• 587

Chương 35: Chống minh nhạc đao quang kiếm ảnh


Số từ: 10171
Dịch: Cổ Nguyệt
Nguồn: Văn Tuyển
Mấy tháng qua, Phương Triệu Nam gặp toàn những chuyện bi thảm, đau đớn, nhưng cũng đầy ly kỳ, về mặt tình cảm chàng phải chịu nỗi đau khổ khôn cùng, nhưng võ công của chàng đã tiến bộ rất nhiều.
Bắc Quái Hoàng Luyện giằng co mãi mà không thắng được, lửa giận không khỏi bốc lên, y hừ lạnh một tiếng, chưởng lực đột nhiên đẩy về phía trước, dồn hết công lực của toàn thân ra. Phương Triệu Nam đột nhiên cảm thấy khí lạnh tăng lên, luồng khí nóng bỏng ở huyệt Mệnh Môn đánh ra bị luồng khí lạnh ép ra, khí nóng lập tức giảm xuống. Phương Triệu Nam lập tức cảm thấy lạnh lẽo, chợt rùng mình mấy cái. Luồng chân khí của chàng bị luồng hàn khí đẩy vào, lập tức xông lên phía trên. Thân của chàng cũng theo đó run lẩy bẩy một hồi.
Chợt chàng cảm thấy khí nóng tăng lên, lực phản công của Nam Quái Tân Kỳ ùa vào như dời núi lấp biển. Phương Triệu Nam chợt cảm thấy nóng bỏng, khí lạnh lẽo trong nội phủ hoàn toàn bị đẩy ra ngoài. Luồng chân khí của Phương Triệu Nam đi đến sinh tử huyền quang thì bị hai nguồn lực lúc nóng lúc lạnh thay phiên nhau ép lên, đột nhiên xông thẳng lên trên, vượt qua sinh tử huyền quang. Lúc này, Bắc Quái Hoàng Luyện lại dốc hết toàn lực phản công trở lại, Phương Triệu Nam đang bị nóng khắp người thì đột nhiên có một luồng hàn khí bao trùm lấy chàng. Luồng hàn khí này lạnh đến thấu xương khiến cho cơ thể của Phương Triệu Nam thay đổi rất lớn. Không biết thế nào mà nội phủ của chàng bị đông cứng lại, miệng đánh bò cạp một hồi, sắc mặt tái xanh, máu trong toàn thân cũng tựa như đông lại bởi luồng hàn khí ấy. Ngoại trừ người có nội công tu vi vượt hơn Bắc Quái Hoàng Luyện mới có thể chống lại nỗi đau đớn từ nóng chuyển sang lạnh.
Đại Ngu thiền sư lúc này đã từ trong chùa chạy ra, ông ta đứng yên một bên, hai mắt cứ nhìn chăm chăm vào người Phương Triệu Nam. Thấy sắc mặt của chàng thay đổi, toàn thân cứ run rẩy liên hồi, rồi chàng lại ngồi cứng đờ ra, ông ta không khỏi kinh hãi, lại nén không được nữa bước sải tới. Chỉ nghe Nam Quái Tân Kỳ quát lớn một tiếng, bàn tay đặt trên huyệt Mệnh Môn sau lưng của chàng đẩy về phía trước, một luồng khí cực kỳ nóng bỏng đánh vào. Phương Triệu Nam đang ngồi cứng đờ ra, bị luồng khí nóng đẩy vào lại run rẩy một hồi, mồ hôi trên mặt tuôn xuống. Luồng chân khí của chàng lại bị luồng khí nóng của Nam Quái Tân Kỳ ép vượt qua sinh tử huyền quang. Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy một luồng lực đạo mạnh mẽ vô cùng xông lên, người nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên, trong người rất khó chịu như bị thiêu đốt, chàng bất giác đề tụ chân khí. Chàng chợt cảm thấy người mình nhẹ hẫng, đột nhiên bốc lên khỏi mặt đất bay cao lên đến sáu bảy thước, lướt ra đến ngoài một trượng. Nam Bắc Nhị Quái thấy thế thì hơi ngạc nhiên, lực đạo trong tay dần dần giảm xuống.
Đại Ngu thiền sư vốn định ra tay tương cứu, thấy Phương Triệu Nam vẫn ngồi yên mà bay bổng lên, thoát khỏi hai bàn tay của Nam Bắc Nhị Quái thì lập tức ngừng bước.
Sau khi hạ xuống đất, Phương Triệu Nam đứng dậy vận khí thử một vòng, chàng không hề có cảm giác đau đớn vì bị thương, ngược lại cảm thấy sảng khoái nhẹ nhàng vô cùng, trong lòng ngạc nhiên nhủ thầm:

Chuyện gì thế này?
.
Chợt nghe giọng nói của Đại Ngu thiền sư truyền vào tai:

Phương thí chủ có bị thương không?
.
Phương Triệu Nam trả lời:

Không sao
.
Bản thân chàng cũng không biết mình có bị thương hay không, cho nên chỉ đành đáp bừa cho qua chuyện.
Đại Từ thiền sư kể lại lời của thiếu nữ áo lam cho Đại Ngu thiền sư biết. Đại Ngu thiền sư ngẩng đầu nhìn sắc trời:

Lúc này vẫn chưa qua giờ thân, các vị đã mấy phen giao đấu với kẻ cường địch, chắc cũng đều đã mệt mỏi, xin mời hãy vào chùa dùng bữa cơm chay, nghỉ ngơi chốc lát rồi đến tối sẽ đối phó với bọn chúng
.
Nam Quái Tân Kỳ nhíu mày:

Lão phu không rượu thì chẳng ăn, trong chùa của bọn hòa thượng các người có quá nhiều quy củ ...
.
Bắc Quái Hoàng Luyện chợt cười lạnh:

Bao nhiêu năm qua rượu chẳng chạm môi, ngươi cũng đâu có chết!
.
Nam Quái Tân Kỳ giận dữ nói:

Sao ngươi biết lão phu không có rượu uống?
.
Đại Ngu thiền sư sợ hai người lại tranh cãi, vội vàng nói:

Ngày bình thường tệ tự đãi khách không chuẩn bị rượu, nhưng trong chùa cũng có rượu để lâu năm, nếu hai vị có hứng, lão nạp sẽ cùng chung say
. Nói xong thì chắp tay đứng chờ.
Phương Triệu Nam bước tới bên cạnh Đại Ngu thiền sư, hạ giọng nói:

Vãn bối đã mất một thanh kiếm, nếu kiếm này lại mất nữa, thật sự hổ thẹn với thiền sư ...
.
Đại Ngu thiền sư không đợi chàng trả lời thì đã hiểu, ông ta mỉm cười nói:

Đôi kiếm này đã không phải là vật của chùa Thiếu Lâm nữa, thí chủ xử lý như thế nào, lão nạp không muốn hỏi nhiều
.
Phương Triệu Nam thở nhẹ:

Cuộc chiến đêm nay không những liên quan đến sự an nguy tồn vong của quý tự mà e rằng vận mệnh của cả võ lâm sẽ quyết định trong trận chiến này ...
.
Đại Ngu thiền sư nói:

Đệ tử ba đời trong tệ tự đều muốn liều mình cho võ lâm, Phương thí chủ muốn sai khiến gì thì hãy lên tiếng!
.
Phương Triệu Nam nói:

Vãn bối đã phát giác một chuyện kinh người, trong lòng rất lo lắng vì điều này, đó là e rằng Nam Bắc Nhị Quái sẽ bị kẻ địch thâu phục
.
Đại Ngu thiền sư hạ giọng hỏi:

Thí chủ e rằng họ không đổi tính nết xưa ...
.
Phương Triệu Nam lắc đầu:

Lúc nãy có ba người vốn đều là cao thủ võ lâm, nhưng không biết từ lúc nào đã trở thành nanh vuốt cho Minh Nhạc, thực sự khiến cho vãn bối không hiểu ...
chàng hơi ngập ngừng rồi lại chép miệng:
nguồn

Nam Bắc Nhị Quái muốn bắt sống hai nữ đệ tử của Minh Nhạc đâu phải chuyện khó, nhưng lại để cho bọn chúng chạy thoát, vả lại vãn bối còn phát hiện hai người mà họ đuổi theo chỉ là kẻ giả mạo, võ công đương nhiên kém Nam Bắc Nhị Quái, khi Nam Bắc Nhị Quái trở về thì chẳng hề nhắc đến chuyện này, vãn bối đang lo lắng
.
Đại Ngu thiền sư nói:

