn mấp máy.
Có lẽ hắn đang nói chuyện với người trong xe.
Giang Biệt Hạc ngồi trên một mô đá, cách hắn không xa lắm, lão ta luôn luôn đảo mắt ra bốn phía, nhìn cảnh nhiệt náo, miệng điểm nụ cười, rồi hoặc dùng mắt, hoặc dùng tay đáp lời phía này, chào hỏi phía khác.
Trông lão ta hiện tại chẳng còn một vẻ gì chứng tỏ là một bậc đại hiệp.
Cái tác phong bình dị của lão ta hiện tại, ai thấy mà chẳng mê? Trước kia người ta kính trọng lão vì những nghĩa cử, giờ đây người ta lại thêm cảm mến lão với thái độ cận nhân tình, hòa thế thái.
Trong khi từ bốn phía những cái vẫy tay chớp chớp lên hướng về Giang Biệt Hạc, thì Tiểu Linh Ngư sôi giận căm căm, mắng thầm mãi.
Mắng thành tiếng không được, phải mắng thầm, càng mắng chàng càng thấy tức.
Chàng đảo mắt sang hướng khác, nhận ra dễ dàng anh em La Cửu, La Tam với vóc dáng vừa cao vừa mập, nổi bật giữa biển người.
Nhưng, gia đình Mộ Dung vắng bóng, chưa một ai đến tại cục trường.
Chừng như hào kiệt giang hồ đến đây từ lâu, chờ đợi cuộc náo nhiệt, họ chờ lâu quá, bắt đầu sốt ruột, cuối cùng một số bất mãn.
Họ bất mãn chẳng phải họ cho rằng bọn Mộ Dung thất tín, mà tại vì họ nghĩ bọn Mộ Dung dần dà không ngoài cái ý nhấn mạnh oai vệ của một thế gia.
Bọn Mộ Dung muốn tỏ lộ là những con người quan trọng, phàm trong bất cứ cuộc hội họp nào, gần như công lệ, kẻ đến sau cùng là người quan trọng nhất, cho nên bọn ấy bắt buộc phải đến sau để làm người quan trọng.
Người ngồi trong cuộc nóng nảy, nôn nao, nhưng Hoa Vô Khuyết, người trong cuộc lại bình thản như thường.
Gương mặt an tường, nụ cười thoải mái, đôi mắt trong sáng một cách hiền hòa, không nhìn ngang, liếc dọc, hắn vẫn ôn nhu từ tốn như lúc nào, dù rằng trong mấy phút giây nữa đây sẽ có cuộc so tài với cái giá sanh mạng của một bên.
Tiểu Linh Ngư đã tránh nhìn Giang Biệt Hạc, quay sang phía La Cửu, La Tam, bây giờ trở lại Hoa Vô Khuyết.
Nhìn Giang Biệt Hạc, chàng tức một, trông Hoa Vô Khuyết chàng tức hai, tức ba.
Chàng nắm chặt hai bàn tay, bấm đầu ngón đến trắng nhợt, rít trong yết hầu:
- Ai ở trong xe? Không lý hắn và Thiết Tâm Nam nửa bước chẳng rời nhau? Đi đấm đá với thiên hạ mà cũng mang theo nàng theo bên cạnh à?
Bỗng biển người dao động, thoạt đầu nhỏ, dần dần to.
Mọi người đều hướng mắt về phía có dao động.
Mười hai đại hán vai hùm, lưng beo, vận y phục đen, khiêng ba chiếc kiệu lớn màu xanh, từ bên ngoài, chạy như bay vào cục trường.
Ngồi trên kiệu là ba cô nương có đôi mắt sáng đẹp, đôi mắt luôn luôn đảo khắp bốn phía.
Những thanh thiếu niên bị những ánh mắt đó quét ngang, đều chới với như hồn đã rời khỏi xác mà phiêu phưởng trong mong lung.
Theo sau kiệu còn có liễn hoàn, cũng ăn vận gọn ghẻ như con nhà võ.
Kiệu dừng, người trên kiệu bước xuống.
Kiệu hoa lệ, nữ tỳ xinh đẹp vén rèm, người trên kiệu bước xuống như ba tiên nữ chui mây gấm mà ra.
Ba tiên nữ chính là Mộ Dung Song, Mộ Dung San San, và Tiểu Tiên Nữ Trương Thanh.
Trái với ngày thường, hôm nay các nàng vận cung trang cực kỳ hoa lệ, họ hiện tại là những thiên kim tiểu thơ, họ đến với lối trang sức đó, còn ai tưởng là họ đi đánh nhau đến lở đất long trời?
