Chương 1050: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (313)
-
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Thanh Thanh Thùy Tiếu
- 1455 chữ
- 2022-02-09 04:20:44
Người đàn ông hơi hé mắt nhìn cô, như thể muốn cười một chút cũng không còn sức, nhưng anh vẫn khẽ mấp máy khóe miệng, nói với giọng nói khàn đặc nhưng cũng rất nhẹ:
Em nghĩ xem?
Phong Lăng không thể hiểu được ý trong câu nói này của Lệ Nam Hành, cô chỉ nhìn anh:
Tôi nghĩ gì chứ?
Thật đúng là lúc cần hiểu thì mãi không chịu hiểu, còn lúc không cần hiểu thì lại hiểu lung tung.
Lệ Nam Hành khẽ cười, chầm chậm giơ tay lên, rồi chỉ vào mặt mình:
Hôn anh một cái.
Rõ ràng sắc mặt anh đã tái nhợt, giọng nói thì yếu ớt, rõ ràng ánh mắt anh đã rã rời nhưng bốn chữ mà anh vừa nói ra vẫn mang ý trêu chọc. Trái tim Phong Lăng không khống chế được mà đập loạn theo.
Cô lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên đứng dậy rồi lùi lại một bước:
Thế thôi anh cứ ngủ đi!
Lệ Nam Hành nhíu mày, giọng nói khàn khàn:
Em thế này là thà nhìn anh chết chứ cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh à?
Thế thì anh chết đi.
Trong mắt Phong Lăng là vẻ mất kiên nhẫn.
Lệ Nam Hành nhìn cô, anh cong môi, không nói thêm nữa, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Ban đầu Phong Lăng còn tưởng là anh cố ý, nhưng sắc mặt của người đàn ông đã trắng bệch đến mức đáng sợ, mặc dù giữa hai hàng lông mày của anh không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì, nhưng cô có thể cảm giác được bây giờ anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi. Thấy anh đã nhắm mắt một lúc vẫn chưa mở ra, Phong Lăng lại chợt cúi người xuống:
Lệ Nam Hành! Không được ngủ!
Nhưng đôi mắt của người đàn ông vẫn nhắm nghiền, anh dựa vào trong hốc cây mà không hề cử động, như thể không có bất kỳ phản ứng nào.
Phong Lăng nhíu mày, nghi ngờ không biết có phải mình đã thật sự quá nhẫn tâm vào lúc này hay không, dù sao vết thương của anh cũng là do cô mà ra.
Cô lại giơ tay lên vỗ mấy cái vào vai của người đàn ông:
Tỉnh tỉnh!
Lệ Nam Hành, đừng ngủ, anh tỉnh dậy đi…
Còn chưa dứt lời, vì đột nhiên cô cúi xuống ở khoảng cách gần như vậy, người đàn ông đang nhắm mắt thuận thế giơ tay lên rồi ôm cô vào lòng, dù sức lực của anh không lớn, nhưng vì Phong Lăng đang ngồi xổm trước mặt anh nên cũng không ngồi vững, anh chỉ kéo một cái, cô đã không kịp đề phòng mà bất ngờ ngã nhào vào trong lòng anh.
Lúc Phong Lăng ngước mắt lên, người đàn ông đã áp sát gương mặt mình vào mặt cô, anh nhắm mắt, ôm lấy cô, trên gương mặt tái nhợt lại thốt ra câu nói như tràn đầy hưởng thụ:
Hôn anh đi.
Phong Lăng mím môi, lườm anh. Trước vẻ mặt đắc ý của người đàn ông, cô ra sức đẩy anh ra:
Tôi thấy anh không chết được đâu!
Nói rồi, cô đứng bật dậy đi ra ngoài hốc cây:
Không nghe thấy tiếng máy bay trực thăng nữa rồi, không biết rốt cuộc đã dừng ở đâu nữa, tôi ra ngoài xem sao.
Thấy cô gái nhỏ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Lệ Nam Hành ngồi dựa ở đó, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên, cười khẽ:
Đừng đi xa quá, chú ý an toàn.
Tôi sẽ không đi lạc trong rừng đâu…
Phong Lăng vừa đi ra ngoài, vừa oán trách anh. Cô đang định nói tiếp, nhưng đột nhiên ý thức ra rằng có phải mình đã nói quá nhiều rồi không? Cô lập tức ngậm miệng lại, lần tìm về phía nghe thấy âm thanh lúc trước.
Phong Lăng dò soát một vòng ở bên ngoài, bất kể trên cây, trong bụi cỏ, trên trời, dưới đất, hay bất kỳ vị trí nào có thể lưu lại manh mối cô cũng đều kiểm tra một lượt. Xác định đám người đó không tìm được đến đây, hơn nữa đây đã là nơi sâu nhất của khu rừng, bây giờ đám người chưa từng sống ở trong rừng đó nếu không rơi xuống hố đất thì cũng đã đi sang hướng khác. Khu rừng có diện tích rộng lớn như thế này, bốn phía lại có bụi cây cao um tùm, muốn tìm thấy chỗ cô trốn e là chính bọn họ cũng chẳng biết được rốt cuộc sẽ khó khăn thế nào.
Sau khi xác định đã an toàn, Phong Lăng lại tiện tay hái ít cỏ xanh trên đường quay về, cô không rõ loại cỏ này rốt cuộc có tác dụng tiêu viêm và cầm máu hay không, cô nhớ nó có thể dùng được, nhưng rốt cuộc là dùng để cầm máu hay tiêu viêm thì cô cũng chưa tìm hiểu kỹ cho lắm, tóm lại chắc chắn sẽ không cho hiệu quả tệ hơn là được.
Phong Lăng quay về hốc cây thì thấy mắt người đàn ông vẫn đang nhắm nghiền, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của cô đi vào, dù tạm thời có hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười:
Quả nhiên Phong Lăng không thể bị lạc được.
Phong Lăng vờ như không nghe thấy, cô đi tới rồi cởi chiếc áo đang khoác hờ sau lưng anh ra, sau đó đặt chỗ cỏ xanh vừa hái được lên trên một hòn đá nhỏ ở bên cạnh, cô dùng hai hòn đá nghiền nát cỏ ra thành một chất lỏng màu xanh, rồi cứ như vậy thoa lên vết thương ở lưng anh.
Cảm giác đau đớt đột nhiên truyền đến này khiến Lệ Nam Hành cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn, anh nghiêng qua nhìn Phong Lăng đang bôi lá cây cho mình:
Đây là thứ gì?
Không biết, chắc là thuốc độc, thứ làm cho anh bắt đầu thối rữa từ vết thương, cho đến khi toàn thân anh đều thối rữa.
Phong Lăng trả lời chẳng mấy vui vẻ.
Nghe thấy vậy, nhưng Lệ Nam Hành lại rất bình tĩnh:
Thế à? Chết trong tay em cũng không tệ lắm.
Phong Lăng thật sự không muốn để ý đến anh, lúc bôi chất lỏng màu xanh lên chỗ đó cho anh, cô có hơi mạnh tay, đến khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn không nhịn được nữa của người đàn ông, cô mới nhẹ nhàng hơn một chút.
Cuối cùng cô lại khoác áo lên giúp anh, sau đó đỡ anh ngồi dựa vào đó, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động:
Anh có chắc là không báo cảnh sát không? Chỉ đợi người của căn cứ XI đến thôi sao?
Với hiểu biết của em về cảnh sát, lực lượng của họ chủ yếu phục vụ cho nhân dân, đối phó với loại vây quét, tập kích này, người của họ đến chỉ làm bia đỡ đạn, hà tất phải liên lụy đến nhiều người như vậy. Hơn nữa như vậy lại làm lộ chuyện căn cứ XI đang gặp sóng gió? Có chuyện gì mà người trong căn cứ XI chúng ta không thể xử lý được mà cần phải để người ngoài đến chi viện? Chúng ta cần sao?
Lệ Nam Hành hờ hững hỏi lại.
Đúng vậy.
Lần nào cũng chỉ có quân đội và cảnh sát cầu cứu căn cứ XI, chưa khi nào căn cứ XI gặp chuyện mà cần họ đến hỗ trợ cả, khoảng cách chênh lệch thực lực nằm ở đây.
Nhưng câu nói này của Lệ Nam Hành cũng thật sự không coi ai ra gì, anh căn bản không để cảnh sát Mỹ vào mắt.
Thấy mi mắt của anh lại sắp khép lại, Phong Lăng chìa tay cầm lấy tay anh, ngón tay dùng sức ấn vào gan bàn tay anh. Cô cũng cố ý tăng thêm lực tay, cơn đau như vậy ít nhất có thể bảo đảm cho đầu óc của anh luôn được tỉnh táo, trong tình huống này, nếu anh thật sự ngủ thiếp đi, vậy thì sẽ chỉ càng thêm tồi tệ.
Bây giờ anh thấy chỗ bị thương trên vai có thể cử động được không? Lúc đó tôi không khống chế được lực dao, tôi sợ làm xương bả vai bị thương, hoặc…
Lệ Nam Hành cầm ngược lấy tay Phong Lăng rồi đặt lên đùi mình, anh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì. Anh không còn sức, chỉ có thể nhìn cô như vậy.