Theo tình hình của Đại Phương sư đệ, có lẽ họ đều bị uống một loại thuốc nào đó!
.
Phương Triệu Nam nói:

Lão tiền bối nói không sai, vãn bối cũng nghĩ rằng họ đều đã bị cho uống một loại thuốc độc nào đó ...
hai người đang nói chuyện thì đã bước đến phòng phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Nam Bắc Nhị Quái và Phương Triệu Nam đã trở thành khách quý trong chùa, Đại Ngu thiền sư mời ba người vào trong phòng.
Trong phòng đã bày sẵn rượu và thức ăn.
Đại Ngu, Đại Từ, Đại Lập, Đại Đạo cùng bốn cao tăng thuộc hàng chữ Đại bước vào phòng phương trượng. Đây là một bữa tiệc long trọng, cho nên các cao tăng thuộc hàng chữ Đại đều phá lệ uống rượu. Nam Bắc Nhị Quái không hề nói tiếng nào với các nhà sư Thiếu Lâm, cũng chẳng mỉa mai Phương Triệu Nam, hai người cứ thay phiên nhau uống không ngừng.
Trong chốc lát, cả hai người đã uống đến bốn năm mươi chén.
Phương Triệu Nam bưng chén rượu trên bàn nói:

Mời hai vị lão tiền bối uống cạn chén này, vãn bối có mấy chuyện thắc mắc muốn thỉnh giáo
.
Nam Bắc Nhị Quái bưng chén uống cạn, đồng thanh hỏi:

Chuyện gì?
.
Phương Triệu Nam nói:

Canh ba đêm nay Nhạc chủ Minh Nhạc sẽ dắt thuộc hạ đến đây tấn công, hai vị lão tiền bối có biết không?
.
Nam Quái Tân Kỳ lạnh lùng nói:

Biết thì thế nào?
.
Phương Triệu Nam nói:

Chuyện này liên quan đến đại cuộc võ lâm về sau, không chỉ là sự tồn vong của chùa Thiếu Lâm
.
Nam Quái nói:

Ta chẳng phải là đệ tử Thiếu Lâm, có liên quan gì đến ta?
.
Bắc Quái Hoàng Luyện buông giọng cười lớn:

Đúng thế! Dù hòa thượng của chùa Thiếu Lâm có bị giết sạch đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến bọn ta
.
Bốn cao tăng đều biến sắc, định lên tiếng thì đã bị Phương Triệu Nam ra dấu chặn lại. Chàng hiểu rõ, trong cuộc chiến lần này Nam Bắc Nhị Quái rất quan trọng, không thể dựa vào dũng khí nhất thời mà đắc tội với họ, thế rồi mới nói tiếp:

Hai vị lão tiền bối tuy chẳng có liên quan gì đến chùa Thiếu Lâm nhưng đã hứa giúp vãn bối một tay
.
Nam Bắc Nhị Quái nhìn nhau, đồng thanh nói:

Đã hứa giúp ngươi thì sẽ giúp, không thể đảo lộn với chuyện của người khác được!
.
Phương Triệu Nam thầm mừng:

Còn tốt, hai kẻ này tuy tính tình quái dị nhưng cũng biết giữ lời hứa
.
Rồi hai người không ngừng ăn uống, trong chốc lát thức ăn đều sạch sành sanh rồi cả hai nằm phục xuống bàn mà ngủ.
Phương Triệu Nam hạ giọng nói với Đại Ngu thiền sư:

Hai người này lúc nãy đã đấu nội lực với nhau, nguyên khí hao phí rất nhiều, cứ để cho họ ngủ say một hồi!
Chúng ta ra nơi khác nói chuyện
.
Đại Ngu thiền sư đứng dậy đi ra bên ngoài, nhíu mày thở dài nói:

Tám trăm đệ tử chùa Thiếu Lâm đều có lòng chống cự kẻ địch ...
.
Phương Triệu Nam nói:

Vậy thì tốt, đêm nay vãn bối sẽ dắt Nam Bắc Nhị Quái ứng phó với các cao thủ, phiền đại sư hãy chọn hai mươi đệ tử võ công cao cường đến tiếp ứng
.
Đại Ngu gật đầu:

Lão nạp lo Nam Bắc Nhị Quái nửa chừng trở mặt ...
.
Phương Triệu Nam cười:

Điều này thì lão tiền bối hãy yên tâm, Nam Bắc Nhị Quái tính tình tuy quái dị, nhưng bọn họ rốt cuộc là nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, họ đã hứa giúp đỡ vãn bối, không đến nỗi nửa đường đã thay đổi ...
chàng mỉm cười rồi lại nói tiếp:

Đối với họ, không thể theo lẽ thường tình được ...
.
Đại Ngu nói:

Vậy thì tốt, lão nạp đang lo chuyện này
.
Đại Từ thiền sư chợt chen vào nói:

Lão nạp có một chuyện không hiểu, mong Phương thí chủ chỉ giáo ...
.
Phương Triệu Nam nói:

Lão thiền sư cứ nói, vãn bối biết sẽ không giấu giếm!
.
Đại Từ nói:

Nam Bắc Nhị Quái tỷ thí nội công với nhau, Phương thí chủ bị kẹp ở giữa, lúc đó trông Phương thí chủ rất đau đớn, nhưng giờ đây sao lại chẳng bị thương gì cả?
.
Phương Triệu Nam gật đầu cười rằng:

Quả thật lúc đó rất khó chịu, cũng có lẽ vì Nam Bắc Nhị Quái có công lực tương đương nhau cho nên mới có kỳ tích này, giờ đây vãn bối không những chẳng bị thương mà cảm thấy chân khí xung mãn ...
.
Đại Ngu nói:

Phương thí chủ là người tốt được trời phù hộ, vì họa mà được phúc, lão nạp xin chúc mừng thí chủ
.
Phương Triệu Nam hơi mỉm cười:

Đa tạ lão tiền bối đã quan tâm
.
Đại Ngu thiền sư nhìn sắc trời nói:

Lão nạp đã sai người đi canh gác, Phương thí chủ hãy nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu có động tĩnh gì, lão nạp sẽ sai người thông báo
.
Nói xong thì cáo biệt.
Phương Triệu Nam đưa khách ra đến ngoài phòng thì hạ giọng nói:

Nam Bắc Nhị Quái vẫn còn oán hận quý tự, đây là lúc cần người, lão thiền sư hãy ráng chịu đựng
.
Đại Ngu nói:

Lão nạp đã nhớ, thì chủ cứ quay về!
rồi chắp tay làm một lễ, cúi người bỏ đi.
Phương Triệu Nam ôm quyền đưa tiễn, ra đến khỏi sân mới quay đầu trở lại bước vào trong phòng. Chàng ngẩng nhìn lên thấy có một tấm biến đề Phương Trượng Thất nằm ngang. Nhớ lại mấy tháng trước, cả võ lâm đều tôn kính chùa Thiếu Lâm, coi là Thái Sơn Bắc Đẩu, thế mà chẳng mấy lúc mình đã trở thành khách quý của các vị cao tăng ở đây, phòng phương trượng cũng trở thành nơi nghỉ ngơi của mình, vinh hạnh ấy mấy tháng trước có nằm mơ cũng chẳng thấy. Lúc này, mặt trời đã ngã về Tây.
Ở nơi chân trời, ráng chiều lơ lửng, vài tia nắng còn sót lại chiếu xuống bồn hoa, hoàng hôn mùa xuân khiến cho cảnh vật càng làm cho lòng người ngây ngất.
Chàng thở dài nhẹ một tiếng, bước đến ngồi đến bên cạnh bồn hoa, ngẩng đầu nhìn ráng trời ở phía Tây, tâm trạng căng thẳng chợt trở nên nhẹ nhõm.
Đột nhiên có một ánh chớp bay vút lên không, tiếp theo là một tiếng nổ đến đinh tai nhức óc. Một đám mây mỏng trở nên dày đặc, dần dần mở rộng ra che kín cả ánh ráng chiều ở phía Tây. Ánh chớp lóe lên, tiếng sấm nổ như liên châu, trong chốc lát khắp trời là mây mù.
Phương Triệu Nam nhìn không chớp mắt cảnh tượng ấy, chàng không khỏi buồn bã, lòng nhủ thầm:

Trời có phong vân bất trắc, người có họa phúc sớm chiều, quả nhiên không sai, lúc nãy cảnh sắc vừa mới đẹp đẽ, trong chốc lát đã bị mây đen che phủ, cuộc đại chiến đêm nay sẽ đến như một trận mưa bão, trong chớp mắt sấm chớp ầm ầm, mây đen kéo tới ...
bỗng nhiên một hình bóng ngây thơ tinh khiết lướt qua đầu chàng nhanh như điện chớp, tiếng sấm nổ khiến cho chàng chợt nhớ lại nàng sư muội Châu Huệ Anh ... Hình bóng của Châu Huệ Anh chưa biến mất trong lòng chàng thì hình bóng của nàng Trần Huyền Sương nhiệt tình như lửa đột nhiên ở đâu kéo về ...
Trong khoảnh khắc, chàng lại nhớ đến nàng Mai Giáng Tuyết lạnh lùng như băng ...
Hình bóng của ba thiếu nữ xinh đẹp đều hiện rõ ràng trong tâm trí của chàng ...
Chàng chỉ cảm thấy mình dầy tình nghiệt không cách nào bù đắp được, chỉ biết than rằng:

Trời ơi! Mình nào có lòng hại họ, nhưng cả ba người đều vì mình mà chết, hỡi ơi! Rốt cuộc là cái sai của ai?
chàng cứ ngồi như thế không biết đã trải qua bao lâu.
Chợt có tiếng động vang lên, chàng đề tụ chân khí phóng người lên. Lúc này trời đã tối, sau mấy lần trồi hụp chàng đã ra đến cửa chùa. Ngó quanh ngó quất, đột nhiên ở phía sau lưng truyền lại tiếng bước chân nặng nề, tiếng bước chân ấy dần dần đến sát sau lưng chàng. Chàng hít sâu một hơi, đề tụ khí ở Đan Điền, ngầm vận công lực rồi đột nhiên quay đầu lại.
Dưới ánh sao, chỉ thấy Đại Ngu thiền sư dắt theo Đại Đạo thiền sư bước tới.
Gió đêm thổi tà tăng bào bay phần phật, bước chân của hai người tựa như đeo chì, rõ ràng tâm trạng của hai vị cao tăng chùa Thiếu Lâm này nặng nề vô cùng.
Đại Ngu mỉm cười nói:

Giờ đây chỉ mới qua canh đầu, cuộc quyết chiến quyết định sự sinh tử tồn vong của tệ tự sắp mở màn, đây là cửa ải gian nan nhất từ ngày chùa Thiếu Lâm được dựng lên. Phương thí chủ là người ngoài mà bị cuốn vào vòng xoáy của tệ tự, bọn lão nạp không biết báo đáp thế nào để xứng với tấm lòng hiệp nghĩa của Phương thí chủ, đệ tử trên dưới ba đời của chùa Thiếu Lâm đều ghi nhớ tình nghĩa của Phương thí chủ ...
.
Phương Triệu Nam cảm động lắm, chàng ôm quyền vái dài một cái rồi nói:

Sự tồn vong của quý tự có liên quan đến đại cuộc của võ lâm, trước mắt chỉ có đệ tử của quý tự mới có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề này ...
chàng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài rồi buồn bã nói:

Nếu quý tự không thể gắng gượng được, tình thế võ lâm sẽ thay đổi, chín đại môn phái còn lại chẳng ai thoát khỏi kiếp nạn này. Lẽ ra đồng đạo võ lâm Trung Nguyên chúng ta phải sai cao thủ đến cùng chống địch, nhưng họ lại chắp tay không hỏi, cứ để một mình quý tự đứng mũi chịu sào
.
Đại Ngu mỉm cười:

Phương thí chủ nói không sai, nhưng bọn người của Minh Nhạc kéo đến đây quá bất ngờ khiến cho lão nạp muốn nhờ người giúp cũng chẳng được, cho nên không thể trách người ta
.
Phương Triệu Nam tựa như rất bất bình cho chùa Thiếu Lâm, cười lạnh rồi nói:

Các đại môn phái đều có đệ tử đi lại trên giang hồ, thế nhưng chẳng hay biết gì chuyện này, nghĩ lại thật buồn cười ...
.
Đại Ngu thấy chàng càng nói càng bực tức, chắp tay tiếp lời:

Phương thí chủ cũng nên nghỉ ngơi một lát
.
Phương Triệu Nam cung tay nói:

Đa tạ lão thiền sư quan tâm
. Nói xong thì xoay người bước vào trong.
Lúc này tình hình ở chùa Thiếu Lâm rất căng thẳng, khắp nơi đều có bóng người.
Các nhà sư đều cầm binh khí, đứng thành trận thế, ở mỗi góc đều cắm sẵn đuốc.
Phương Triệu Nam thấy cảnh ấy thì mỉm cười nói:

Lão thiền sư bố trí như thế này, quả thật dù có cánh cũng khó lọt qua
.
Đại Đạo thiền sư nói:

Ba trăm bó đuốc, đều dùng dầu đồng và cây vừng hợp thành, mỗi bó đuốc có thể chiếu sáng năm trượng, nếu đốt một lúc ba trăm bó, chùa Thiếu Lâm sẽ sáng rực
.
Đại Ngu tiếp lời:

Lão nạp đã quyết định cho hai vị sư đệ Đại Lập, Đại Từ chủ trì trận La Hán, chọn trong đệ tử đời thứ hai và thứ ba ra bốn mươi tám người chia thành hai nhóm, vẫn do Đại Lập và Đại Từ mỗi người xuất lãnh hai mươi bốn người chi viện cho những nơi khẩn cấp ...
.
Phương Triệu Nam nói:

Lão thiền sư sắp xếp như thế, vãn bối bái phục vô cùng
.
Đại Ngu nói tiếp:

Ngoài ra sẽ do lão nạp và Đại Đạo sư đệ mỗi người chọn mười hai đệ tử nghênh chiến với người trong Minh Nhạc, tiên lễ hậu binh
.
Phương Triệu Nam nói:

Quả đúng là có phong độ của danh môn đại phái
.
Đại Ngu nói:

Phương thí chủ sẽ dắt Nam Bắc Nhị Quái cùng lão nạp ra chống địch
.
Phương Triệu Nam nói:

Lão thiền sư bố trí rất nghiêm ngặt, quả thật khiến cho vãn bối mở rộng tầm mắt
. Đang nói thì đã bước đến trước phòng phương trượng.
Đại Ngu, Đại Đạo chắp tay nói:

Phương thí chủ hãy nghỉ ngơi, nếu có tin gì, bọn lão nạp sẽ lập tức sai người đến mời
.
Phương Triệu Nam ôm quyền đưa tiễn chậm rãi bước vào trong phòng.
Chỉ thấy Nam Bắc Nhị Quái ngồi đối diện với nhau, mỗi người lại nhắm mắt vận khí. Phương Triệu Nam vừa bước vào phòng, cả hai người đều nhìn lướt lên mặt Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam hơi ngạc nhiên:

Hai vị lão tiền bối đã nghỉ ngơi xong chưa?
.
Nam Quái Tân Kỳ lạnh lùng hừ, nói:

Cái gì lão tiền bối, lão hậu bối, ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ kém thật!
.
Phương Triệu Nam cười rằng:

Vãn bối đã quên điều gì?
.
Nam Quái nói:

Trước khi ngươi tháo dây cho ta, ta đã nói rõ với ngươi, chúng ta sẽ kết thành kim lang, gọi nhau là huynh đệ
.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:

Đây là lúc dùng người, nếu mình kêu huynh đệ với y, có lẽ sẽ làm cho y vui vẻ
. Thế rồi mới cung tay cười:

Tân lão ca, huynh đệ hữu lễ
.
Nam Quái Tân Kỳ quả nhiên lòng hoa nở rộ, cười ha hả rồi nói:

Huynh đệ tốt!
.
Chỉ nghe Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng cười rồi nói:

Hừ! Chẳng già chẳng trẻ, có gì hay ho ...
.
Tân Kỳ tức giận nói:

Việc gì đến ngươi
.
Phương Triệu Nam sợ hai người lại đánh nhau, vội vàng khuyên cả hai nghỉ ngơi, đến khoảng một canh giờ sau đột nhiên nghe tiếng bước chân chạy tới, một tiểu hòa thượng tay cầm đèn lồng đứng trước cửa, chắp tay kêu:

Kẻ địch đã kéo tới, các vị sư bá, sư thúc của tiểu tăng đã ra ngoài chùa, tiểu tăng được lệnh đến đây mời ba vị thí chủ ...
.
Phương Triệu Nam đứng dậy, cung tay nói với hai người:

Tân lão cao, Hoàng lão tiền bối, hai vị hãy điều tức một lát, chúng ta sẽ ra nghênh chiến!
.
Nam Quái Tân Kỳ đột nhiên đứng dậy:

Còn điều tức gì nữa, chúng ta đi thôi!
.
Bắc Quái Hoàng Luyện nào chịu kém, cũng đứng dậy. Phương Triệu Nam vội vàng nói:

Người trong Minh Nhạc võ công cao cường, nhất là Nhạc chủ Minh Nhạc, võ công đã vào hóa cảnh, hai vị hãy vận khí điều tức một lát để hồi phục thể lực rồi mới có thể nghênh chiến
.
Nam Quái Tân Kỳ cười ha hả:

Huynh đệ không cần lo lắng cho ta, tin rằng trong vòng một trăm bước, ta có thể hồi phục công lực đã hao phí
.
Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng tiếp lời:

Có gì là lạ, đừng khoác lác trước mặt kẻ hậu sinh
.
Phương Triệu Nam lại sợ hai người đánh nhau, vội vàng khuyên Nam Quái Tân Kỳ:

Đại ca ca hãy nể mặt tiểu đệ, nhịn Hoàng lão tiền bối vài câu
.
Nam Quái Tân Kỳ quả nhiên im lặng không nói một lời.
Bắc Quái Hoàng Luyện thì vẫn còn nóng nảy, lạnh lùng nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:

Cái gì mà lão tiền bối này với lão tiền bối nọ, hừ! Kêu mà không cảm thấy nổi da gà ư?
.
Phương Triệu Nam nghe thế thì ngạc nhiên, ôm quyền cười rằng:

Có lẽ tại hạ lễ phép chưa đủ, đắc tội với Hoàng lão tiền bối, mong lão tiền bối rộng lượng bỏ qua
.
Hoàng Luyện lạnh lùng hừ, quay đầu đi chẳng thèm để ý tới.
Phương Triệu Nam cũng chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười rồi bước ra phía trước.
Nam Bắc Nhị Quái đưa mắt nhìn nhau, cũng bước theo sau Phương Triệu Nam rời khỏi phòng phương trượng chạy ra bên ngoài.
Đây là một đêm tối trời, gió núi thổi, cỏ cây xào xạc.
Đại Ngu thiền sư dắt theo Đại Đạo cùng hai mươi bốn cao thủ trong số đệ tử đời thứ hai và thứ ba đã đứng ở ngoài cửa chùa, thấy Phương Triệu Nam dắt Nam Bắc Nhị Quái chạy đến thì lập tức bước lên nghênh đón, chắp tay nói:

Đã làm phiền các vị
.
Phương Triệu Nam ôm quyền trả lễ luôn miệng kêu không dám.
Nam Bắc Nhị Quái thì ngẩng đầu nhìn trời tựa như chẳng hề thấy, họ tỏ ra rất kiêu ngạo.
Đại Ngu thiền sư biết hai người này tính tình kỳ quái, cũng chẳng thèm để ý tới, hạ giọng với Phương Triệu Nam:

Đã đến canh ba mà vẫn chưa thấy bọn chúng
.
Phương Triệu Nam nói:

Theo vãn bối thấy, bọn chúng chắc chắn sẽ không lỡ hẹn ...
nói chưa xong, bên tại vọng lại tiếng đàn. Tiếng nhạc khó nghe vô cùng, âm điệu cao vút tựa như ma khóc sói gào trong đêm tối, khiến cho người ta nghe xong thì có cảm giác như đang ở chốn địa ngục.
Phương Triệu Nam nói:

Đến rồi!
rồi chàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy các nhà sư đã ăn mặc khác, ngoại trừ Đại Ngu và Đại Đạo vẫn mặc bộ tăng bào rộng rãi, hai mươi bốn người đều đã mặc đồ ngắn màu xám.
Ở eo của mỗi nhà sư đều dắt các loại ám khí khác nhau, điều kỳ lạ nhất là có hai nhà sư tuổi trên dưới hai mươi, một người cầm ba đóa hoa sen màu vàng, một người cầm bảy cái đồng bạt.
Các nhà sư chùa Thiếu Lâm xưa nay không dùng ám khí, ngoại trừ Đại Ngu và Đại Đạo, đa số những người còn lại đều mang theo ám khí.
Chỉ nghe tiếng nhạc như ma khóc sói gào càng lúc càng gần. Bốn ngọn đèn màu xanh lục đột nhiên xuất hiện ở phía trước. Đại Ngu thiền sư vẫy tay, hai mươi bốn đệ tử phía sau tản ra xung quanh.
Đại Ngu thiền sư đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam:

Sau khi bọn chúng xuất hiện, thí chủ sẽ nói chuyện với họ, khi cần lão nạp lên tiếng, lão nạp sẽ ra mặt
.
Khi họ đang nói chuyện thì tiếng nhạc nghe chói tai đã ngừng lại, bốn ngọn đèn lại lướt đến rất nhanh. Đại Ngu thiền sư nheo mắt nhìn, chỉ thấy phía sau bốn ngọn đèn là một cái kiệu màu vàng do bốn người quái dị, mặt mày bôi màu sắc lòe loẹt, thân hình cao lớn khiêng chạy tới như điện xẹt. Trong chớp mắt cái kiệu đã cách bọn họ hơn một trượng. Bốn ngọn đèn màu xanh do bốn quái nhân màu đỏ và màu trắng cầm, tay trái cầm đèn, tay phải cầm cây gậy khóc tang, trong đêm tối bọn chúng trông như ma quỷ. Phía sau cái kiệu màu vàng là một hàng mấy chục người.
Hai bên trái phải của cái kiệu có hai thiếu nữ dung nhan tuyệt thế, người bên phải thì mặc đồ đỏ, tay cầm phất trần, trên lưng cắm cây Thanh Long kiếm của Phương Triệu Nam.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn những người trong Minh Nhạc, quả nhiên chẳng thấy Mai Giáng Tuyết, nghĩ bụng chuyện nàng bị đẩy vào núi lửa không phải là giả, chàng không khỏi thầm than một tiếng, nỗi bi thương dâng lên trong lòng. Chỉ nghe trong cái kiệu truyền ra giọng nói rất dễ nghe:

Bảo bọn chúng tìm một người có thể làm chủ lên đây trả lời câu hỏi của ta
. Lời nói tuy dễ nghe nhưng lời lẽ thì kiêu ngạo khinh đời.
Đại Ngu thiền sư liếc mắt nhìn Phương Triệu Nam:

Phương thí chủ cứ bước lên nói chuyện với bà ta!
.
Phương Triệu Nam nói:

Lão thiền sư là chủ ở đây, vãn bối nào dám thay thế?
.
Kẻ địch ở trước mặt, Đại Ngu thiền sư trở nên bình tĩnh vô cùng, ông ta chỉ mỉm cười rồi nói:

Vậy lão nạp cùng tiểu thí chủ bước lên!
.
Phương Triệu Nam định bước lên, lòng chợt nhủ rằng:

Chúng ta không nên hoảng sợ trước khí thế của bọn chúng
. Thế rồi mới ngừng bước nói:

Lão thiền sư, có thể bảo bà ta ra đây nói chuyện
.
Đại Ngu thiền sư hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười định lên tiếng, chợt thiếu nữ áo lam đứng ở bên trái cái kiệu đột nhiên cao giọng nói:

Bên các người có ai còn sống không?
.
Đại Ngu thiền sư cao giọng đáp rằng:

Nữ thí chủ không được mắng người ...
.
Thiếu nữ áo đỏ bên phải cười lạnh mắng rằng:

Trước khi trời sáng, chùa Thiếu Lâm chẳng còn ai sống sót, dù sao các ngươi cũng đã sắp chết, mắng các ngươi vài câu đâu có hề gì?
.
Miệng lưỡi của nàng rất lanh lợi, câu nào cũng mỉa mai người khác, Đại Ngu thiền sư xưa nay không bước ra khỏi chùa nào nói lại nàng, thế là cứng họng, không biết trả lời thế nào, Phương Triệu Nam thấy Đại Ngu thiền sư ngượng ngùng, trong lòng biết ông ta là một vị cao tăng, không thể ăn nói bừa bãi với thiếu nữ áo đỏ, chỉ đành bước ra nói:

Hươu chết về tay ai cũng chưa biết, cô nương đừng nên quá tự mãn
.
Thiếu nữ áo lam quát rằng:

Đã sắp chết mà còn dám vô lễ như thế, ai nhiều lời với ngươi, sao còn chưa mau bảo lão hòa thượng ấy ra đây trả lời
.
Phương Triệu Nam ngẩng mặt cười lớn một hồi rồi nói:

Hay cho ả nha đầu giỏi miệng lưỡi, ngươi đã không thể làm chủ được, tốt nhất im miệng lại, bảo sư phụ ngươi ra đây trả lời
.
Trong kiệu lại vang ra giọng nói dịu dàng mà lạnh lùng như băng tuyết:

Ai mà lớn gan đến thế?
.
Thiếu nữ áo lam cúi người đáp:

Đó là kẻ tam sư muội đã lén thả ra!
.
Tấm rèm lay động, một thiếu phụ xinh đẹp, người mặc y phục màu vàng chậm rãi bước ra, miệng lạnh lùng nói:

Giáng Tuyết xưa nay kiêu ngạo, chẳng bao giờ để ý đến đàn ông, thế mà vì kẻ này bội phản ta, ta cũng phải coi kỹ hắn ta là nhân vật thế nào
. Trong lời nói vẫn còn nhớ nhung đến Mai Giáng Tuyết, chắc là khi còn ở Minh Nhạc, nàng rất được bà ta yêu thương. Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:

Nếu Mai Giáng Tuyết không phải thả ta và Sương sư muội, nàng không đến nỗi rơi vào cảnh thê thảm thế này ...
.
Các nhà sư đều giật mình, té ra trong tưởng tượng của họ, Nhạc chủ Minh Nhạc phải là một kẻ quái nhân rất xấu xí, tính tình mới ác độc như thế. Không ngờ đó lại là một người đàn bà tuyệt đẹp, nhan sắc có phần hơn cả thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ.
Khi bà ta uyển chuyển chậm rãi bước tới, trông bộ dạng rất khêu gợi, khiến ai cũng phải giật mình. Bà ta bước đến cách Phương Triệu Nam khoảng bốn năm thước thì đột nhiên ngừng lại, vẫy tay cười nói:

Ngươi tới đây, ta phải nhìn kỹ ngươi mới được
. Cử chỉ của bà ta đẹp đẽ vô cùng, khi vẫy tay trông rất phong tình, khiến cho các nhà sư Thiếu Lâm đứng sau Đại Ngu và Đại Đạo đều ngẩn người ra, cả Đại Đạo hòa thượng cũng biến sắc, chỉ có Đại Ngu là định lực thâm hậu, vẫn không hề đổi sắc.
Phương Triệu Nam cũng giật mình, chàng bước tới một cách không tự chủ. Đi được ba bốn bước thì chàng đột nhiên ngừng lại.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy thấy chàng đang bước tới phía trước thì đột nhiên ngừng lại, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói:

Trên đời này chẳng ai chống lại ta mà còn sống! Ta đã bảo ngươi đến đây, quyết không thừa cơ hại ngươi, đối với hạng hậu sinh như ngươi, ta không cần dùng thủ đoạn cơ trá
. Bà ta trông chẳng qua chỉ trên dưới hai mươi, nhưng khẩu khí thì nghe rất cao ngạo. Phương Triệu Nam thầm đề một ngụm chân khí, cố trấn tĩnh tinh thần, nghiêm nghị đáp:

Nghe khẩu khí của bà, ắt hẳn đây là Nhạc chủ Minh Nhạc?
.
Thiếu phụ ấy nhoẻn miệng cười:

Đúng thế
.
Phương Triệu Nam nói:

Lúc tại hạ đến Minh Nhạc, không thể gặp mặt thật của Nhạc chủ, không ngờ hôm nay lại có thể thấy được tôn dung
.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy nhíu mày, im lặng không nói, tựa như nói thêm mấy câu với Phương Triệu Nam thì sẽ mất thân phận của bà ta. Phương Triệu Nam chợt buông giọng cười lớn, nói:

Tại hạ thoát ra từ thiên la địa võng của Minh Nhạc, đã sớm gạt cái chết sang một bên, nếu Nhạc chủ dùng cái chết hù dọa, chắc chắn đã tính sai
.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy liếc mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái lạnh lùng nói:

Ngươi cũng lớn gan thật! Dám chống đối lại ta?
.
Phương Triệu Nam nói:

Nhạc chủ đã nặng lời ...
.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy tiến về phía trước một bước rồi nói:

Ngươi tên là gì?
.
Phương Triệu Nam nói:

Tại hạ Phương Triệu Nam
.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy đột nhiên lại tiến thêm một bước nữa, lạnh lùng nói:

Ngươi có quen biết Mai Giáng Tuyết không?
.
Phương Triệu Nam nói:

Đâu chỉ quen biết, vả lại đã cùng nàng kết thề dưới trăng ...
vừa nói đến đây thì biết mình lỡ lời, cũng không thể nào rút lời lại được.
Chàng chỉ muốn chọc giận đối phương nên tùy tiện nói ra, khi nói ra mới cảm thấy mình sai, nhưng suy nghĩ lại, Mai Giáng Tuyết đã chôn thân nơi núi lửa, đời này kiếp này cũng khó gặp lại ...
Chỉ nghe thiếu phụ xinh đẹp ấy lạnh lùng nói:

Ngươi có biết ả đã chết chưa?
Chôn thân nơi núi lửa
.
Phương Triệu Nam nói:

Ắt hẳn chính là đã bức tử nàng!
.
Thiếu phụ xinh đẹp ấy mỉm cười:

Rất nhiều năm nay không ai dám ăn nói với ta như thế, ngươi cũng có gan lắm, ta sẽ bắt sống ngươi về Minh Nhạc ném vào trong núi lửa, để cho ngươi trở thành một đôi uyên ương cùng mệnh
. Bà ta vừa nói ra, Phương Triệu Nam đã được rất nhiều lợi.
Đã biết Nhạc chủ Minh Nhạc đưa lệnh ra nặng như núi, bà ta đã bảo bắt sống Phương Triệu Nam để tế vong hồn của Mai Giáng Tuyết, người trong Minh Nhạc không ai dám lấy mạng chàng. Nhân lúc hai người đang nói chuyện, Đại Ngu thiền sư quay đầu lại nhìn các nhà sư ở phía sau.
Ông ta chỉ thấy ai nấy hai mắt đều ngưng thần nhìn lên người thiếu phụ xinh đẹp, không khỏi thầm than, hạ giọng nói với Đại Đạo thiền sư:

Sư đệ hãy mau trở về chùa, bảo họ đánh pháp khí đọc đại bi kinh, đọc hết thì quay trở lại cho đến khi đánh lui kẻ cường địch, có lẽ phải đọc cho đến khi chúng ta không còn người mới thôi
.
Những câu nói ấy nặng nề vô cùng.
Đại Đạo thiền sư nghe thế thì lòng chấn động, hạ giọng nói nói:

Tiểu đệ tuân lệnh
.
Té ra ông ta đã bị phân tâm bởi dung nhan tuyệt sắc của thiếu phụ áo vàng, bất giác ngưng thần nhìn bà ta, lời của Đại Ngu thiền sư như sấm nổ bên tai khiến cho ông ta lập tức tỉnh táo, quay người bước vào trong chùa.
Lúc này thiếu phụ áo vàng lại tiến tới phía trước một bước nữa.
Phương Triệu Nam vội vàng lui ra phía sau, rút phắt thanh Bạch Giao kiếm trên lưng.
Một ánh bạch quang lóe lên trong đêm tối.
Nụ cười trên mặt thiếu phụ áo vàng chợt tắt hẳn, thay vào đó là một luồng sát khí, bà ta đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam, mỉm cười nói:

Không ngờ thanh Bạch Giao kiếm lại rơi vào tay ngươi
.
Phương Triệu Nam nghe bà ta vừa lên tiếng thì đã gọi được tên của thanh Bạch Giao kiếm, không khỏi giật mình thầm nhủ:

Người này hiểu biết rộng rãi, vừa nhìn thì đã biết tên thanh kiếm trên tay mình, thì ra bà ta đúng là Nhạc chủ Minh Nhạc.
Điều kỳ lạ là, kẻ này đã xuất hiện trên giang hồ rất lâu, tính ra tuổi tác ít nhất cũng phải ngoài sáu mươi, dù cho bà ta có thuật trụ nhan cũng không thể xinh đẹp như hoa mùa xuân thế này ...
trong lòng nghi ngờ nên chàng lại nhìn đối phương một lúc, lạnh lùng nói:

Nhạc chủ kiến thức rộng rãi, thanh kiếm trong tay tại hạ chính là Bạch Giao
.
Bà ta lại nói:

Thanh kiếm này rất sắc bén, hãy cho ta mượn một đêm để giết sạch các nhà sư chùa Thiếu Lâm ...
bà ta ngẩng đầu nhín sao trời, lẩm bẩm:

Còn cách giờ tí một khắc, chưa đến giờ tí, chúng ta không ra tay
.
Phương Triệu Nam nói:

Nhạc chủ hãy ngừng bước, nếu tiến thêm một bước đừng trách tại hạ ...
.
Ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào mặt Phương Triệu Nam:

Ngươi sẽ làm gì?
.
Phương Triệu Nam chỉ thấy ánh mắt bà ta lạnh lẽo như băng, từ cõi lòng dâng lên nỗi sợ hãi, chàng bất đồ thối lui một bước rồi nói tiếp:

Tại hạ phải đắc tội
.
Bà ta điềm nhiên cười, liếc mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, tựa như không thèm để ý Phương Triệu Nam đang nói gì. Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên phát hiện ở từ xa rất nhiều đốm sáng màu xanh cũng giống như ánh lửa màu xanh phía trước mặt, trông giống như ma trơi. Những ánh lửa màu xanh ấy lướt tới nhanh như điện xẹt. Chàng vừa nhìn thì hiểu ra, thầm nhủ:

Đúng rồi! Chắc chắn bọn chúng là người trong Minh Nhạc đến đây trợ chiến, không ngờ đám quái nhân mặt mày bôi màu sắc lòe loẹt lại đông đến thế
. Càng nghĩ càng cảm thấy không xong, ánh lửa màu xanh càng gần càng nhiều, chàng chợt nhíu mày, cao giọng hỏi:

Ánh lửa màu xanh ấy có phải là thuộc hạ của Nhạc chủ không?
.
Bà ta vẫn nhìn thẳng lên mặt Nam Bắc Nhị Quái, miệng thì nhẹ nhàng đáp lời Phương Triệu Nam rằng:

Ừ! Đúng vậy
.
Đột nhiên một tiếng trống từ trong chùa vang lên. Tiếng trống vang vọng khắp sơn cốc, thiếu phụ áo vàng hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn Đại Ngu thiền sư, hỏi:

Ngươi có phải kẻ thay thế cho Đại Phương hay không?
.
Đại Ngu thiền sư mặt nghiêm nghị nói:

Ngươi không cần hỏi lão nạp là ai nhưng tất cả những chuyện liên quan đến chùa Thiếu Lâm, lão nạp vẫn có thể làm chủ
.
Thiếu phụ áo vàng lạnh lùng nói:

Chỉ trong chốc lát nữa thôi, ngươi có còn quyết định được hay không?
.
Đại Ngu nói:

Lão nạp không hiểu ý của nữ thí chủ?
.
Bà ta đáp:

Xem ra các ngươi đã cam tâm tình nguyện chịu chết?
.
Đại Ngu nói:

Thiếu Lâm đã đứng vững trong võ lâm mấy trăm năm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng vẫn vượt qua được, lão nạp tin rằng nữ thí chủ dù cho có mang hết người trong Minh Nhạc đến đây, chùa Thiếu Lâm cũng không sụp đổ trong tay nữ thí chủ
.
Bà ta cười lạnh lùng, đưa mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái:

Xem ra bọn ngươi nhờ vào hai kẻ này
.
Nam Bắc Nhị Quái không nói một lời, lúc này không còn nhịn được nữa.
Bắc Quái Hoàng Luyện cười lạnh rồi nói:

Ngươi có thể hù dọa trước mặt người khác, nhưng trước mặt lão phu phải tử tế một chút
.
Người đàn bà áo vàng nói:

Nếu ta nhớ không lầm, hai người hình như là Nam Bắc Nhị Quái?
.
Nam Quái Tân Kỳ hỏi:

Thì thế nào?
.
Thiếu phụ áo vàng nói:

Nam Bắc Nhị Quái xưa nay nước lửa khó dung, không ngờ đến hôm nay thì hòa nhau?
.
Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng hừ một tiếng:

Kẻ hậu sinh dám ăn nói phóng túng như thế!
.
Thiếu phụ áo vàng chợt mỉm cười:

Ta gọi các ngươi là lão tiền bối, chẳng qua là chỉ khách sáo mà thôi, chả lẽ ta sợ các ngươi?
.
Phương Triệu Nam nghe thế thì thầm nhủ:

Thân thế của Nhạc chủ Minh Nhạc mình chỉ nghe qua lời đồn, còn thực sư như thế nào chỉ e trong võ lâm không ai biết được, Nam Bắc Nhị Quái hình như biết lai lịch của bà ta, chi bằng thừa cơ hỏi dò xem thử
. Thế rồi mới nói:

Tân đại ca, đại ca có biết lai lịch của thiếu phụ này không?
.
Chàng biết Bắc Quái Hoàng Luyện tính tình nóng nảy, vả lại không có thiện cảm với mình, nếu hỏi ông ta chắc chắn sẽ chẳng được gì.
Chỉ nghe Nam Quái Tân Kỳ buông giọng cười lớn:

Huynh đệ tốt, coi như ngươi đã hỏi đúng người, ngoài trừ lão ca, trên đời này chỉ e không còn ai biết bà ta ...
.
Bắc Quái Hoàng Luyện lạnh lùng nói:

Ngươi biết thì thế nào?
.
Nam Quái Tân Kỳ vuốt râu cười:

Có ta ở đây, ngươi đừng hòng nói khoác!
.
Phương Triệu Nam vội vàng nói:

Tân đại ca, tiểu đệ đang nóng lòng muốn biết nội tình ...
.
Nam Quái điềm nhiên cười nói tiếp:

Ngươi không cần lo lắng ta và Hoàng lão quái tranh cãi nhau, chúng ta đã cãi nhau mấy mươi năm nay, ha ha, chỉ cần đại ca có thể sống một ngày, hừ! Hoàng lão quái đừng hòng ...
.
Bắc Quái Hoàng Luyện quát lớn:

Nếu Bắc Quái còn chưa chết, ngươi mãi mãi cũng khó độc bá giang hồ
.
Nam Quái Tân Kỳ nói:

Dù sao chúng ta cũng có một kẻ chết trước
.
Hoàng Luyện nói:

Không biết kẻ đó là ai!
.
Thiếu phụ áo vàng đột nhiên chen vào một câu:

Nếu hai người đêm nay nhất định giúp phái Thiếu Lâm, Nam Bắc Nhị Quái chỉ e sẽ cùng chết
.
Bắc Quái Hoàng Luyện giận dữ nói:

Dù La Huyền có sống dậy cũng không dám vô lễ với lão phu như thế, ngươi là kẻ hậu sinh mà dám ăn nói với lão phu như thế?
.
Thiếu phụ áo vàng cười khanh khách một hồi rồi nói:

Năm xưa hai người liên thủ, ai nấy đều giở ra tuyệt học, đối phó với một mình lão lỗ mũi trâu, gắng gượng chống chọi được trăm hiệp, đêm nay ta sẽ giết chết cả hai ngươi trong vòng một trăm hiệp
.
Nam Bắc Nhị Quái tựa như đã bị bà ta chọc giận, ánh mắt long lên, râu tóc như dựng đứng cả, xem như sắp ra tay. Phương Triệu Nam thấy tình thế đã đến lúc kiếm rút cung căng, nếu cả hai người ra tay chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, nếu không phân thắng bại với Nhạc chủ Minh Nhạc, chỉ e họ sẽ không chịu dừng tay.
Phương Triệu Nam vội vàng nói:

Nhạc chủ dùng thoa làm thiếp, mời anh hùng trong thiên hạ đến Minh Nhạc là muốn giết chết toàn bộ cao thủ trong thiên hạ, độc bá võ lâm, dụng tâm thật là độc ác ...
.
Thiếu phụ áo vàng đột nhiên phất tay, miệng nói:

Ngươi bước tới đây
.
Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy một nguồn lực kéo mình về phía trước, chàng không khỏi tiến về phía trước thêm một bước. Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng ba bốn thước, gió núi đưa mùi u hương trên người bà ta xộc vào mũi khiến chàng như ngây như ngất, đột nhiên, tiếng đọc kinh từ trong chùa vọng ra. Âm thanh ấy lúc đầu thì rất nhỏ, nhưng dần dần bay bổng lên cao. Trong đêm khuya vắng lặng, tiếng đọc kinh vang lừng khắp nơi. Tiếng đọc kinh nghe rất an lành, nhưng ẩn chứa một nỗi bi tráng.
Tiếng đọc kinh trang nghiêm ấy khiến cho hai mươi bốn cao tăng đứng phía sau Đại Ngu, Đại Đạo dần dần tỉnh táo trở lại.
Thiếu phụ áo vàng hơi nhíu mày, cao giọng nói:

Chỉ còn một lát nữa là đến giờ tí, các ngươi chống cự hay đầu hàng, hãy chọn một đường
. Giọng nói của bà ta không lớn nhưng vẫn có thể len lỏi vào giữa tiếng đọc kinh, khiến cho ai nghe thấy cũng cảm thấy chấn động.
Đại Ngu thiền sư lập tức đề tụ một ngụm chân khí, cố trấn tĩnh tinh thần, nghiêm trang nói:

Chùa Thiếu Lâm chưa bao giờ có chuyện đầu hàng kẻ địch
.
Thiếu phụ áo vàng quay đầu lại nhìn, những đốm lửa màu xanh đã cách đó một dặm, dưới ánh sáng màu xanh lục, bóng người thấp thoáng.
Bà ta mỉm cười khinh miệt rồi nói:

Nếu không có Nam Bắc Nhị Quái chống lưng cho chùa Thiếu Lâm các người, các người cũng không dám chống cự, nếu không đầu hàng, canh ba đêm nay sẽ giết sạch các người, các người có hối hận cũng đã muộn ...
.
Phương Triệu Nam cười lạnh:

Chùa Thiếu Lâm đã bày sẵn trận thế chờ đợi ...
.
Chợt nghe thiếu phụ áo vàng cười rồi nói:

Vậy rất tốt!
rồi đột nhiên bà ta vung tay, chụp về phía cổ tay phải đang cầm kiếm của Phương Triệu Nam. Bà ta ra tay tuy nhanh, nhưng lúc này Phương Triệu Nam không còn lơ ngơ như lúc đầu nữa, ban nãy vừa mới bị bà ta dùng nội công hút về phía trước, lòng cảnh giác càng tăng cao hơn, chàng đã sớm dồn công lực của toàn thân, ngưng tụ ở Đan Điền, bà ta vừa ra tay thì lập tức lướt người ra sau đến ba thước, rút thanh Bạch Giao kiếm đánh ra một chiêu Hoạch Phân Âm Dương chém ngang về phía trước. Bà ta hơi ngạc nhiên, tiếp theo mỉm cười:

Ngươi có thể né tránh một đòn của ta, võ công coi như không tồi
.
Phương Triệu Nam cung tay nói:

Quá khen, giờ đây đã tới canh ba, chúng tôi sẽ đợi trong chùa
. Nói xong thì quay sang Đại Ngu thiền sư nói:

Chúng ta vào chùa!
.
Chàng tính toán lần lượt giữa hai bên, thấy rằng không nên quyết chiến ở bên ngoài.
Đại Ngu thiền sư cũng thấy thế, thầm nhủ:

Nếu quyết chiến ở ngoài chùa, không những chẳng có cơ hội thắng, một khi đã động thủ muốn quay vào trong cũng rất khó, chi bằng cứ quay vào trong trước, nắm giữ đại cuộc, lui có thể thủ, tiến có thể công. Thế rồi gật đầu cười:

Phương thí chủ nói không sai
.
Lúc này, Đại Đạo thiền sư đã truyền xong lệnh của Đại Ngu thiền sư, ông ta chạy ra ngoài trở lại. Lúc nãy vì bị sắc đẹp của thiếu phụ áo vàng cuốn hút, cho nên khi ra trở lại ông ta ngưng khí ở Đan Điền, không dám nhìn bà ta.
Tiếng đọc kinh vang vọng trong đêm tối khiến cho các đệ tử đi phía sau Đại Ngu thiền sư tăng lên không ít định lực, dù cho bà ta cười cợt chớt nhã như thế nào, bộ dạng khêu gợi như thế nào, các nhà sư cũng không động lòng, ai nấy đứng im nghiêm trang.
Phương Triệu Nam cầm thanh Bạch Giao kiếm, thì thầm nói với Đại Ngu thiền sư:

Lão thiền sư hãy dắt mọi người vào trong trước, vãn bối sẽ cùng Nam Bắc nhị lão đoạn hậu
.
Đại Ngu thiền sư biết chàng túc trí đa mưu, võ công cao cường, lại có thêm Nam Bắc Nhị Quái giúp đỡ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, thế rồi mới nói:

Lão nạp cung kính không bằng tuân lệnh
.
Phương Triệu Nam hơi sững người ra:

Lão thiền sư đã quá lời, vãn bối không dám nhận
.
Đại Ngu thiền sư mỉm cười phất tay, các nhà sư xoay người chậm rãi bước vào trong chùa. Phương Triệu Nam lui ra sau bốn bước đứng sánh vai với Nam Bắc Nhị Quái. Thiếu phụ áo vàng cười lạnh:

Các ngươi không cần lo lắng, một lời của bổn Nhạc chủ nặng như núi, thời gian chưa đến canh ba, tuyệt nhiên không ra tay
.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn một vòng, chỉ thấy những đốm sáng màu xanh đã đến cách đó mười trượng, sau mỗi ngọn đèn màu xanh ấy có năm sáu mươi người.
Những kẻ này mặc những bộ y phục có màu sắc khác nhau, chia thành năm màu đỏ, vàng, lam, trắng, đen, nhưng sắc mặt của mỗi người đều bôi màu lòe loẹt, trông rất kỳ quái. Sau ki đến nơi thì đứng sau cái kiệu màng vàng. Những kẻ này tựa như đã được ngọn đèn chỉ huy, ánh đèn vừa dừng thì tất cả mọi người đều dừng bước.
Phương Triệu Nam sau khi trải qua nhiều biến cố, hiểu biết đã tăng lên rất nhiều, chàng có thể quan sát đến từng chi tiết. Kẻ cường địch chia thành năm nhóm, mặc y phục với năm màu khác nhau, vừa nhìn thì có thể lập tức phân biệt được rõ ràng. Chàng thầm nhủ:

Sao bọn chúng không chia thành bốn nhóm, tám nhóm để khi tấn công có thể đánh từ bốn mặt tám hướng sẽ tiện hơn nhiều, tại sao lại phải chia thành năm nhóm, mà số người của mỗi nhóm lại ngang nhau, y phục có năm màu khác nhau, chắc chắn có nguyên nhân khác ...
chàng tuy phát giác được chỗ đáng nghi nhưng trong nhất thời không thể biết nguyên nhân ở đâu.
Chàng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Nam Bắc Nhị Quái đều căng thẳng, ánh mắt cứ nhìn lên người thiếu phụ áo vàng không chớp, tựa như trong lòng đang rất lo lắng.
Chàng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thầm nhủ:

Lúc nãy hai người này vừa mới nói bà ta chính là đệ tử của La Huyền, tự ình là bậc trưởng bối, nhưng lại có ý sợ sệt, điều này thật khiến người ta khó hiểu
. Phương Triệu Nam vốn định hỏi Nam Bắc Nhị Quái, nhưng thấy cả hai người đều tỏ vẻ rất căng thẳng, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo tự phụ lúc bình thường cho nên không tiện lên tiếng.
Tiếng đọc kinh dần dần vang lên rõ ràng, âm thanh ấy đã đêm đến cho người ta sự an bình trong tâm hồn.
Phương Triệu Nam đưa mắt liếc nhìn, Đại Ngu thiền sư dắt theo các nhà sư đã vào trong cửa chùa, chàng ngẩng đầu cao giọng nói:

Các nhà sư Thiếu Lâm đã vào trong chùa bày La Hán trận đợi Nhạc chủ vào chùa
.
Thiếu phụ áo vàng tựa như phát giác chùa Thiếu Lâm quả nhiên không dễ đối phó, chuyện Nam Bắc Nhị Quái đột nhiên ra tay giúp đỡ ở đây khiến cho bà ta cảm thấy bất ngờ, cứ đứng yên suy nghĩ mà chẳng nói lời nào. Cho đến khi nghe Phương Triệu Nam quát lớn thì mới bừng tỉnh, lạnh lùng nói:

Chỉ còn một chốc nữa thôi, giờ tí sẽ đến, ta nói ra một lời nặng như chín đỉnh, trước giờ ngọ dù cho các người chuẩn bị thế nào ta cũng không ra tay, nếu đã không có gan nghênh chiến ở ngoài chùa, ngươi cũng mau lui vào trong chùa chuẩn bị chịu chết đi thôi!
.
Phương Triệu Nam đang đợi bà ta nói như thế, thế rồi mỉm cười quay đầu nhìn Nam Bắc Nhị Quái:

Chúng ta hãy vào trong chùa!
.
Nam Bắc Nhị Quái đưa mắt nhìn nhau rồi xoay người bước sải vào bên trong.
Hành động ấy rất khác với tính cách quái dị tự phụ của họ.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:

Hai kẻ này sau khi gặp thiếu phụ áo vàng, vẻ cuồng ngạo tự nhiên đã giảm đi không ít, xem ra họ đã có ý khiếp sợ, chắc uy danh, võ công của La Huyền ấy quả nhiên không thể xem thường, người đã khuất bóng giang hồ mấy mươi năm, nhưng uy danh của ông ta không những vẫn chấn động võ lâm mà đệ tử dưới trướng tựa như cũng hưởng lây uy danh của ông ta
.
Trong lúc suy nghĩ thì chàng đã đến trước cổng chùa. Đột nhiên, vang lên giọng nói trong trẻo:

Hãy tấu nhạc lên
.
Tiếng nói ấy chưa dứt, tiếng nhạc như ma kêu quỷ khóc đã vang lừng. Tiếng nhạc nghe nhức tai kinh người hòa quyện với tiếng đọc kinh tạo thành một bản nhạc chẳng hài hòa nhau tí nào.
Phương Triệu Nam ngừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, đám quái nhân đã bắt đầu chậm rãi bước về phía cổng chùa.
Nhưng thiếu phụ áo vàng vẫn đứng yên tại chỗ, những kẻ đi theo bà ta cũng đứng yên không hề nhúc nhích.
Đại Ngu thiền sư lo lắng cho sự an nguy của bọn Phương Triệu Nam, sau khi vào trong chùa thì lập tức nấp vào trong bóng tối theo dõi tình hình bên ngoài, chỉ cần thiếu phụ áo vàng hạ lệnh tấn công sẽ lập tức cùng hai mươi bốn cao thủ chạy ra ứng cứu.
Nhưng thiếu phụ áo vàng ấy rất giữ lời, không hề sai người đuổi theo, cũng không hề âm thầm hạ thủ. Phương Triệu Nam đứng ở ngoài cổng chùa xem xét tình hình quân địch, đột nhiên bị một bàn tay thò ra kéo vào trong cổng. Bên tai nghe tiếng của Đại Từ thiền sư:

Phương thí chủ hãy thứ cho lão nạp thất lễ, kẻ cường địch đã phát động tấn công, không nên ở lâu bên ngoài
.
Phương Triệu Nam quay đầu lại cười:

Đệ tử trong quý tự đã chia nhau làm việc, không biết tại hạ còn trách nhiệm gì?
.
Đại Ngu nói:

Thí chủ cùng hai vị tiền bối là người ứng chiến chủ chốt đêm nay, lão nạp bất tài, thật khó lòng sai khiến
.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn Nam Bắc Nhị Quái, nghiêm mặt nói:

Hai vị đã hứa với tại hạ rút đao tương trợ, nay đại chiến sắp triển khai, chúng tôi cần phải nhờ hai vị rất nhiều, mong hai vị có thể giữ lời hứa, dốc hết sức mình
.
Nam Quái Tân Kỳ trợn mắt:

Điều đó đương nhiên, chúng ta đã là huynh đệ, ta phải toàn lực đối địch
.
Bắc Quái Hoàng Luyện thì cười lạnh:

Lão phu tuy có hứa giúp ngươi đối phó với kẻ địch, nhưng không hạn chế dốc hết sức mình
.
Phương Triệu Nam nhíu mày nhủ thầm:

Cuộc chiến đêm nay tuy lấy trận La Hán làm chủ thể, nhưng điểm mấu chốt vẫn là võ công, Nam Bắc Nhị Quái thật sự là nhân vật quan trọng quyết định sự thành bại. Nếu không tìm cách thuyết phục Hoàng Luyện, chỉ một mình sức của Nam Quái Tân Kỳ e rằng khó chống đỡ Nhạc chủ Minh Nhạc
. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng nảy ra một kế, cố ý cười lạnh rằng:

Lão tiền bối nếu e sợ Nhạc chủ Minh Nhạc, vãn bối tuyệt không dám ép, nhưng vãn bối muốn đưa lão tiền bối trở về trong căn thạch thất
.
Bắc Quái Hoàng Luyện trợn mắt:

Sao? Đưa lão phu về lại căn thạch thất?
.
Phương Triệu Nam nói:

Đúng thế! Nếu tiền bối lật lọng khiến cho vãn bối lo lắng
.
Bắc Quái Hoàng Luyện buông giọng cười lớn:

Tháo dây trói là do ngươi, nhưng muốn lão phu chịu trói mà quay trở về trong căn thạch thất, e rằng không do ngươi nữa
.
Phương Triệu Nam thản nhiên cười:

Một người không giữ lời hứa, sống ở trên đời cũng sẽ bị người ta cười chê, sau khi chết đi cũng sẽ để lại trò cười cho thiên hạ ...
chàng ngẩng đầu cười nhẹ rồi lại nói tiếp:

Nếu một kẻ bình thường thì chẳng sao, chẳng qua chỉ có vài ba người cười họ, nhưng nếu một người nổi danh trên giang hồ thì lại là chuyện khác, đồng đạo võ lâm trong thiên hạ sẽ phỉ nhổ họ ...
.
Hoàng Luyện cả giận nói:

Có ai dám cười chê lão phu?
.
Phương Triệu Nam nói:

Trước mắt có một người
.
Hoàng Luyện quát:

Là ai?
rồi đột nhiên vung chưởng chém tới.
Phương Triệu Nam đã ngầm vận khí chuẩn bị, thấy ông ta ra tay thì lập tức giơ chưởng hộ trước ngực, chuẩn bị tiếp lấy chưởng ấy của ông ta. Chỉ thấy một luồng chưởng phong mạnh mẽ lướt qua thân, tiếp theo là một tiếng kêu thảm vang lên.
Nhìn lại, thì ra đó là một quái nhân ăn mặt kỳ dị, mặt đầy màu sắc lòe loẹt té sấp ở trong cửa, máu tươi tuôn ra ở miệng, nhưng người thì đã bất động, xem ra đã đứt hơi mà chết. Phương Triệu Nam biết Bắc Quái Hoàng Luyện đã bị mình thuyết phục, nhưng không chịu nhìn nhận trước mặt mọi người. Chưởng ấy đánh ra về phía bọn người trong Minh Nhạc, rõ ràng ông ta đã hứa giúp đỡ, thế là vội vàng nói:

Lão tiền bối tai mắt hơn người, nếu không nhờ chưởng này, trong số chúng ta sẽ có một người bị ám toán
. Mấy câu khen ngợi ấy rất có ích, nhưng Bắc Quái Hoàng Luyện vốn là người lạnh lùng kiêu ngạo, trong lòng tuy mừng rỡ nhưng bề ngoài thì vẫn làm ngơ, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Phương Triệu Nam cũng hiểu tính cách của hai người ấy, thấy thế thì cũng không thèm để bụng, quay mặt sang nói với Đại Ngu thiền sư:

Chúng ta sẽ thủ ở sau cửa, xem thử kẻ xông vào trước là ai
.
Nam Quái Tân Kỳ đột nhiên chen vào nói:

Thiếu phụ áo vàng chính là đệ tử đích truyền của La Huyền, cũng là truyền nhân duy nhất của y, năm xưa khi bọn ta tỷ thí với La Huyền, ả chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, không ngờ nay đã lớn như thế, nếu không phải ả nhắc lại chuyện xưa, ta thực sự không nhớ được ...
.
Bắc Quái Hoàng Luyện cười lạnh một tiếng rồi nói:

Chuyện tỷ võ với La Huyền đã xảy ra cách đây bốn mươi năm, đứa bé gái ấy lẽ ra đã tóc bạc da mồi
.
Nam Quái Tân Kỳ nói:

Bề ngoài xem ả chỉ hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ ả chẳng phải là đứa bé gái mà chúng ta đã gặp?
.
Hoàng Luyện nói:

Võ công của La Huyền đi theo con đường thiên khích, thuật trụ nhan của y rất cao cường, đứa bé gái ấy đã là môn nhân duy nhất của y, chắc chắn đã hưởng hết trân truyền của y, hơn hai mươi năm nữa ả cũng như thế
.
Nam Quái Tân Kỳ cảm thấy cũng có lý, không thể nào phản bác được, ngửa đầu cười lớn rồi tự châm biếm mình:

Hai mươi năm nữa trôi qua, ả có lẽ sẽ trẻ hơn ...

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Giáng Tuyết Huyền Sương.