Họ là cành vàng lá ngọc, đài các, trâm anh, sống trong khung cảnh kín cổng cao tường, thâm khuê, mật thất, họ chẳng còn là nữ trung hào kiệt, cao thủ võ lâm.
Trong biển người quanh gò, quy tụ lại đây để mục kích một trường náo nhiệt khoáng hậu, không tiền, phần đông đều nghe danh chín chị em nhà Mộ Dung, nhưng rất ít người được dịp trông thấy dung mạo của các nàng.
Và bây giờ thì mặc tình cho họ nhìn, ngắm, muôn ngàn ánh mắt đều sáng rực lên, muôn ngàn ánh mắt đổ dồn về các nàng.
Có lắm kẻ nhìn đến ngây người.
Chính Tiểu Linh Ngư cũng sửng sốt trước sự thay hình đổi mốt của ba nàng, nhất là cái vị cô nương Tiểu Tiên Nữ Trương Thanh kia, lúc nào cũng hung hản như ác la sát, từng giục ngựa khắp sông hồ, từ quan nội ra quan ngoại, nơi nào nàng hiện diện là nơi đó có tang tóc, thê lương, giờ đây nàng biến thành một thục nữ yểu điệu, khiến cho quân tử phải có cái ý hảo cầu.
Nàng nổi bật giữa chị em Mộ Dung, có lẽ vì nàng con trinh trắng, nét thơ ngây tuy hung bạo, chưa bị lửa yêu đương đả phá, vành môi mọng đỏ còn tròn nét, bởi chưa có một vành môi nào đè áp lên đó, khiến phải nhảo mềm.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười, thầm nghĩ:
- Phải lầm! Ăn vận như vậy mới được chứ! Ta trông nàng hôm nay mới có cái chất nữ đây, một chất nữ làm sụp đổ ngai vàng, ngửa nghiên thành quách! Chứ làm gì cứ mặc áo hồng, quắc mắc muôn đời, tay vung roi liên tục, mở miệng ra là quát, là nạt?
Rồi chàng tự hỏi:
- Nàng thay đổi lối ăn mặc như thế để làm gì? Để lung lạc Hoa Vô Khuyết, cho hắn xiêu hồn lạc phách? Dù hắn không dám yêu nàng, ít nhất hắn cũng không nỡ động thủ với nàng? Còn chị em Mộ Dung? Hẳn cũng là phô trương cái chất yêu kiều cho Hoa Vô Khuyết giữ thái độ quân tử mà nương tay với khách má hồng.
Hoa Vô Khuyết từ từ đưa mắt về phía ba nàng.
Tiểu Linh Ngư nhận ra, ánh mắt của hắn có thể biểu hiện một sự tán thưởng nhan sắc cực kỳ diễm lệ của đối phương, mà cũng có thể cho rằng hắn rất lạ lùng.
Phải, hắn cũng như mọi người, làm sao không lấy làm lạ trước cái lối trang sức của đối phương.
Đi đến chỗ ước hẹn đánh nhau, mà ăn vận như đi dự một đại lễ, một dạ hội, thế là nghĩa làm sao chứ?
Mộ Dung San San thoăn thoắt gót ngọc, rải sen vàng từ kiệu đến Hoa Vô Khuyết, dừng lại trong một khoảng cách chẳng xa lắm, tay vén tà áo dài, mình hơi nghiêng tới, miệng cười nửa nụ, khẽ dợn ánh thu ba, buông tiếng oanh trong trẻo.
- Tiện thiếp đến chậm, khiến cho công tử chờ lâu, thật lỗi quá chừng?
Làm gì Hoa Vô Khuyết dám thất lễ trước con người đầy đủ lễ, con người đó lại là một nữ nhân?
Đối với một nữ tỳ, hắn còn nhã nhặn, huống hồ đối tượng là giòng dõi một thế gia?
Lập tức, hắn bỏ tư thế tựa mình nơi cửa xe, thẳng người lên, vòng tay lại, đầu hơi cúi, điểm một nụ cười thốt:
- Phu nhân nói quá lời, khi nào tại hạ dám trách phu nhân! Chẳng qua, tại hạ đến quá sớm thôi!
Mộ Dung San San lại cười, tiếp nối:
- Hôm nay khí trời mát mẻ, có gió nhẹ, có mây lành, ánh dương quang tươi sáng, đúng là thời khắc của một bậc phong nhã tài hoa như công tử xuất ngoại nhàn du! Chỉ hận tiện thiếp còn bận với gia vụ mà không sớm đến hầu công tử.
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:
- Phu nhân khiêm nhường lắm đó! Tại hạ dù kém học cũng chẳng dám làm nhọc đến phu nhân phải bôn ba trong nắng gió.
Mộ Dung San San tiếp luôn:
- Công tử quá là bậc từ tốn khiêm cung, xứng đáng với sự ca tụng của giới giang hồ. Trong tương lai chẳng biết vị tiểu thơ nào sẽ được cái diễm phúc hầu hạ người quân tử!
Mỗi người một câu, câu qua lại, toàn là khách sáo, thứ khách sáo che giấu một ngọn lửa tranh đấu, khách sáo càng dài, ngọn lửa càng bồng bột, khách sáo dứt, ngọn lửa lập tức bốc cao ngang trời.
Hiện tại, họ mường tượng là hậu nhân của danh gia, thế tộc, có tài tình qua cỴai từ muôn đời, nhân ngày đẹp, xuất ngoại nhàn du, đột nhiên gặp nhau, hàn huyên mấy phút.
Nhìn vào họ, còn ai dám là họ đang so sát khí với nhau?
Quần hùng sững sờ, có kẻ gần như thất vọng.
Phần đông nghĩ:
- Cái tin truyền ra có nhầm lẫn chăng? Họ đối đáp với nhau như thế, làm gì sắp có chuyện đánh nhau?
Hoa Vô Khuyết cất tiếng:
- Có lẽ Nam Cung công tử và Tần công tử sắp đến nơi!
Mộ Dung San San mỉm cười:
- Cả hai đều có việc nhà, họ đã về quê rồi.
Hoa Vô Khuyết giật mình:
- Hai vị ấy vắng mặt, thì làm sao giải quyết sự tình hôm nay?
Mộ Dung San San cười nhạt:
- Sự tình này có liên quan gì đến họ? Đây là việc của chị em tiện thiếp mà!
Lúc đó, Mộ Dung Song và Tiểu Tiên Nữ cũng đã đến nơị Mộ Dung Song tiếp nối:
- Việc của người Mộ Dung thì người Mộ Dung lo liệu. Ngoại nhân không được chen vào, dù ngoại nhân đó có là nghĩa tế, biểu huynh, biểu muội, đồng môn huynh đệ, bằng hữu!
Hoa Vô Khuyết sững sờ, lâu lắm hắn mới ấp úng:
- Nhưng & các phu nhân & Mộ Dung Song tiếp luôn:
- Bọn tiện thiếp tuy là vợ, song chẳng phải việc của vợ mà chồng có quyền can thiệp vào, vợ cũng như chồng, có những lãnh vực riêng biệt, có những phạm vi chung, không ai được quyền xâm phạm lãnh vực riêng của ai. Công tử phải biết, người trong họ Mộ Dung không hề chấp nhận cái thứ chồng luôn luôn dán mũi vào việc của vợ.
Mộ Dung San San mỉm cười:
- Ngược lại, chắc công tử cũng chẳng thích lấy một người vợ luôn luôn hớt chuyện của chồng chứ? Cái thứ chồng hay vợ chuyên tâm chú ý gánh vát, xen xỏ vào việc của người ngoài phố, là thứ thừa rất nhiều phiền phức! Phiền phức vì không rứt ra được, và phải đeo mang cái thứ thừa đó suốt đời.
Chị tung, em hứng, em tung, chị hứng, câu tung, câu hứng giao chuyền qua đầu Hoa Vô Khuyết, hắn đờ người tại đó, làm sao mở miệng tranh luận với cái bọn có lưỡi rắn?
Tiểu Linh Ngư cười thầm, nghĩ:
- Lấy được con nhà Mộ Dung làm vợ, quả thật là tốt phúc đấy! Rõ ràng là Tần Kiếm và Nam Cung Liễu chẳng dám động thủ với Hoa Vô Khuyết, nhưng vợ chúng lại thêu dệt lắm lời, chúng chẳng những không hổ mặt, trái lại còn vinh diệu hơn! Có vợ như vậy, đem tiền mà đổi, chưa chắc gì chúng bằng lòng đổi.
Với điạ vị của Tần Kiếm và Nam Cung Liễu, nếu có cuộc động thủ, nhất định họ không thể để bạị Nhưng, đối chiến với Hoa Vô Khuyết, họ cầm chắc cái bại trong tay. Thì, khi nào họ để cho cái bại đó xảy ra? Tự nhiên họ phải tránh.
Cho nên, cả hai ẩn mặt.
Phương pháp đó hay nhất, giúp chúng giữ tròn danh dự và cũng chỉ có chúng mới chịu khó xét người, xét mình, tiến phải lúc, thoái đúng thời cơ.
Tuy nhiên, chúng cần phải có niềm tin vững mạnh nơi người ngươn phối. Tất cả phải nắm chắt cái cơ tất thắng, mới dám thực hành phương pháp đó, bởi đối chiến với một con người, chính chúng còn ngán, thì hiện tại chúng để cho vợ đi thay, hẳn là các nàng phải có thủ đoạn gì.
Tiểu Linh Ngư suy đoán, tìm hiểu cái thủ đoạn do bọn Mộ Dung sắp thi triển, đối phó với Hoa Vô Khuyết.
Nhưng làm sao chàng đoán nổi.

Từ lúc bọn Mộ Dung Song đến cục trường, Giang Biệt Hạc không hề mở miệng.
Lão ta giữ cái tịnh, khí được trầm tịnh như vậy, Tiểu Linh Ngư cũng phải khâm phục.
Đến bây giờ lão mới nhếch môi điểm một nụ cười hỏi:
- Nam Cung công tử và Tần Kiếm công tử vắng mặt, thế thì việc này làm sao giải quyết?
Mộ Dung Song liếc mắt sang lão, nàng đang cười, nụ cười đó tắt ngay, rồi nàng trừng mắt hỏi lại:
- Ai cho rằng không giải quyết được?
Hoa Vô Khuyết đằng hắn một tiếng:
- Có lẽ nào tại hạ lại động thủ với phu nhân?
Tiểu Tiên Nữ trầm giọng:
- Tại sao công tử lại không thể động thủ với bọn tôi chứ? Chẳng lẽ bọn tôi không phải là con người?
Mộ Dung San San mỉm cười, tiếp nói:
- Nếu công tử không muốn cùng bọn tôi giao thủ, thì tốt hơn công tử đừng chen vào việc của bọn tôi với Giang Biệt Hạc. Giang Biệt Hạc đâu phải là trẻ con, mà tự mình chẳng chu toàn được cho mình, lại phải nhờ đến công tử chở che như con cầu cứu mẹ?
Nàng cười tươi, giọng nàng ấm dịu, nhưng mỗi lòi nói của nàng là một nhát kiếm, một mũi tên, chẳng những đâm chém vào tim gan người đối thoại, mà còn làm nhói buốc đến những kẻ dự khán.
Vô luận làm sao, Giang Biệt Hạc cũng là cái đích chánh của những nhát kiếm, những mũi tên đó, và đương nhiên là lão ta không chịu nổi rồi.
Song, đừng quên lão ta là một con hồ ly, dù bên trong của lão nát bấy, bên ngoài lão vẫn giữ lành lặng như thường.
Thần sắc không hề biến động, lão ung dung nở một nụ cười, thốt:
- Bằng hữu giang hồ đều biết cả, tại hạ bình sanh không thích xuất thủ gây thương tổn cho bất kỳ ai, hà huống đối với các vị phu nhân? Hà huống cái lý do tranh chấp phát sanh từ một sự hiểu lầm?
Mộ Dung Song cao giọng:
- Giang Biệt Hạc, ngươi nghe đây! Thứ nhứt, chẳng hề có sự hiểu lầm! Vị tất ngươi làm gì nổi chúng ta mà nói ráng, không thể xuất thủ đả thương chúng ta! Ngươi cứ xuất thủ, chúng ta thách ngươi đó!
Giang Biệt Hạc cười nhạt:
- Dù hiện tại, tại hạ không phương giải thích cái sự hiểu lầm giữa chúng ta, nhưng sau này rồi các vị sẽ hiểu. Đã biết là sẽ có ngày các vị cũng hiểu sự thật, đã biết là sự tình chung quy chỉ là một sự hiểu lầm, thì bây giờ đây, làm sao tại hạ động thủ với các vị được chứ? Tại hạ không thể làm một việc hồ đồ, giả như các vị vung kiếm chặt đầu tại hạ, nhất định là tại hạ không hoàn thủ!
Lão ta có cái dáng cực kỳ thanh nhàn khi thốt lên câu đó, quần hùng hoan nghinh hết sức, có kẻ vọt miệng reo hò, tán thưởng.
Chính Tiểu Linh Ngư cũng phải khen lão ta có tài ứng biến vừa nhanh vừa lợi hại.
Chàng nghĩ:
- Khắp rong thiên hạ, về cái thuật đối phó với con người, tưởng chẳng một ai hơn nỗi lão ta. Trong trường hợp này mà lão ta vẫn có thủ đoạn trở nghịch làm thuận, thì phải biết lão ta đáng sợ như thế nào?
Mộ Dung Song hét:
- Ngươi thừa hiểu là Hoa công tử chẳng khi nào khoanh tay mà để chờ bọn ta chặt đầu ngươi, nên ngươi cố ý bày tỏ thái độ ung dung! Ta còn lại gì ngươi chứ?
Giang Biệt Hạc điềm nhiên:
- Nếu tại hạ xét mình không đủ sức đảm đương sự tình, thì khi nào chịu khó cất công đến đây? Thời gian là vàng bạc, không ai phí bỏ những phút giây vô ích, trong khi còn nhiều nghĩa cử đang chờ thực hiện!
Tiểu Tiên Nữ cười lạnh:
- Ta nghĩ ngươi nên câm miệng là hơn, ngươi càng nói nhiều càng biểu lộ cái tác phong gian hiệp của ngươi! Phàm con người ta yêu cầu ai bảo vệ, tất phải có vẻ áy náy, rụt rè, ngượng ngịu, miễn cưỡng đối với thiên hạ, còn ngươi, trái lại dám ăn dám nói một cách trơ trẻn như vậy, có lẽ cái da mặt của ngươi quá dầy! Bình sanh, ta chưa hề thấy ai mặt dầy mặt như ngươi đó!
Giang Biệt Hạc bật cười lớn:
- Cũng may cho tại hạ, là bằng hữu giang hồ chẳng một ai tin được là tại hạ yêu cầu kẻ khác bảo vệ!& Bỗng, có người cao giọng thốt:
- Ít nhất, Giang đại hiệp cũng chẳng chuồn về nhà, trốn chui trốn nhủi, để mặc cho vợ con xuất hiện tranh biện.
Tiểu Linh Ngư nghe rõ lắm, người vừa phát thoại chính là La Cửu, họa thân của Âu Dương Cóc.
Song, bọn Mộ Dung làm gì biết được người vừa thốt là ai? Hắn ẩn mình trong biển người, các nàng làm sao trông thấy?
Không biết ai để phản kích, các nàng vờ như chẳng nghe, và các nàng thức ngộ là chẳng nên cãi lẽ với Giang Biệt Hạc nữa.
Song phương cũng có thủ đoạn, thì tội gì họ đưa ra tất cả thủ đoạn, để đến lúc dối phương phản công thì còn thủ đoạn đâu mà chống đỡ?
Họ phải dành để lại một phần nào.
Hoa Vô Khuyết lắng nghe cuộc đấu khẩu của song phương, cứ mỉm cười, chẳng nói gì.
Hắn thản nhiên quá, Tiểu Linh Ngư đâm ra nghi ngờ, tự hỏi hắn có lưu ý đến cuộc đấu khẩu đó chăng.
Tiểu Tiên Nữ chơt. cao giọng chen vào:
- Nói tới nói lui, nói mãi cũng chẳng ra trắng, chung quy vẫn lẩn quẩn trong mù mờ. Tốt hơn, nên động thủ ngay.
Nàng liếc mắt sang Hoa Vô Khuyết tiếp:
- Tôi muốn lãnh giáo một vài cao chiêu của Hoa công tử, công tử nghĩ sao?
Hoa Vô Khuyết thản nhiên cười:
- Cô nương tưởng tại hạ có thể động thủ với cô nương sao?
Tiểu Tiên Nữ trừng mắt:
- Tại sao không? Ngày trước, chúng ta là bằng hữu, hiện tại, chúng ta là những kẻ đối đầu.
Hoa Vô Khuyết chỉ mỉm cười, không đáp.
Mộ Dung San tiếp.
- Có lẽ Hoa công tử không thích giao thủ với nữ nhân.
Hoa Vô Khuyết thốt:
- Nếu tại hạ không thận trọng, chỉ sợ làm rối loạn sự trang sức rất chỉnh tề của các phu nhân, như vậy là đắc tội đó. Ngoài ra, các vị là nữ nhân, tự nhiên tại hạ phải dè dặt hơn!
Mộ Dung San San hỏi:
- Thế công tử có phương pháp gì giải quyết việc hôm nay?
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một chút:
- Theo ý của tại hạ thì, việc này không cần phải giải quyết bởi Giang huynh là người danh cao vọng trọng, giang hồ biết rõ như vậy, còn các vị phu nhân thì & Mộ Dung Song hét chận:
- Phải giải quyết! Bằng mọi cách! Công tử không có phương pháp thì tôi có!
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:
- Xin phu nhân cho nghe.
Mộ Dung Song trầm ngâm một chút, chỉnh nghiêm sắc mặt, tiếp:
- Bọn tiện thiếp đưa ra ba sự kiện, nếu công tử làm được cả ba thì từ nay, bọn tiện thiếp xin bỏ qua cuộc tranh chấp với Giang Biệt Hạc, nhất định không hề đề cập đến nữa. Ngược lại, nếu công tử không làm nổi thì từ nay đừng can thiệp vào cuộc tranh chấp này, công tử phải đứng ngoài vòng để mặc tình bọn tiện thiếp giải quyết với Giang Biệt Hạc.
Tiểu Linh Ngư tỉnh ngộ.
Tần Kiếm và Nam Cung Liễu cố ý không đến, chị em họ Mộ Dung cố ý ăn mặc như thế, là bọn ấy cố ý trói buột Hoa Vô Khuyết, không để cho hắn xuất thủ.
Sau đó, ba nàng đưa ra ba sự kiện, hẳn nhiên là phải khó khăn rồi, nếu Hoa Vô Khuyết chấp nhận thi hành, thì chắc gì hắn thi hành nỗi? Còn như hắn từ khước thì hắn không có lý do gánh vác việc của Giang Biệt Hạc, hắn phải rút lui, để song phương tùy tiện giải quyết sự tình.
Cái kế hoạch của họ rất thâm, song Hoa Vô Khuyết chẳng phải là một ngốc tử.
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi điểm một nụ cười, hỏi:
- Ba sự kiện đó phu nhân đề ra, nếu không có phương pháp thi hành thì sao?
Mộ Dung San San cười tươi:
- Khi nào bọn tiện thiếp lại nghĩ những sự kiện mà người đời không phương pháp thì hành để làm khó công tử?
Tiểu Tiên Nữ cao giọng tiếp:
- Chúng tôi đề ra ba sự kiện đó rồi, giả như công tử không làm được thì chúng tôi sẽ làm cho công tử xem. Có như vậy mới công bình!
Hoa Vô Khuyết vẫn cười:
- Nếu phu nhân bảo tại hạ dùng kim chỉ mà thêu một vài đóa hoa thì thật là một việc mà tại hạ nhận thấy bất lực thực hành rồi đó!
Mộ Dung San San giải thích:
- Điều công tử vừa nói đó thuộc phạm vi khả năng của phái nữ, đòi một nam nhân làm cái việc đặc biệt dành cho phái nữ thì sao gọi là hợp lý được? Ba sự kiện của chúng tôi, dù nam, dù nữ, cũng có thể làm được, chẳng phân biệt giới nào cả. Bất quá chúng tôi muốn trắc nghiệm vũ công và trí tuệ của công tử thôi.
Mộ Dung Song nối lời:
- Ba sự kiện đó, nếu công tử không làm được, chúng tôi lại làm được thì rõ ràng là vũ công và trí tuệ của công tử còn kém bọn này. Và công tử không nên tiếp tục chen vào việc của chúng tôi nữa. Công tử nghĩ, có đúng vậy không chứ?
Hoa Vô Khuyết cười nhẹ:
- Chẳng những không can thiệp vào việc của phu nhân, mà tại hạ còn thóai xuất giang hồ, không hề can thiệp vào bất cứ việc gì khác, của bất cứ ai!

Tiểu Linh Ngư đã đoán là ba sự kiện do chị em Mộ Dung đề ra, hẳn phải tinh quái lắm.
Chàng cười thầm, nghĩ:
- Hoa Vô Khuyết ơi! Nếu ngươi đáp ứng, chẳng khác nào ngươi đưa đầu vào thòng lọng cho các nàng siết họng mà chết! Họ đã thảo luận đến nát tim nát óc, mới nghĩ ra ba sự kiện, đến ta đây cũng không chắc gì làm nổi, huống hồ ngươi là một nai con?
Quần hùng cũng nghị luận phân vân.
Có kẻ thốt:
- Từ xưa đến nay, trên giang hồ có biết bao nhiêu cuộc so tài, bằng hai phương pháp, hoặc văn, hoặc võ. Võ là giao thủ, văn là giao trí. Đây là phương pháp tỷ văn, bất quá chị em Mộ Dung canh cải cho mới mẻ một chút mà thôi.
Một người khác, cười nhẹ, tiếp:
- Giả như các cô nương họ Mộ Dung bắt họ công tử nhảy choi choi trên mặt đất như khỉ thì làm sao Hoa công tử thực hành được? Với thân phận đó, khi nào Hoa công tử lại làm như trò khỉ?
Một người nữa cãi:
- Làm gì có việc đó? Chỉ có những kẻ vô lại mới nghĩ cách dã man, tạo cái nhục cho đối phương. Phải biết, chị em họ Mộ Dung là con cái nhà danh vọng, nhất định họ không đùa một cách hèn hạ vậy đâu!
Câu nói của Hoa Vô Khuyết buông ra có vẻ thanh thản lắm, song nghĩ kỹ thì cái tầm quan trọng vô cùng.
Từ cổ chí kim, có mấy tay dám tuyên hứa là sẽ thoái xuất giang hồ nếu bất lực thực hành một việc chi đó?
Những người từng bôn ba khắp sông núi suốt mấy mươi năm dài, cũng chưa dám tuyên hứa như vậy, dù họ đã hưởng đầy đủ danh và lợi, giả như họ tự động mà thoái xuất giang hồ thì còn có lý.
Chứ tuyên hứa như vậy là họ đặt cuộc tự ái của họ, họ đem danh dự cấu tạo qua những năm dài tháng rộng, quăng vào một cuộc may rủi.
Kẻ trí không thể liều lĩnh tuyên hứa câu đó.
Huống hồ Hoa Vô Khuyết là một thiếu niên mới vào đời, danh vọng đang lên như thái dương chói lọi lúc binh minh, hắn còn say danh, thích dự, tương lai còn dài viễn ảnh huy hoàn, làm sao hắn bỗng dưng bỏ tất cả để chôn mình vĩnh viễn trong cảnh quy ẩn?
Hắn dám thốt như vậy, là hắn quá tự tin.
Ai ai cũng cho rằng hắn tự tin một cách điên cuồng, bởi đành rằng hắn có cao tài, song cái tài nào cũng có giới hạn, chẳng phải con người coó khả năng làm bất cứ việc gì?
Người dự khán bắt đầu lo ngại cho hắn.
Cũng có kẻ hiếu kỳ, nôn nóng chờ xem sự việc diễn tiến như thế nào. Và tất cả đều khẩn trương như nhau.
Những tiếng xì xào loan truyền khắp biển người bao quanh gò.
Mộ Dung Song điểm một nụ cười, cực kỳ duyên dáng, cất tiếng:
- Tiện thiếp xin đưa ra sự kiện thứ nhất! Sự kiện đó là công tử thủ cái thế Kim Kê Độc Lập để cho người khác xô mạnh. Nếu công tử không ngã, thì kể như thắng cuộc.
Hoa Vô Khuyết điềm nhiên:
- Phu nhân ấn định bao nhiêu người xô tại hạ?
Mộ Dung chớp mắt:
- Tùy tiện nhiều ít, đại khái cái số không quá hai trăm.
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một chút, đoạn mỉm cười, gật đầu:
- Được. Tại hạ chấp nhận như lời phu nhân vừa nói.
Tiếng xì xào trước đó, loan truyền nho nhỏ, ngưng bặt lúc song phương đối đáp, bây giờ vang trở lại lớn hơn.
Những tiếng ồ, nghe lồng lộng ở nhiều nơi.
Hai trăm người hiệp lực, cùng một lúc xô một người! Mà một người lại thủ cái thế Kim Kê Độc Lập.
Dù là hai trăm người thông thường, chẳng biết mảy may vũ công, cũng tạo thành một lực lượng đáng kể, có thể xô ngã một hòn núi nhỏ, huống chi lại là số người do chị em Mộ Dung chọn lựa?
Vô luận là ai, đứng một chân mà chịu nổi lực lượng dđoó, nếu không là thánh thì là gì?
Cho dù người đó chôn dưới đất sâu, vẫn trốc mà bay luôn.
Hoa Vô Khuyết dám nhận sự kiện đó, có lẽ hắn điên rồi! Nhưng, hắn an tường, bình thản quá kia mà? Hắn đâu có điên? Không điên, sao hắn dám đáp ứng như thế?
Quần hùng kinh dị, nhưng Tiểu Linh Ngư không kinh dị.
Thấy mọi người ngơ ngác, chàng muốn cười vang lên, chàng muốn hét vào mặt họ.
