• 3,856

Chương 1071: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (334)


Phong Lăng đứng đó, thoạt nhìn không ra đang có tâm trạng gì. Hàn Kình nhìn cô vài lần, đồng thời cũng nhìn văn bản ở trong tay cô:
Cô thật sự muốn đến Hải Thành sao?



Tôi không biết, đi đến đâu cũng được cả.



Ý cô là chỉ cần không về lại căn cứ XI thì cho dù có đến khu tị nạn ở châu Phi, cô cũng sẽ bằng lòng?


Phong Lăng không đáp lại, nhưng rõ ràng từ đầu đến chân, cả người cô đều thể hiện rõ ràng đấy chính là ý của mình.

Cho dù hiện tại, cô vẫn đang chần chừ ở lại, nhưng ít ra những ngày qua cô đều bày tỏ cô có ý định như thế.

Có lẽ anh ta nhìn ra được ngoài mặt, cô không có vẻ gì thay đổi, nhưng trong lòng chắc hẳn rất chua xót. Dù gì trước kia, Hàn Kình cũng là một trong những thành viên tận mắt chứng kiến cô bị ông cụ Lệ thẳng thừng sỉ nhục trước mặt mọi người. Rốt cuộc Hàn Kình vẫn mềm lòng, giọng điệu cũng ôn hòa hơn:
Được rồi, thật ra việc ký tên này đợi lão đại bàn việc xong chắc chắn sẽ ký cho cô. Nếu cô muốn đi đến nơi khác, anh ấy có thể sẽ không thả cô đi, nhưng nếu là đến chỗ của anh Mặc thì chẳng có gì phải lo lắng cả. Có điều, nếu cô cứ giữ mãi thái độ cứng rắn để chống đối Lệ lão đại, một người tính tình bướng bỉnh, một người cũng chẳng tốt tính gì cho cam. Chữ ký trên văn bản xuất cảnh là một bước buộc phải làm, bây giờ cô đã ở trong căn cứ rồi, kiên nhẫn chờ thêm chút nữa cũng không mất mát gì. Hay là cô thử mềm mỏng một chút, chắc không đến mức anh ấy không chịu thả cô đi đâu.


Lúc này bên cạnh bỗng có người đến nói vài câu với Hàn Kình, nghe xong, anh ta gật gật đầu rồi bảo:
Tôi lập tức đến ngay.


Hàn Kình đảo mắt nhìn Phong Lăng một cái, lúc đi ngang qua người cô, anh ta bỗng đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của Phong Lăng:
Dù gì giờ cô đã ở căn cứ XI rồi, có mấy lời tôi phải nói cho cô rõ, coi như là nhắc nhở cô. Từ sau khi ở Boston về, từ lúc đó đến giờ, Lệ lão đại chưa từng nhắc đến tên cô một lần nào cả.


Phong Lăng im lặng trong chốc lát, bỗng nhếch miệng:
Nhắc đến tên tôi làm gì chứ? Cũng chẳng có gì cần phải nhắc cả.



...


Khóe miệng Hàn Kình giật giật:
Quả nhiên cô không hề biết trạng thái của anh ấy trong hai năm luôn kiếm tìm cô khác đến mức nào so với chín tháng này. Tôi muốn nói cho cô biết, với người như Lệ lão đại, lúc anh ấy yêu cô, thích cô thì muốn gánh vác hết mọi chuyện thay cho cô, anh ấy sẽ có đủ sức mạnh che mưa chắn gió cho cô. Nhưng nếu như bây giờ Lệ lão đại đã
moi
cô ra khỏi tim, khỏi mắt mình thì đừng nói là dọn sẵn đường cho cô hay là giúp cô che nắng chắn mưa, m nó, giờ cô có muốn gặp mặt anh ấy thôi cũng đã không dễ dàng gì nữa rồi.


Nói xong, Hàn Kình nhìn đồng hồ một cái rồi dứt khoát rời đi.

Phong Lăng đứng tại chỗ, nhìn theo hướng Hàn Kình rời đi.

Đúng vậy, bây giờ cô muốn gặp mặt Lệ Nam Hành một lần thôi cũng quá khó khăn.

...

Quan chức cấp cao quân đội họp suốt cả một buổi trưa ở trong căn cứ, mãi đến khoảng hơn bốn giờ chiều, khi trời chập tối, họ mới kết thúc.

Bọn A K nói cho Phong Lăng biết là tối nay trong căn cứ sẽ có tiệc chiêu đãi quan chức cấp cao quân đội. Hôm nay, Lệ lão đại đa phần sẽ ở trong trụ sở căn cứ hoặc là trong phòng đón khách, cho nên có lẽ sẽ trở về rất muộn, nếu cô muốn chờ người thì tốt nhất nên chuyển sang nơi khác.

Hơn nữa lần này họp phải bàn rất nhiều chuyện, không chắc Lệ lão đại sẽ có kiên nhẫn quan tâm đến chuyện của cô, bảo cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước.

Anh đang bận, Phong Lăng cũng sẽ không đến mức không biết điều mà tìm anh làm phiền. Nhưng đã bị bơ đẹp trong căn cứ mấy ngày rồi, cô cảm thấy đau nhiều không bằng đau ít, cứ dứt khoát ký tên thả cô đi rồi anh muốn bận thế nào bị thì bận, cô sẽ biết điều không hé miệng chữ nào nữa, cần gì cứ giam cô ở trong căn cứ cơ chứ?

Phong Lăng đi đến trụ sở căn cứ, không thấy người đâu.

Cô lại đến tiếp phòng đón khách, cũng không thấy ai.

Nhưng chắc chắn hai ngày này Lệ Nam Hành luôn ở trong căn cứ, tạm thời sẽ không đi đâu cả.

Thế là trong ngày anh vô cùng bận rộn như hôm nay, Phong Lăng quyết định về đội bắn tỉa thi đấu so tài vui đùa với bọn A K để giết thời gian chứ không đi tìm anh nữa.

Hôm sau, người của quân đội đều đi hết. Phong Lăng lại cầm văn bản cần ký đến trước cửa, chắn ngay ngoài cửa phòng Lệ Nam Hành.

Sáng sớm, Lệ Nam Hành đã rời khỏi phòng, lúc đi ngang qua người Phong Lăng, anh cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, càng không cho cô có cơ hội để nói chuyện. Điện thoại của Lệ Nam Hành vang lên, anh vừa bấm nghe vừa đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.

Lại một lần gặp được người nhưng không nói được lời nào, Phong Lăng đi theo phía sau anh. Suốt quãng đường Lệ Nam Hành không hề quay đầu lại. Tiếp đó, khi anh đang đi trên đường thì bị huấn luyện viên đội Bốn ngăn lại, nói người của đội Bốn đã xảy ra chuyện, cần lão đại qua xem một chút. Thế là Lệ Nam Hành bị huấn luyện viên đội Bốn dẫn đi giữa chừng.

Sau đó nữa, Phong Lăng tìm đến nhà ăn, trong trại huấn luyện của mỗi đội hay thậm chí là mỗi một con đường anh có thể sẽ đi qua, nhưng trước sau vẫn không gặp được Lệ Nam Hành.

Xế chiều hôm đó, Bác sĩ Tần điện thoại đến.


Phong Lăng, xong việc chưa?



... Tạm thời vẫn chưa giải quyết được.



Sao thế? Cậu ta không chịu ký tên à?



Anh ấy không để ý đến tôi.
Giọng Phong Lăng đều đều, nhưng trong lời nói lại xen lẫn sự bực dọc.

Tiếp đấy, hình như cô có nghe được tiếng cười khẽ của Tần Tư Đình ở đầu bên kia điện thoại:
Lúc trước, cậu ta chỉ ước sao có thể treo cô lên người mình để có đi đâu cũng kề bên, chỉ lo bản thân thiếu quan tâm đến cô. Bây giờ lại không để ý cô? Là không chịu thả cô đi ấy à? Thế theo tôi chắc cô phải tìm đến người khác trong căn cứ thử xem sao rồi. Chủ yếu là cái tên xấu tính Mặc Cảnh Thâm kia không muốn tìm vệ sĩ nam mà chỉ muốn tìm nữ bảo vệ đi theo vợ của mình. Ban đầu đã nhắm trúng cô rồi, nếu bên cô xảy ra chuyện gì, muốn tìm một vệ sĩ nữ khác được như cô chắc là khó đấy.



Để tôi cố gắng thêm xem sao, nếu không được thì tôi lén chuồn đi vậy.



Không đến mức phải lén chuồn đi đâu, lúc đầu tôi chỉ đưa ra ý kiến để cô có thể thay đổi một cuộc sống mới mà thôi. Thấy cô đồng ý vui vẻ như thế nên tôi cũng yên tâm, tiện thể nói cho Mặc Cảnh Thâm kia biết luôn.
Tần Tư Đình cười nói:
Thế nhưng nếu Nam Hành không chịu thả cô đi thì cho dù Mặc Cảnh Thâm tự mình ra mặt, rút kiếm kề lên cổ cậu ta đi nữa, cũng chưa chắc cậu ta đã chịu thả cô đi.



Anh ấy chẳng có lý do gì để không cho tôi đi cả.



Mấy tháng gần đây, Nam Hành thường đến Hải Thành, thời gian cậu ta ở đó có khi còn nhiều hơn ở Mỹ nữa. Gần đây, bởi vì tình trạng sức khỏe của ông cụ Lệ nên cậu ta mới về, cũng chưa biết khi nào lại đến Hải Thành nữa. Tôi thấy không bằng cô cứ đợi lúc Nam Hành xuất cảnh rồi đi theo cậu ta luôn, chắc cũng không đến nỗi cậu ta sẽ bỏ mặc cô một thân một mình tại sân bay đâu.



Anh cũng nói rồi đấy, có kề kiếm lên cổ anh ấy cũng tuyệt đối không cho tôi đi. Cho dù tôi liều chết bám theo đến tận sân bay, chắc gì anh ấy đã dẫn tôi lên máy bay theo?



Cũng đúng! Thứ nhất, cậu ta không dễ thỏa hiệp như vậy; thứ hai, cô chắc chắn sẽ không sống chết bám chặt lấy cậu ta.


Tính cách của cả hai đều rất khó thỏa hiệp, một người luôn dùng trái tim khép kín cùng ánh mắt lạnh lùng để làm việc cẩn trọng, một người thì nói một là một, sức ba bò chín trâu cũng không lay chuyển được ý đã quyết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.