• 3,856

Chương 1114: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (377)


Cảm xúc trên môi thật sự có hơi đáng sợ, nó vừa mạnh bạo lại vừa nhanh, không cho cô cơ hội nào để phản ứng lại. Văn Nhạc Tình bị hôn khi không hề phòng bị.

Trong phút chốc, Văn Nhạc Tình như hóa đá, cô mở to đôi mắt còn rưng rưng, trong đáy mắt còn ẩn chứa vô vàn sự kinh ngạc và mơ hồ. Từ đầu đến cuối, cô không hề hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Văn Lận Hàn đang hôn cô?

Đây là việc chưa từng xảy ra trong suốt mười năm qua....

Chỉ trừ lần anh ta bị sốt, cô lấy cớ chăm sóc cho đối phương, sau đó hôn trộm. Nhưng lúc đó, Văn Nhạc Tình vẫn vô cùng cẩn thận, sợ bị anh ta phát hiện.

Hoặc là mấy năm trước đây, lúc cô nhõng nhẽo với anh ta, cọ cọ vào mặt của đối phương, đòi anh ta ôm mình, sau đấy vùi mặt vào cổ của Văn Lận Hàn. Để trêu chọc đối phương, thi thoảng Văn Nhạc Tình còn chạm môi vào cằm và thậm chí là yết hầu của anh ta, nhưng đều bị Văn Lận Hàn đẩy ra.

Hoặc là những lần chạm môi trước đây đều xảy ra một cách vô tình. Mặc dù phần lớn đều do một mình Văn Nhạc Tình đơn phương cố ý.

Nhưng cho dù như thế nào, từ xưa đến nay, Văn Lận Hàn chưa bao giờ hôn cô. Mỗi lần bị cô vô tình hôn, anh đều đẩy ra với vẻ mặt không cảm xúc, đồng thời cảnh cáo cô không được tiếp tục quá trớn như vậy nữa.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng, chưa từng hôn cô như lúc này.

Thậm chí nụ hôn này của người đàn ông còn mạnh bạo, tàn phá đôi môi của cô giống như đang lên án, trả thù điều gì đó. Nó làm mất đi sự bình tĩnh dịu dàng thường ngày, cũng làm mất đi phong thái vốn dĩ thuộc về Bác sĩ Văn. Anh ta vẫn quấn lấy môi lưỡi của Văn Nhạc Tình một cách mãnh liệt, đi sâu vào bên trong rồi quấn lấy. Khi mà cô không có chút chuẩn bị nào và chưa kịp hoàn hồn, Văn Lận Hàn cố gắng tách hàm răng của đối phương ra, không hề dè dặt mà tiến sâu vào trong.

Văn Nhạc Tình vẫn chưa hoàn hồn lại, đầu cô dường như trống rỗng, bị chấn động đến mức người cứ đứng đơ ra. Thấy người con gái trong vòng tay mình đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa định thần lại, Văn Lận Hàn hơi mềm lòng, ôm cô chặt hơn, trói chắc Văn Nhạc Tình trong vòng tay rồi cắn mút đôi môi cô, từ mạnh mẽ, kịch liệt đến nhẹ nhàng, ấm áp.

Mãi cho đến khi tầm nhìn của Văn Nhạc Tình dần trở lại, ý thức của cô cũng dần dần hồi phục, cô đột nhiên ra sức đẩy mạnh anh ta ra. Văn Lận Hàn siết chặt lấy eo của Văn Nhạc Tình, cúi đầu hôn cô mãnh liệt hơn nữa, để cô chỉ có thể khẽ rên rỉ, dù cô có giãy giụa, anh ta cũng không buông tay. Đến khi Văn Nhạc Tình vùng vẫy quá mạnh, Văn Lận Hàn mới đột nhiên cắn lên môi cô một cái, trầm giọng cảnh cáo:
Đây không phải là điều mà em muốn sao? Em dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn phá vỡ mọi vật cản để ở bên cạnh anh còn gì. Nếu như đây là những điều mà em muốn thì sau này, em không cần phải làm khó bản thân nữa, muốn gì thì cứ nói thẳng. Từ bé đến lớn, không có thứ gì là anh không thể cho em. Nếu em chỉ muốn có anh, được! Anh cho em!


Văn Nhạc Tình không hiểu những lời này của Văn Lận Hàn có ý gì, người đàn ông trước mắt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Cô chỉ cảm thấy môi của mình bị hôn đến phát đau. Văn Nhạc Tình nhíu mày, hai tay ra sức chống lên ngực của đối phương, muốn đẩy người kia ra, muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị anh ta trở tay bế lên.