Chàng nghĩ:
- Có lạ chi đâu mà các ngươi phải kinh ngạc? Bất quá chỉ dùng một kế mọn là thắng cuộc. Ai cấm Hoa Vô Khuyết tựa lưng vào vách đá? Đừng nói là hai trăm người, giả như chị em Mộ Dung điều động hai ngàn người, vị tất xô hắn ngã? Cả thế nhân trên trần gian này hiệp lại, vị tất xô ngã một hòn núi? Thật là các ngươi ngu quá chừng!
Cái điều chàng vừa nghĩ rất đơn giản, song trong tình thế này, còn ai vận dụng trí não được mà nghĩ như chàng?
Bởi mọi người hết sức khẩn trương, họ nóng nảy chờ xem sự việc diễn tiến.
Tiểu Linh Ngư đinh ninh là Hoa Vô Khuyết cũng nghĩ như chàng, nên hắn đáp ứng lẹ làng.
Ngờ đâu, hắn rời xe, không bước về phía vách núi, mà tiếng ra giữa cục trường, đứng sững nơi khoảng trống, co một chân lên.
Rồi hắn mỉm cười thốt:
- Tại hạ đến tới ba, phu nhân có thể cho người đến xô tại hạ.
Chị em Mộ Dung và Tiểu Tiên Nữ cùng đưa mắt nhìn nhau, niềm hân hoan hiện rõ trong ánh mắt của các nàng.
Họ đồng đáp:
- Xin vâng lời công tử!
Toàn thể những người hiện diện quanh gò đều cầm chắc là Hoa Vô Khuyết thua cuộc.
Luôn cả Tiểu Linh Ngư cũng cho như vậy.
Có kẻ buồn tình cực độ, buột miệng thở dài, có kẻ bực tức tặt lưỡi mãi, cũng có kẻ bĩu môi, chế hắn quá tự tin thành ngu, nếu không là điên.
Đời thuở nhà ai lại đứng giữa khoảng không, chẳng có một điểm tựa nào, dù là một điểm nhỏ điểm yếu ớt, mà chịu nổi cho hai trăm người xô không ngã chứ?
Đứng hai chân vẫn ngã là cái chắc, huống hồ đứng một chân?
Dù cho bậc vũ công cao tuyệt, có thể tấn vững như núi, chỉ cần hai người thôi, cũng xô ngã như thường.
Động thủ thì đối phương có bao nhiêu người. Hoa Vô Khuyết thừa sức chấp, thừa sức đánh bại.
Nhưng trong trường hợp này, hắn bại là hẳn rồi.
Như thế, thì cái trường nhiệt náo này chẳng có thú vị gì cả! Quần hùng phải mất công, phải bỏ ngủ, lặn lội từ thành phố khác đến đây, để chuốc lấy sự chán nản mà trở về.
Giữa cục trường, Hoa Vô Khuyết bắt đầu đếm:
- Một! & Hai! & Khi tiếng ẪbaỮ vừa buông dứt, cái chân độc nhất của Hoa Vô Khuyết lúng sấu dưới đất độ tấc.
Nói là đất để tượng trưng cái phần chiịu chân ở khắp điạ cầu thôi chứ thực sự thì nơi hắn đứng toàn là mặt đá, chân hắn lún sâu trong đá độ tấc, kể ra khí lực của hắn cũng phi thường.
Đá dưới chân hắn mường tượng là bùn, chẳng ai thấy hắn dùng lực, mà chân hắn vẩn lún như thường.
Mộ Dung San San trước đó, hân hoan ra mặt, bây giờ sắc mặt nàng biến đổi ngay.
Tuy nhiên nàng vẫn phải tiếp tục xúc tiến sự việc, vẫy tay gọi:
- Hoa công tử đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, các ngươi còn chờ gì nữa chứ?
Mười tám đại hán áo đen gồm có bọn khiêng kiệu và những hộ vệ viên của nàng đồng thanh vâng một tiếng lớn, đồng bước tới.
Nhìn vào chúng, ai ai cũng thấy rõ chúng được huấn luyện kỹ càng.
Họ bước đi đồng nhịp với nhau, động khoảng cách với nhau, người kế bên sau đặt tay lên vài người trước, họ nối thành một dây dài, đường dây người từ từ tiến tới.
Thoạt đầu họ đi chậm, dần dần họ bước nhanh, cuối cùng họ chạy vẫn đều, khoảng cách vẫn đều.
Người đi đầu bất thình lình vọt tới lôi cuốn trọn đường dây vọt tới, người đi đầu xô mạnh Hoa Vô Khuyết.
Một người xô là cả mười tám người xô, công lự của mười bảy người sau chuyền qua nhau, tập trung nơi người đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Giang Hồ Thập Ác.