Khoảnh khắc bị bế lên, miệng của Văn Nhạc Tình được rảnh rỗi, cô lập tức giãy giụa rồi nói:
Văn Lận Hàn, anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống!



Em còn muốn gì nữa?
Từ vẻ mặt của Văn Lận Hàn, Văn Nhạc Tình không thể nhìn ra được rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt của anh ta lại lạnh như băng. Anh ta bế thẳng Văn Nhạc Tình đến phòng ngủ, một người đàn ông luôn dịu dàng như Văn Lận Hàn lại lấy chân đạp tung cánh cửa phòng ngủ, bế Văn Nhạc Tình vào trong. Trước ánh mắt hoảng loạn thất thần của Văn Nhạc Tình, anh ta ném thẳng thân thể đối phương xuống giường, rồi chẳng hề có chút dịu dàng mà cúi người ép chặt cơ thể của cô ở phía dưới người mình, giữ chặt cô, ấn tay cô lên trên đỉnh đầu. Từ đầu đến cuối chẳng có chút dịu dàng nào.


Anh, anh buông tôi ra...
Sau khi bị đè xuống giường, Văn Nhạc Tình vô cùng bàng hoàng, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Văn Lận Hàn:
Buông tôi ra… Anh buông ra...


Người đàn ông trói chặt lấy cô, anh ta nhìn cô, nghiến răng nói:
Em muốn gì anh đều cho em, anh sẽ thỏa mãn em từng thứ một. Có thể ép anh đến mức này, Văn Nhạc Tình em cũng xem như có chút bản lĩnh. Tiểu Tình, em chạy tới chạy lui trước mặt anh hơn hai mươi năm rồi, em đúng là rất được đấy!



Văn Lận Hàn, anh tránh ra! Anh… A...
Người đàn ông đột nhiên túm chặt lấy cổ tay ở trên đỉnh đầu của Văn Nhạc Tình, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt đến mức đau đớn, hai mắt sắp đỏ cả lên. Ngay khoảnh khắc ấy, người đàn ông lại lấp đầy đôi môi của cô, đồng thời kéo tay cô đặt lên cổ áo sơ mi của mình:
Nào, muốn gì thì em tự lấy đi.


Văn Nhạc Tình hoàn toàn sững sờ, người cứng đờ ra, bàn tay của cô run rẩy khựng lại trên cổ áo của Văn Lận Hàn, cảm nhận được tay của người đàn ông đang ấn tay của cô ở chỗ đó, cô không dám chạm vào anh ta giống như sợ bị điện giật. Văn Nhạc Tình muốn rụt tay lại, trốn tránh, nhưng vẫn bị anh ta nắm chặt lấy, đặt lại lên trên cổ áo một lần nữa.


Tôi không muốn!
Văn Nhạc Tình cố gắng giãy giụa ở phía dưới người anh ta:
Anh buông tay tôi ra, mau tránh ra đi. Văn Lận Hàn, anh cút đi! Đây không phải thứ tôi muốn, thứ tôi muốn là...


Ngay lúc này, người đàn ông cúi xuống, hơi thở vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn pha thêm chút cảnh cáo cùng sự hung dữ đầy lạnh giá mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh ta:
Cơ hội chỉ có một lần. Tiểu Tình, nếu như em đã quấn lấy anh ngót nghét mười năm, nếu anh không thỏa mãn cho em một lần thì sẽ khiến em thất vọng mất. Người ta đều nói rằng không có được nên mới không buông được, anh cho em, có được một lần thì có phải em sẽ ngoan không? Đến đây, anh cho em, đến mà lấy, anh cho em hết, nhé!


Văn Lận Hàn vừa nói vừa túm chặt lấy tay Văn Nhạc Tình, một tay không đủ, anh ta nhanh chóng đặt cả hai tay của Văn Nhạc Tình lên cổ áo của mình, đồng thời túm lấy tay cô, buộc cô phải cởi chiếc khuy áo trên cổ áo sơ mi của mình.

Vì hành động này của Văn Lận Hàn, Văn Nhạc Tình run rẩy mà nằm một chỗ, hai tay hoàn toàn bị anh ta khống chế, không thể kháng cự, một câu cũng không thốt ra được. Mãi cho đến khi mấy chiếc cúc áo trên áo người đàn ông được gỡ ra, nhìn thấy được xương quai xanh và cơ ngực của anh ta, cô hoảng sợ đến mức đỏ cả mắt, muốn rút tay ra, ra sức lắc mạnh đầu.


Không… không cần!

Không phải như vậy!

Cô không hề nghĩ vậy!

Cô không hề muốn ép anh ta đến mức này!

Đây không phải là điều cô muốn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình.